CHƯƠNG 614
Nhưng trong nháy mắt, trên mặt Trình Thu Uyển lộ ra vẻ đắc ý. Thế cũng tốt, ít nhất chứng minh Cố Mặc Ngôn đã tin lời bác Sĩ.
Ngẩng đầu lên, Trình Thu Uyển nức nở: “Anh còn chưa thấy chị Thư Nghỉ đáng thương thế nào đâu. Khi em và anh trai đến nơi, chỉ thấy quần áo của cô ấy đã bị xé nát, cơ thể đầy vết bầm tím, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự…”
Nghe những lời của Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn bất giác tưởng tượng ra cảnh Tô Thư Nghi bị bốn kẻ đó làm nhục, tiếng kêu cứu của Tô Thư Nghi dường như ở ngay bên tai anh, liên tục hét lên: ‘Cố Mặc Ngôn, cứu em, cứu em với…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cố Mặc Ngôn lớn tiếng ngắt lời Trình Thu Uyển, vết thương vừa mới cầm máu lại vì dùng lực quá mạnh mà rách ra, máu thấm vào chiếc khăn tay màu trắng gạo, khiến người ta ghê sợ.
“Xin lỗi anh Cố Mặc Ngôn, em không cố ý nói mấy chuyện này với anh, em chỉ thấy Thư Nghi quá đáng thương, lúc này nghĩ đến lúc nhìn thấy cô ấy trong kho hàng, em lại không kìm được mà đau lòng.” Trình Thu Uyển lại khóc lên: “Sao những kẻ đó có thể đối xử tàn nhãn với cô ấy như vậy chứ?”
Tiếng khóc của Trình Thu Uyển khiến Cố Mặc Ngôn rất khó chịu, anh hít sâu mấy lần, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, nói với Trình Thu Uyển: “Em về trước đi, anh muốn ở lại với Thư Nghi một lúc.”
Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Trình Thu Uyển không tìm được lý do nào để ở lại nữa, cô †a đành đứng dậy rời đi trước.
“Thu Uyển.” Cố Mặc Ngôn đột nhiên ngăn cô ta lại.
“Sao thế?” Trình Thu Uyển kinh ngạc quay đầu lại, chờ đợi câu nói tiếp theo của Cố Mặc Ngôn.
“Cảm ơn em và Trình Nam Quyền đã cứu Thư Nghi.”
Lòng Trình Thu Uyển rất thất vọng, nhưng cô ta vẫn nói: “Không có gì, Thư Nghỉ cũng là bạn tốt của bọn em mà.”
Thấy Cố Mặc Ngôn không định nói tiếp, Trình Thu Uyển đành quay người rời đi.
Cố Mặc Ngôn ngồi một mình bên ngoài phòng bệnh hồi lâu, anh muốn vào thăm Tô Thư Nghỉ, nhưng lại không có dũng khí để đi vào.
Anh không biết phải đối mặt với Tô Thư Nghỉ người đầy vết thương thế nào, sau khi cô tỉnh lại, anh nên nói gì với cô đây?
Biết là trốn tránh cũng không phải là cách, cuối cùng Cố Mặc Ngôn vẫn đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Sau khi đẩy cửa ra, nhìn rõ Tô Thư Nghi hơn, vành mắt Cố Mặc Ngôn ươn ướt, đều là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ tốt Tô Thư Nghi.
Đi tới chỗ Tô Thư Nghỉ với tầm nhìn mơ hồ, Cố Mặc Ngôn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường mà nhìn Tô Thư Nghi, nhưng lại không dám đưa tay chạm vào cô.
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, ánh mắt Cố Mặc Ngôn lại lần nữa sáng rõ, nhưng anh thà rằng mình không bao giờ nhìn rõ nữa.
Tô Thư Nghỉ trước mặt anh sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi nứt nẻ. Băng gạc trên đầu có máu nhạt rỉ ra, lộ ra làn da đầy vết trầy xước…
Đau khổ nắm lấy tay Tô Thư Nghi đặt lên môi, nước mắt Cố Mặc Ngôn nhỏ xuống tay Tô Thư Nghi, sau đó theo cánh tay cô chảy xuống ga trải giường màu trắng, rất nhanh liền loang thành vết nước.
“Thư Nghị, anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ em cho tốt, anh hứa sau này sẽ không bao giờ để em bị tổn thương nữa. Anh sẽ khiến những kẻ đã làm tổn thương em phải trả giá đất.”
“Thư Nghị, bất kể em trải qua chuyện gì, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em đi qua quấng đời còn lại.”
Nhìn Tô Thư Nghi còn đang hôn mê, mặc dù biết cô không thể nghe thấy, Cố Mặc Ngôn vấn không ngừng nói chuyện với cô, nói về day dứt và tình yêu của anh, nói về tương lai của anh và cô.
Miãt:’4-có chuyện gì xảy ra, anh sẽ nắrn †aq/œÔ vượt qua tương lai.