Chương 542
“Xin hỏi cô thật sự là cô Trình Thu Uyển sao?”
“Cô Trình, rốt cuộc thì vụ bắt cóc năm đó là như thế nào? Xin hỏi cô đã thoát khỏi nó như thế nào?”
“Nếu như cô Trình vẫn còn sống thì tại sao bao nhiêu năm nay không xuất hiện, khiến mọi người hiểu lầm rằng cô đã qua đời?”
‘Xin hỏi những năm nay cô đã đi những đâu…
Âm thanh ồn ào tựa như xé nát bầu trời, cảnh tượng bỗng dưng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Cố Mặc Ngôn đã bước về phía Trình Thu Uyến ngay từ khi thấy lũ phóng viên lao tới, cùng Trình Nam Quyền bảo vệ Trình Thu Uyển, sợ cô ta bị đám người xung quanh làm bị thương.
Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn vừa cố găng đẩy lũ phóng viên ra, vừa quan tâm và lo lắng che chăn cho Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi cúi xuống nhìn đôi chân của mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc sợ hãi. Cô cắn chặt môi mình, cố gắng không run lên.
Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn và Trình Nam Quyền bảo vệ Trình Thu Uyển, bọn họ căn bản không có cơ hội phỏng vấn, sau khi đám phóng viên đó nhìn lướt một vòng và nhìn thấy Tô Thư Nghi ở bên cạnh thì lập tức chạy về phía Tô Thư Nghi.
“Mợ Cố, cô có biết chuyện cô Trình vẫn còn sống không?”
“Mợ Cố, tại sao trước đây cô không tới cùng anh Cố?”
“Cô có biết Cố Mặc Ngôn sẽ tới chào hỏi Trình Thu Uyển không? Gó phải chuyện này đã chứng minh rằng tình cảm giữa cô và anh Trình thực sự đã xảy ra vấn đề…”
Càng lúc càng nhiều phóng viên chạy về phía Tô Thư Nghị, vừa đặt câu hỏi vừa đẩy Tô Thư Nghi về phía Cố Mặc Ngôn, muốn chụp bức ảnh có cả bốn người họ. Cho dù họ không trả lời thì những bức ảnh này cũng đủ thu hút sự chú ý của công chúng rồi.
Bốn người Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn, Trình Nam Quyền và Trình Thư Nghi nhanh chóng bị bao quanh.
Nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn này, mấy người mà Trình Nam Quyền dẫn theo để bảo vệ cũng tỉnh táo lại sau cú sốc mà Trình Thu Uyển đem tới cho bọn họ, bọn họ vội vàng tiến lên phía trước ngăn đám phóng viên lại.
Mấy người tạo thành một vòng tròn, đưa bốn người Cố Mặc Ngôn vào trong để bảo vệ, chậm rãi đi về phía chiếc xe, khó khăn lắm mới tới được bên cạnh chiếc xe.
“Cậu chủ, cô chủ, hai người đi mau lên, chỗ này giao cho bọn tôi là được rồi.” Sau khi mấy người bảo vệ họ và đưa họ lên xe thì xếp thành một hàng, muốn ngăn đám phóng viên đang xông lên kia lại.
Nhưng dù sao bọn họ cũng đông hơn, đám phóng viên nhanh chóng vây lấy họ, không ngừng đập vào cửa sổ xe, chiếc xe căn bản không thể di chuyển được.
“Cậu chủ, bây giờ phải làm sao?” Chưa từng gặp phải tình huống như thế này, người tài xế lo lắng quay lại nhìn Trình Nam Quyền.
Trình Nam Quyền nhất thời cũng không nghĩ ra cách gì, không thể xông thẳng ra được, lỡ như đâm vào người ta thì sẽ chỉ khiến chuyện này nghiêm trọng hơn.
Nhìn những khuôn mặt điên cuồng bên ngoài xe, mắt Cố Mặc Ngôn tối sầm lại, anh ra hiệu cho tài xế tránh ra để anh ngồi vào vị trí lái.
Từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy ở phía sau xe có khá ít người, Cố Mặc Ngôn mạnh dạn lùi lại, sau đó đạp chân ga, chiếc xe lao thăng về phía trước.
Đám phóng viên đó cũng không ngờ chiếc xe sẽ lao thẳng tới đây, bọn họ sợ hãi nháo nhào chạy sang hai bên. Đối với họ, tin tức rất quan trọng, nó liên quan tới tương lai và tiền đồ của bọn họ, nhưng cũng không thể để mất mạng được.