Dương Tùng Đức ngồi trên ghế phó lái nghe xong câu này lập tức hãi đến mức suýt đập đầu vào kính chắn gió.
Tô Thư Nghi cũng sửng sốt sợ hãi, khó có thể tin nhìn Cố Mặc Ngôn: “Anh đang nói gì thế?”
“Em kết hon với anh là vì muốn có được sự trợ giúp của anh đúng không?” Cố Mặc Ngôn từ tốn nói: “Giờ em được như nguyện rồi, dù có ly hôn cũng không lỗ.”
Tô Thư Nghi mặt cắt không còn chút máu.
Cố Mặc Ngôn… biết mục đích cô cưới anh.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi.
Nếu anh tra được cả chuyện của mẹ thì nghĩ đến mối liên hệ trong đó cũng là chuyện bình thường.
Tô Thư Nghi nhìn vào đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn, cắn môi nói khẽ: “Nói như anh… thì anh cưới em cũng là có nhu cầu mà? Nếu có một ngày em không còn tác dụng gì với anh nữa thì anh sẽ ly hôn với em sao?”
Cố Mặc Ngôn không ngờ Tô Thư Nghi sẽ hỏi ngược lại như vậy, anh chợt giật mình.
Không sai, Tô Thư Nghi không ngốc, đương nhiên cũng biết Cố Mặc Ngôn gấp gáp muốn cưới cô như thế chắc hẳn có mục đích đặc biệt.
Ánh mắt Cố Mặc Ngôn hơi sa sầm xuống, trầm giọng trả lời câu hỏi của Tô Thư Nghi: “Không đâu.”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại dứt khoát như thế, làm cô bỗng sững người.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn khẽ giọng nói thêm một câu: “Nếu anh đã cưới em thì em chính là vợ anh suốt đời.”
Em chính là vợ anh suốt đời.
Tuy Cố Mặc Ngôn nói lời này rất lạnh nhạt, nhưng vào tai Tô Thư Nghi lại khiến cô ngây ngẩn, khiếp sợ nhìn Cố Mặc Ngôn.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
“Thế nên…” Cố Mặc Ngôn lại tiếp tục hạ thấp giọng, lúc này trong giọng nói còn mang theo chút kiên quyết và độc đoán: “Tô Thư Nghi, em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi anh.”
Tô Thư Nghi không ngờ Mặc Ngôn sẽ trả lời mình như thế, nơi nào đó trong lòng hơi chấn động.
Nhưng đồng thời, cũng lâng lâng như có bướm bay vậy.
Bỗng dưng cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn.
Cô đánh mắt ra chỗ khác, sau đấy lại nhỏ giọng nói: “Anh yên tâm, nếu đã gả cho anh thì chỉ cần anh không ly hôn, em sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện phản bội anh, cũng sẽ không ly hôn với anh.”
Tô Thư Nghi nói rất nhẹ, nhưng Cố Mặc Ngôn vẫn nghe được rõ ràng.
Lại thêm gương mặt nhỏ của cô hơi ửng đỏ, khiến anh lập tức cảm thấy cơn tức trong lòng thoáng dịu đi.
Thôi vậy.
Đâu phải anh không biết tâm tư cô gái này chứ.
Cô gả cho anh vốn là vì bệnh của mẹ mình.
Hiện tại cô không có tình cảm với anh cũng chẳng sao.
Đằng nào thì người cũng là của anh rồi, sớm muộn gì anh cũng chiếm được trái tim cô.
Lúc về đến nhà thì trời đã sẩm tối, chú Vương và má Trương vẫn không có ở nhà.
Tô Thư Nghi cũng không rõ có phải mình nghĩ nhiều không.
Cô luôn cảm thấy tuy Cố Mặc Ngôn khá khách sáo với chú Vương và má Trương nhưng lại không thích bọn họ ở nhà chăm sóc mình.
“Anh chưa ăn cơm đúng không?” Tô Thư Nghi cởi áo khoác, xắn tay áo đi vào bếp: “Em nấu gì cho anh ăn nhé.”
Nhưng vừa mở tủ lạnh ra, cô đã ngớ người.
Cô thấy cơm rang cô làm hôm qua đang nằm trong tủ lạnh, được bọc cẩn thận bằng màng thực phẩm.
“Em ăn chưa?” Lúc này Cố Mặc Ngôn cũng đã đỡ xe lăn đứng dậy, đi tới sau lưng cô.
“Em ăn rồi.” Tô Thư Nghi nghe vậy mới hoàn hồn lại: “Em nấu bát mì cho anh nhé.”
Dứt lời, cô định đi lấy mì, nhưng Cố Mặc Ngôn lại nắm lấy cổ tay cô: “Không cần, một mình anh thì ăn cơm rang còn lại hôm qua là được.”
Nói xong, anh lấy cơm rang trong tủ ra, bước tới lò vi sóng gần đó.
Tô Thư Nghi nhanh chân đuổi theo: “Làm thế sao được, đây là cơm thừa.”
Cố Mặc Ngôn rất để ý chuyện ăn uống, Tô Thư Nghi hoàn toàn không dám tưởng tượng cảnh anh ăn cơm thừa dư lại.
Nghĩ vậy, Tô Thư Nghi đang định cướp cơm rang trong tay Cố Mặc Ngôn lại, không ngờ anh chợt nâng tay lên, hơi nhướng mày: “Sao lại không được? Tối qua anh ăn cái này mà.”
Cố Mặc Ngôn vốn cao hơn Tô Thư Nghi hai cái đầu, anh nâng tay lên như vậy làm Tô Thư Nghi không thể với tới cơm trong tay anh.
Lúc này Tô Thư Nghi mới nhớ tới trưa qua cô rời đi vội quá, quên béng mất hai bát cơm rang định làm bữa trưa ở nhà, không động vào chút nào.
Chắc là tối qua Cố Mặc Ngôn về tới ăn một bát, sau đó bọc bát còn lại cho vào tủ lạnh.
Bỗng chốc Tô Thư Nghi càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, nhón mũi chân lên giằng cơm rang trong tay Cố Mặc Ngôn: “Hôm qua không ai ở nhà.
Nhưng hôm nay có em ở đây rồi, em nấu đồ ăn mới cho anh.”
Thấy Tô Thư Nghi sốt ruột, gắng sức vươn cánh tay lên, Cố Mặc Ngôn khẽ mím đôi môi mỏng, tay vẫn nâng cao không buông, lại hơi cúi đầu một chút, vừa vặn chắn ngay trước mặt Tô Thư Nghi đang cố gắng ngẩng đầu.
Thấy gương mặt tuấn tú bất ngờ gần trong gang tấc, Tô Thư Nghi hoảng sợ, mũi chân cũng trượt lảo đảo, may mà Cố Mặc Ngôn tay nhanh mắt lẹ, vòng tay giữ lấy eo thon của cô, đỡ cô vững vàng.
“Cẩn thận.” Cố Mặc Ngôn khẽ nói: “Không cần nấu thêm gì cả, anh rất thích cơm rang em nấu.”
Một câu rất bình thường, nhưng cũng không biết vì sao do Cố Mặc Ngôn trầm giọng khêu gợi nói ra lại khiến Tô Thư Nghi không nhịn được mà đỏ mặt.
“Nếu anh muốn ăn cơm rang… thì để em làm phần mới cho anh.” Cô sợ bị Cố Mặc Ngôn nhìn ra mình đang căng thẳng, vội vàng cúi đầu xuống: “Ăn cơm thừa không tốt cho sức khỏe.”
“Thỉnh thoảng mới ăn thôi.” Cố Mặc Ngôn từ từ buông Tô Thư Nghi ra, bỏ cơm rang vào lò vi sóng: “Anh không muốn lãng phí đồ ăn em nấu.”
Tô Thư Nghi nói không lại Cố Mặc Ngôn, đành phải trơ mắt nhìn anh làm nóng cơm rang, sau đó nghiêm túc ăn.
Tướng ăn của Cố Mặc Ngôn rất tốt, dù chỉ là đĩa cơm rang vô cùng đơn sơ thì anh cũng từ tốn ăn, cứ như đang ăn đồ tại cửa hàng Michelin ba sao vậy.
“Ờm…” Trong lúc Cố Mặc Ngôn ăn cơm, Tô Thư Nghi ngồi xuống đối diện anh, không ngừng xoắn xuýt hai tay lại, ngập ngừng thật lâu mới nói: “Lần này tiền phẫu thuật và tiền thuốc của mẹ đều do anh ứng… Hôm nay em hỏi bác sĩ rồi, tổng cộng 180 triệu, em sẽ nghĩ cách trả lại cho anh.”
Cố Mặc Ngôn vốn đang nghiêm túc ăn cơm, nghe Tô Thư Nghi nói vậy, hai mắt anh lập tức lạnh tanh.
“Tô Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn từ từ nhai xong cơm trong miệng, thấp giọng nói: “Em không nhớ hôm qua đã đồng ý gì với anh à?”
“Hôm qua á?” Tô Thư Nghi giật mình, lúc này mới phản ứng lại: “Anh muốn nói… em đã hứa là có chuyện gì sẽ tìm anh xin giúp đỡ sao?”
“Đúng rồi.” Cố Mặc Ngôn ngước mắt lên, nhìn thẳng về phía Tô Thư Nghi: “Anh còn tưởng giữa hai chúng ta đã không đến mức xa lạ nữa rồi.”
Ánh mắt Cố Mặc Ngôn rất sắc bén, cảm giác như nhìn thấu hết mọi chuyện.
Tô Thư Nghi lúng túng nhìn đi hướng khác: “Không phải em xa cách anh, mà là… em thật sự không thích mắc nợ người khác.”
Tô Thư Nghi vừa nói vừa quật cường cắn môi.
Đúng thế, với cô mà nói, bây giờ Cố Mặc Ngôn có thể xem như một người bạn.
Nhưng cô vẫn không thể chịu được cảm giác nợ nần người ta.
Thấy ánh mắt không chịu thua của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn đành phải nhịn xuống những lời muốn nói.
“Nếu em muốn báo đáp anh.” Anh dừng ánh mắt tại đĩa cơm rang cực kỳ có hương vị gia đình trước mặt, chợt nảy ra một ý: “Không cần trả lại tiền, em biết anh không thiếu tiền mà.
Nhưng thật ra em có thể trả cho anh thứ khác.”
“Trả gì cơ?” Tô Thư Nghi lập tức nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, cô đúng là không nghĩ ra người như Cố Mặc Ngôn còn thiếu cái gì.
Cô có thể cho anh cái gì cơ chứ?.