Chương 548
Trình Thu Uyển là người mà Cố Mặc Ngôn từng yêu say đắm, mười năm qua Cố Mặc Ngôn chưa từng quên cô ấy. Vòng cổ, bút máy… những thứ mà cô ấy để lại đều được Cố Mặc Ngôn giữ gìn và bảo quản cẩn thận. Giờ chủ nhân của chúng đã trở về, sao mình có thể không để tâm cho được?
Nhưng cô có thể nói với Cố Mặc Ngôn những chuyện này sao? Nếu cô nói với anh răng bản thân không hy vọng Trình Thu Uyển trở về, không muốn cô ấy quấy rây cuộc sống của hai người họ, Cố Mặc Ngôn sẽ nghĩ thế nào về cô đây? Nhất định anh sẽ cảm thấy cô là một ả đàn bà tâm địa độc ác như rắn rết nhỉ, bởi vì lòng ích kỷ của bản thân mà lại nảy sinh suy nghĩ ác độc như thế với một người vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.
Tô Thư Nghi nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt tuôn trào như suối. Cô không thể nào lừa dối chính bản thân cũng như Cố Mặc Ngôn được.
Tô Thư Nghi gật đầu thật mạnh, ngắc ngứ nói: “Anh sẽ… sẽ vì… Trình Thu Uyển mà…
mà rời khỏi em sao?… Hu hu… hức…
‘Cô bé ngốc.” Cố Mặc Ngôn đau lòng ôm siết lấy Tô Thư Nghi: “Em yên tâm, sự xuất hiện của Trình Thu Uyển không ảnh hưởng gì tới quan hệ giữa hai chúng ta cả. Với anh mà nói, cô ấy đã là chuyện của quá khứ rồi.”
“Vậy vừa… vừa nấy anh muốn nói… nói chuyện gì với em, chẳng lẽ không phải là chuyện Trình Thu Uyển sao?” Tô Thư Nghi không tin Cố Mặc Ngôn, thút tha thút thít hỏi lại.
“Không phải, anh muốn nói với em về chuyện hai ta cãi nhau lúc trước cơ.” Thấy Tô Thư Nghỉ khóc như hoa lê đái vũ, đáng thương cực kỳ, không hiểu sao Cố Mặc Ngôn lại cảm thấy hơi hơi đáng yêu.
Một Tô Thư Nghỉ ghen tuông trăng trợn vì anh như vậy quả thật khiến tâm trạng của Cố Mặc Ngôn… à thì, vui không nói nên lời luôn.
Cãi nhau?” Tô Thư Nghi không hiểu ý của Cố Mặc Ngôn, anh đang tính lại nợ cũ ư2 “Ừm, lúc đó anh nghĩ nên cho nhau chút thời gian và không gian để chúng ta cùng bình tĩnh lại, vì vậy đã đồng ý ra nước ngoài để họp. Nhưng vừa lên máy bay anh đã hối hận, sao anh có thể bỏ đi để em ở nhà một mình như thế?”
‘Lúc đó đáng lẽ anh nên dỗ em mới phải.
Thư Nghỉ, anh thừa nhận nhìn thấy em mặc những bộ quần áo đó sẽ khiến anh nhớ đến Trình Thu Uyển, cũng chính vì điều này mà anh không thích em mặc những bộ quần áo không hợp với em như vậy.”
“Trình Thu Uyển đối với anh đã là quá khứ, anh không muốn cái bóng của cô ấy lại xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa. Người anh thích hiện giờ là Tô Thư Nghỉ ban đầu, chứ không phải trên người em có cái bóng của người khác mà anh thích em. Thư Nghi, em có hiểu những điều này không?”
Nghe Cố Mặc Ngôn giải thích như Vậy, lòng Tô Thư Nghỉ vô cùng cảm động, cô thâm trách sao lúc đầu mình lại không tin anh?
Sao lại vì mấy câu nói của người khác mà nghỉ ngờ tình cảnh anh dành cho mình?
“Xin lỗi Cố Mặc Ngôn… Xin lỗi, lúc đó không phải em cố ý muốn cãi nhau với anh đâu… là em… em…” Tô Thư Nghi nói năng lộn xôn, luống cuống xin lỗi.
‘Không sao, em không cần nói nữa, anh hiểu rồi.”
Nghe Cố Mặc Ngôn an ủi, nước mắt Tô Thư Nghi càng rơi nhiều hơn. Lúc trước cô thực sự quá hẹp hòi, vì vài câu nói không liên quan của người khác mà không phân biệt đúng sai đã làm ầm với anh.
Thấy Tô Thư Nghỉ không ngừng khóc, Cố Mặc Ngôn khẽ thở dài, đau lòng hôn nhẹ lên mắt cô, mơn man giọt nước mắt của co.
Cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ rơi trên mắt mình của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ bất giác vòng tay ôm lấy eo anh.
Cố Mặc Ngôn hôn Tô Thư Nghi, những giọt nước mắt mặn đẳng chảy từ môi anh vào tim, mang theo chút đau đớn nhưng lại khiến trái tim anh càng thêm mềm mại.
Cuối cùng Cố Mặc Ngôn hôn lên môi Tô Thư Nghị, đầu lưỡi hơi lạnh đưa vào trong miệng cô, mạnh mẽ khám phá mọi ngóc ngách, có phần tham lam hít lấy không khí của cô. Cố Mặc Ngôn trút hết nỗi nhớ dành cho Tô Thư Nghi những ngày qua vào nụ hôn này.