Chương 549
Khác với sự e thẹn trước đây, Tô Thư Nghỉ cũng đáp lại Cố Mặc Ngôn bằng sự nhiệt tình khác thường, như thế cô muốn trút hết tất cả những nỗi uất ức, khủng hoảng và sợ hãi gần đây vào nụ hôn này.
Tình cảm càng lúc càng mãnh liệt, hai người càng xích lại gần nhau hơn, chỉ mong có thể khảm được đối phương vào cơ thể mình. Tay Cố Mặc Ngôn luồn vào áo ngủ của Tô Thư Nghị, liên tục sờ nắn eo cô, sau đó từ từ di chuyển lên trên, bàn tay phủ lấy nơi m3m mại đó…
Hơi lạnh từ tay Cố Mặc Ngôn truyền đến khiến Tô Thư Nghỉ không kìm được khẽ rên lên một tiếng, cô càng ôm chặt anh hơn…
‘Ha.’ Cố Mặc Ngôn lưu luyến rời khỏi môi Tô Thư Nghi, khẽ cười một tiếng.
Tô Thư Nghi mê ly nhìn Cố Mặc Ngôn, dường như không hiểu tại sao anh lại đột ngột dừng lại.
“Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn khẽ thổi bên tai cô: “Anh vẫn chưa tắm, mà chân em còn đang bị thương nữa.” Nói đến câu cuối, giọng điệu của Cố Mặc Ngôn mang theo sự buồn phiền thấy rõ.
Nghe Cố Mặc Ngôn nói thế, Tô Thư Nghi cảm thấy đầu mình như nổ tung, cô chợt tỉnh táo lại, thế mà vừa nãy mình lại chủ động như thế… Tô Thư Nghi cảm thấy mắt mình đã bắt đầu nóng lên.
Cố vững người vì vừa nấy đ ộng tình mà mềm nhũn, Tô Thư Nghi đẩy Cố Mặc Ngôn ra: “Anh mau đi tắm đi!”
“ồ” Trong mắt Cố Mặc Ngôn đầy ý cười dí dỏm: ‘Vội vàng vậy à? Thế em có muốn tăm cùng anh không?”
“Cố Mặc Ngôn! Anh…” Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ đều không biết nên ứng phó thế nào.
Nhìn bề ngoài rõ ràng anh là một người trầm tĩnh, sao với cô lại lưu manh thế này?
“Được rồi, anh đi tắm trước.” Thấy Tô Thư Nghỉ đã quá xấu hổ, Cố Mặc Ngôn không trêu chọc cô nữa. Anh cúi người bế cô đến bên giường, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi quay người ra khỏi phòng ngủ.
Vừa đi tới cửa, Cố Mặc Ngôn lại quay đầu nói với Tô Thư Nghi một câu: “Bà xã kiên nhãn chờ một chút, anh đây sẽ quay lại nhanh thôi.”
“mủ .- Tô Thư Nghi thực sự hết cách với Cố Mặc Ngôn.
‘Aaa”
Thấy Cố Mặc Ngôn ra khỏi phòng ngủ, Tô Thư Nghỉ kéo gối sang vùi đầu vào đó hét nhỏ.
Lúc đầu rõ ràng cô định nổi giận với anh, cuối cùng sao lại… nghĩ đến vừa rồi mình còn nhiệt tình như vậy, Tô Thư Nghi không biết lát nữa phải đối mặt với Cố Mặc Ngôn thế nào, chắc chắn anh sẽ cười thầm cô trong lòng.
Tô Thư Nghi nằm trên giường suy nghĩ xem sau này Cố Mặc Ngôn sẽ lấy chuyện này ra cười nhạo mình thế nào. Mặt cô đỏ bừng ngượng ngùng, lúc này cô chính là một cô gái nhỏ hạnh phúc, nào còn dáng vẻ sợ Cố Mặc Ngôn sẽ vì Trình Thu Uyển mà rời xa mình để rồi lo được lo mất khi nấy nữa.
Suy nghĩ một hồi, ngượng ngùng cũng qua đi, ở một mình thực sự hơi buồn chán, Tô Thư Nghi lấy điện thoại ra mở Facebook lên.
Vừa mở Facebook, Tô Thư Nghi đã thấy tên Trình Thu Uyển khắp màn hình.
[Cô chủ nhà họ Trình từ cõi chết trở về] [Cuối cùng Cố Mặc Ngôn sẽ yêu cô nào?] [Gặp lại sau mười năm xa cách.] Tô Thư Nghi bấm bừa vào một bài viết đang hot, dùng ngón tay từ từ kéo xuống, cô phát hiện tất cả đều là ảnh của Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn, Trình Nam Quyền và mình ở nghĩa trang. Trình Thu Uyển trong ảnh mặc một chiếc váy trắng, mỉm cười ngọt ngào trông rất xinh đẹp.
Còn có rất nhiều Facebook chính chủ ghép ảnh cô và Trình Thu Uyển cạnh nhau để viết bài so sánh hai người từ nhiều khía cạnh khác nhau.
“Người cũ PK người hiện tại, người cũ hoàn toàn đánh bại người hiện tại”, “Hiểu được lý do đăng sau sự thay đổi lớn về gu của Cố Mặc Ngôn, “Trình Thu Uyển trở về, địa vị của Tô Thư Nghi không giữ được nữa rồi”