Chương 543
Nhìn thấy đám phóng viên vừa rồi còn liều mạng vây lấy chiếc xe giờ đây đã tản ra bốn phía, Cố Mặc Ngôn cười một cách khinh bỉ, sau đó chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Nhà họ Trình.
Bốn người Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghị, Trình Nam Quyền và Trình Thu Uyển ngồi trong phòng khách, không có ai nói gì.
Sau khi đặt vài tách trà xuống trước mặt họ, dì giúp việc cũng lui xuống, không làm phiền họ nữa.
Trình Nam Quyền muốn hỏi những năm nay Trình Thu Uyển đã đi đâu? Tại sao không tới tìm người anh trai này? Nhưng xa cách mười năm, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ta không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
“Thu Uyển, rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Tại sao khi anh tỉnh lại em đã biến mất rồi?” Cuối cùng vẫn là Cố Mặc Ngôn hỏi trước. Bây giờ anh đã lấy lại bình tĩnh sau cú sốc vừa rồi, hỏi thẳng Trình Thu Uyển.
“Em…” Có lẽ là lời nói của Cố Mặc Ngôn có hơi lạnh lùng và mang ý chất vấn, có lẽ là bản thân Trình Thu Uyển cũng không biết nên giải thích như thế nào, sau khi nói xong từ này, Trình Thu Uyển lại cúi đầu không nói gì, không thấy rõ được biểu cảm trên khuôn mặt cô ta.
“Thu Uyển, rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Thấy Trình Thu Uyển cúi đầu không nói gì, Trình Nam Quyền có hơi sốt ruột. Bây giờ anh ta rất nóng lòng muốn biết rốt cuộc đầu đuôi chuyện này là như thế nào: “Những năm nay rốt cuộc em đã đi đâu?
Tại sao em không về tìm anh?”
Trình Thu Uyển không trả lời câu hỏi của Trình Nam Quyền mà ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Ngôn, ánh mắt tràn ngập sự căng thẳng và chờ đợi: “Cố Mặc Ngôn, anh có tin em không?”
“Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Cố Mặc Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Không nghe thấy câu trả lời của Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyên có hơi thất vọng, cô ta không nhìn anh nữa: “Thực ra em cũng không biết quá rõ về những chuyện của mười năm trước, khi ấy em đã xảy ra một chút sự cố…”
Trình Thu Uyển kể lại từng chút một về những việc đã xảy ra vào năm ấy.
Thì ra vào ngày nhà kho bốc cháy mười năm trước, một người lao công chịu trách nhiệm dọn dẹp khu vực nhà kho ấy tình cờ đang dọn dẹp khu vực bên cạnh đó. Trông thấy một ngọn lửa âm ỉ cách đó không xa, anh ta vội vàng chạy tới muốn nhìn xem thử có chuyện gì.
Khi chạy tới nơi, anh ta mới phát hiện nhà kho đã bốc cháy rồi, phản ứng đầu tiên là quay lại muốn tìm người tới dập lửa.
Nhưng cách một ngọn lửa, dường như anh ta lờ mờ thấy bên trong nhà kho có người.
Khi ấy ngọn lửa vẫn chưa phải là quá to, người lao công đó quyết định đi vào †rong xem thử, lỡ như thật sự có người thì sao?
Đó là một mạng người đấy!
Quả nhiên sau khi đi vào, anh ta liền nhìn thấy có hai người cô cậu một nam một nữ bị trói băng dây thừng đang ngất trên mặt đất.
không có thời gian suy nghĩ xem đây là chuyện gì, cứu người là quan trọng nhất, anh ta bước lên cởi trói giúp họ, đưa người con gái ra ngoài trước.
Sau khi đặt người con gái vào vị trí an toàn thì anh ta vội vàng quay lại để cứu cậu con trai kia.
Vừa chạy tới cửa nhà kho, còn chưa kịp chạy vào thì cánh cửa nhà kho đã bị cháy rụi, tan tành trước mặt anh ta.
Giật mình vì cánh cửa rơi xuống trước mặt, anh ta hoảng loạn lùi về phía sau. Nhìn thấy ngọn lửa cháy bừng bừng trước mặt, anh ta đăn đo một hồi, cuối cùng vẫn là không dám mạo hiểm vào cứu cậu bé kia, mà là đưa cô gái kia tới bệnh viện trước.
‘Khi em tỉnh lại thì đã thấy mình Ở trong bệnh viện rồi, nhưng em không nhớ gì cả.