“Mẹ!” Tô Thư Nghi trừng mắt lườm Tô Ninh Kiều, giọng nói mang phần trách cứ.
“Ôi, cũng vì mẹ quan tâm con thôi mà, dù sao cũng là hôn nhân đại sự, lại còn quyết định trước khi mẹ tỉnh lại nữa chứ.” Tô Ninh Kiều nhỏ giọng oán giận.
“Không sao đâu Thư Nghi.” Không xấu hổ như Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn lại bình tĩnh hơn nhiều: “Bác gái, đây là danh thiếp của cháu.”
Tô Ninh Kiều nhận danh thiếp, thấy cụm ‘CEO’ và ‘Cổ đông’ in rõ bên trên thì sửng sốt.
“Tập đoàn Ngôn Diệu… Chưa nghe công ty này bao giờ.” Bà ngập ngừng: “Ba mẹ cậu thì sao? Ba mẹ cậu làm nghề gì?”
Tô Thư Nghi thật sự đã hơi sốt sắng rồi, đang muốn ngăn mẹ lại thì Cố Mặc Ngôn đã từ tốn trả lời: “Ba mẹ cháu đã mất rồi, ông nội cháu là Cố Trí Hưng.”
“Cố Trí Hưng?” Tô Ninh Kiều bỗng sững người: “Là ông cụ nhà họ Cố à?”
Tập đoàn Ngôn Diệu mới ra đời trong vòng hai năm này nên Tô Ninh Kiều chưa từng nghe nói.

Nhưng cả thành phố S có người nào không biết cái tên Cố Trí Hưng cơ chứ?

“Đúng ạ.” Rõ ràng Cố Mặc Ngôn không định giấu diếm.
“Thế… cậu là…” Tô Ninh Kiều nỗ lực hồi tưởng: “Cậu hai nhà họ Cố à?”
Cố Mặc Ngôn gật đầu.
Mặt Tô Ninh Kiều càng tái mét hơn, không nói nổi một câu.

“Ờm… Cố Mặc Ngôn.” Đương nhiên là Tô Thư Nghi biết Tô Ninh Kiều đang suy nghĩ gì, đành phải nói với Cố Mặc Ngôn: “Chuyện là… Cố Mặc Ngôn, em muốn về tắm một cái, anh đưa em về được không? Anh xuống xe chờ em một lát đi.”
Cố Mặc Ngôn gật đầu, nói với Tô Ninh Kiều: “Bác gái, mai cháu lại đến thăm bác, bác nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Tô Ninh Kiều gật đầu, sắc mặt trắng bệch, dõi mắt nhìn Cố Mặc Ngôn rời đi.
Cố Mặc Ngôn vừa đi, Tô Ninh Kiều lập tức nhìn sang Tô Thư Nghi, giọng nói yếu ớt nhưng lại cực kiên quyết: “Thư Nghi, con không thể ở bên người đàn ông này được, ly hôn ngay đi!”
Tô Thư Nghi giật thót, khó tin nhìn Tô Ninh Kiều: “Mẹ nói gì thế?”
“Mẹ nói con không thể sống cùng cậu ta.” Tô Ninh Kiều nắm lấy tay Tô Thư Nghi: “Chẳng lẽ con còn chưa học được gì từ mẹ à? Không hiểu kết cục của mình khi ở bên người có tiền như vậy sao? Sao con có thể khẳng định cậu ta thật lòng với con? Nói không chừng cậu ta cũng chỉ chơi đùa con như cách ba con làm với mẹ thôi!”
Mặt Tô Thư Nghi cũng tái đi: “Không có chuyện đó đâu mẹ, anh ấy đã đăng ký kết hôn với con mà.”
“Đăng ký thì đã làm sao? Không chừng cậu ta chỉ cần một cô vợ trên danh nghĩa thôi.” Dù Tô Ninh Kiều hôn mê hai năm nhưng suy nghĩ vẫn cực minh mẫn: “Nếu không, với điều kiện của cậu ta, sao có thể nhìn trúng cô gái bình thường như con được?”
Tô Thư Nghi nói không nên lời.
Sự thật chính như Tô Ninh Kiều nói.

Tô Thư Nghi vừa kết hôn đã biết ngay Cố Mặc Ngôn chỉ cần một cuộc hôn nhân mà thôi.

Nhưng Tô Ninh Kiều không biết cô gả cho anh vốn dĩ chính là quan hệ hợp tác.

Thuận theo nhu cầu của nhau nên không ai có tư cách trách cứ người còn lại.
“Mẹ.” Cô chỉ nói tránh đi: “Cố Mặc Ngôn… rất tốt với con.”
Câu này của cô là thật lòng.

Tuy đến tận bây giờ hai người vẫn chưa quá thân thiết nhưng đúng là Cố Mặc Ngôn đối xử với cô rất tốt, lúc nào cũng xuất hiện khi cô cần giúp đỡ nhất, như lần phẫu thuật này của mẹ chẳng hạn.
“Thư Nghi, sao con lại hồ đồ thế hả! Đàn ông tốt đều là mua vui cả thôi.” Tô Ninh Kiều sốt ruột: “Chẳng lẽ mẹ còn không phải một ví dụ rõ ràng à? Mẹ chỉ hi vọng con có được hạnh phúc bình thường nhất… Mẹ sợ lắm, sợ con bước lên vết xe đổ của mẹ, bị một người đàn ông hủy hoại cả đời.”
Nói xong, Tô Ninh Kiều khóc không thành tiếng.
Tô Thư Nghi nhìn mà đau lòng, ôm Tô Ninh Kiều nói: “Mẹ, mẹ vừa phẫu thuật xong, đừng kích động quá.

Con nói thật với mẹ vậy, con kết hôn với anh ấy là vì mẹ thôi, chứ con không có loại tình cảm đó với anh ấy đâu.”
Lúc này Tô Ninh Kiều mới ngừng khóc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Thư Nghi: “Con nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật.” Tô Thư Nghi nhìn Tô Ninh Kiều: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu con hay sao? Mẹ không nhìn ra con thích hay không thích ai à?”

Không sai, Tô Ninh Kiều một tay nuôi Tô Thư Nghi lớn lên, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, bà là người hiểu rõ Tô Thư Nghi nhất.

Nếu con bé thích ai, ví như Cố Gia Huy năm đó, bà thật sự chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
Lúc này Tô Ninh Kiều mới thoáng thả lỏng, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Tốt rồi! Thư Nghi, con phải đồng ý với mẹ, chờ tìm được cơ hội thích hợp thì ly hôn với cậu ta đi.”
Thật ra Tô Thư Nghi chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn với Cố Mặc Ngôn.

Không cần biết ước nguyện ban đầu khi hai người kết hôn là gì, cũng bỏ qua thân phận của Cố Mặc Ngôn.

Nếu đã cưới, trừ khi Cố Mặc Ngôn yêu cầu, bằng không cô sẽ không chủ động đề nghị ly hôn.
Nhưng nhìn gương mặt tái nhợt van nài của Tô Ninh Kiều trước mắt, lòng cô chợt mềm nhũn, cuối cùng vẫn buông lời: “Vâng, con đồng ý với mẹ.”
Lúc này Tô Ninh Kiều mới thở phào một hơi, nhưng lại không nhịn được áy náy: “Thư Nghi, đều do mẹ liên lụy con.

Con ly hôn một lần thì sau này muốn tìm người trong sạch cũng khó…”
Ánh mắt Tô Thư Nghi thoáng động, ôm lấy Tô Ninh Kiều nói: “Không sao đâu mẹ, chỉ cần có mẹ ở bên là con vui lắm rồi.”
Tô Thư Nghi dỗ Tô Ninh Kiều ngủ, đang thu dọn đồ đạc định rời đi thì thấy một túi văn kiện trên tủ đầu giường, không khỏi sửng sốt.
Cái này hình như do Cố Mặc Ngôn mang đến, anh quên cầm đi sao?
Tô Thư Nghi bỏ văn kiện vào túi xách, rời khỏi phòng bệnh.
Ở bên kia, Cố Mặc Ngôn điều khiển xe lăn lên ô tô, Dương Tùng Đức bên ghế phó lái giật mình: “Cậu Cố, sao anh đi lâu thế? Không phải quay lại phòng bệnh lấy văn kiện à?”

Cố Mặc Ngôn không trả lời.
Dương Tùng Đức tò mò quay đầu đánh mắt nhìn thử, thấy khắp người Cố Mặc Ngôn tản ra khí lạnh, anh ta lập tức sợ ứa mồ hôi toàn thân.
Chuyện gì thế này? Không phải vừa rồi cậu Cố còn vui vẻ lắm à? Sao lên lấy cái văn kiện xong lại như nuốt cả tảng băng thế, đúng là dọa chết người ta.
Mười phút sau, Tô Thư Nghi cũng bước vào xe, đưa văn kiện cho Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, anh quên cái này ở phòng bệnh của mẹ à?”
Cố Mặc Ngôn không đưa tay nhận văn kiện trong tay Tô Thư Nghi mà nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu như đầm nước, không nhìn ra cảm xúc.
Tô Thư Nghi bị anh nhìn cũng thấy sợ, không khỏi cẩn thận thăm dò: “Cố Mặc Ngôn?”
Cố Mặc Ngôn nhìn cô gái nhỏ trước mặt thấp thỏm, bên tai lại như văng vẳng lời anh vô tình nghe được khi trở lại phòng bệnh lấy văn kiện…
“Con kết hôn với anh ấy là vì mẹ thôi, chứ con không có loại tình cảm đó với anh ấy đâu.”
Ha.
Đối diện mẹ mình thì thẳng thắn thành khẩn ghê thật.
Tuy rằng anh đã sớm biết nguyên nhân cô gái này kết hôn với mình, nhưng lúc này chính tai nghe thấy cô nói trắng ra vẫn khiến anh không nhịn được phiền muộn.
Đáng chết.
Có vẻ như anh ngày càng dễ dàng bị cô nàng Tô Thư Nghi này ảnh hưởng tới cảm xúc rồi.
“Tô Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn vẫn không nhận văn kiện, chợt lạnh giọng lên tiếng: “Em muốn ly hôn với anh à?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play