CHƯƠNG 620
Cố gắng giấu đi sự nghi ngờ trong lòng mình, Cố Mặc Ngôn dùng đầu ngón tay cái dịu dàng lau đi nước mắt vương trên mặt Tô Thư Nghỉ: “Em đừng khóc nữa, chúng ta đừng nhớ đến những chuyện đó nữa, em nghỉ ngơi cho khỏe trước đã được không?”
“Vâng.” Tô Thự Nghỉ khế gật đầu, cô nhằm mắt, cố nén những giọt nước mắt của mình lại.
Cẩn thận đỡ Tô Thư Nghỉ nằm xuống, Cố Mặc Ngôn lại lấy một tờ giấy lau sạch nước mắt cho cô: “Em ngủ một giấc đi, ngủ dậy mọi chuyện đều đã trở thành quá khứ.”
Khóc lâu như thế, có lẽ Tô Thư Nghi cũng đã thấm mệt, cô nắm tay Cố Mặc Ngôn, không lâu sau đã ngủ thiếp di.
Đợi sau khi Tô Thư Nghỉ ngủ say, Cố Mặc Ngôn mới từ từ rút cánh tay đã hơi tê rân của mình ra, anh nhẹ nhàng xoa mấy cái.
Nhìn gương mặt lúc ngủ của Tô Thư Nghị, Cố Mặc Ngôn chống hai tay vào cạnh giường rồi hôn lên gò má của cô, sau đó dịu dàng nói bên tai cô: “Anh yêu em, dù cho thế nào đi chăng nữa.”
Ngẩng đầu lên, anh lại nhìn Tô Thư Nghi thêm một lúc nữa, sau khi chỉnh lại chăn cho cô xong, anh mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Vừa mới ra khỏi phòng bệnh, Cố Mặc Ngôn trông thấy Dương Tùng Đức đang đứng ở ngoài cửa.
Thật ra Dương Tùng Đức đã đến bệnh viện từ lâu rồi, có điều trông thấy Cố Mặc Ngôn đang ở trong phòng bệnh của Tô Thư Nghi, anh ta cũng không muốn làm phiền đến bọn họ nên mới đứng đợi ở bên ngoài.
Lúc này thấy Cố Mặc Ngôn đi ra, anh ta vội vàng chạy lên rồi nói: ‘Anh Cố, những người trong hội đồng quản trị của công ly “Cậu đi tìm bác sĩ với tôi trước đã.” Còn chưa nghe Dương Tùng Đức nói hết câu, Cố Mặc Ngôn đã quay người đi về phía văn phòng của bác sĩ, Dương Tùng Đức cũng chỉ đành vội vàng chạy theo.
Sau khi đến văn phòng, Cố Mặc Ngôn tìm được bác sĩ trước đó. Anh nói tóm tắt cho anh ta biết tình hình vừa nãy, Cố Mặc Ngôn hơi lo lắng hỏi anh ta: “Bác sĩ, rốt cuộc vợ tôi bị làm sao vậy, tại sao trông cô ấy lại giống như đã quên đi những chuyện kia?”
Lúc tên bác sĩ kia vừa trông thấy Cố Mặc Ngôn đấn tìm mình, anh ta rất hoảng hốt, còn tưởng Cố Mặc Ngôn biết tỏng những lời trước đó của mình rồi, bây giờ nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi như thế, anh ta mới yên tâm, xem ra anh vần rất tin tưởng những lời anh ta nói.
“Có thể là trong tiềm thức của bệnh nhân không muốn chấp nhận sự thật này, cho nên cô ấy mới lựa chọn quên nó đi, cũng có thể nghĩ là mình gặp phải chuyện thế này quá xấu hổ, không muốn nói cho anh biết nên mới giả vờ như mình đã quên đi.”
Bác sĩ nói bừa về một số tình huống có thể xảy ra.
Thật ra cũng không hẳn là nói bừa, bình thường sau khi phụ nữ gặp phải những chuyện như thế này có thể sẽ xuất hiện tình huống ấy, nhưng Tô Thư Nghi vốn không bị làm nhục, thế nên tất nhiên cũng không tồn tại khả năng lựa chọn quên đi hoặc là giả vờ như không nhớ được, tất nhiên anh ta không thể nói chúng cho Cố Mặc Ngôn biết được.
“Nhưng cho dù là tình huống nào thì cách tốt nhất cũng là không nên hỏi bệnh nhân tình hình xảy ra khi đó. Bệnh nhân là nữ, sau khi gặp phải chuyện như thế này, tâm lý chịu ảnh hưởng rất nặng nề, cho dù lựa chọn quên đi hay là giả vờ quên thì đó cũng là một cách để giải trừ bớt áp lực trong lòng. Nếu như bức ép, ép buộc nạn nhân nhớ lại chuyện xảy ra khi đó, rất có thể sẽ khiến cho bệnh nhân vì không chịu nổi áp lực này mà suy sụp mất.”
Sợ những lời nói dối của mình bị vạch trần, bác sĩ cẩn thận dặn dò Cố Mặc Ngôn.
Chỉ cần anh không hỏi, chắc chắn vợ của anh cũng sẽ không chủ động nhắc đến, vậy thì anh ta sẽ bình an vô sự, tiền của anh ta cũng sẽ thuận lợi nhanh chóng chảy vào túi.
“Tôi hiểu rồi.” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ”
“Ừ, anh quay về chăm sóc vợ mình đỉi, nếu như không sao, anh có thể ra ngoài với cô ấy cho khuây khỏa, cố gắng giữ cho tâm trạng của cô ấy được vui vẻ. Thật ra quên đi cũng chưa hẳn là chuyện xấu, ngược lại có thể đó còn là một chuyện tốt nữa, dù sao thì chuyện như thế này không phải ai muốn quên cũng có thể quên được.”