Chương 521
Khi tỉnh lại thì đã hơn ba giờ chiều, Tô Thư Nghỉ vừa rời khỏi giường thu dọn một chút, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vàng truyền tới từ hành lang ngoài cửa, sau đó là giọng nói vô cùng chắc chắn ổn định: “Rốt cuộc là ở phòng bệnh số mấy vậy?
Sao vẫn chưa tới.”
Ông nội! Tô Thư Nghi vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì lập tức nhận ra ông nội tới thăm cô.
Cô vội vàng mặc áo khoác vào, mở cửa phòng ra, quả nhiên là ông cụ Cố đang đứng ở bên ngoài, phía sau còn có một đoàn bác sĩ mặc áo blouse trắng.
“Ông ơi, cháu ở bên này.” Tô Thư Nghỉ gọi ông cụ Cố.
Ông cụ Gố bên này vừa nhìn thấy Tô Thư Nghỉ thì đã nói: ‘Ai da, đừng nhúc nhích, không phải cháu bị thương rồi sao? Sao không năm nghỉ ngơi cho thật tốt mà ngồi dậy làm gì? Mau nằm lại đi!”
Nghe thấy ông cụ Cố nói vậy, Tô Thư Nghi có hơi buồn cười: “Ông ơi, không có khoa trương như bên ngoài đồn đâu, cháu không có chuyện gì hết.’ Tô Thư Nghi vừa nói vừa đỡ ông cụ vào phòng, để ông ngồi xuống sô pha.
“Thật sao?” Ông cụ Cố vẫn có hơi không yên tâm mà hỏi.
“Thật đó, ông cũng thấy rồi đấy, không phải cháu rất khỏe sao?” Tô Thư Nghi có hơi bất lực nói. Rốt cuộc bên ngoài đã đồn tới nông nỗi gì vậy? Sao tất cả mọi người đều tới xem mình thế?
Ông cụ Gố quan sát Tô Thư Nghi từ trên xuống dưới, thấy quả thật cô không có gì cả thì mới yên lòng.
“Vân nên để bác sĩ kiểm tra tổng quát cho cháu thì tốt hơn, tốt nhất là đừng để lại di chứng gì. Thuận tiện cũng kiểm tra thử xem, rốt cuộc thì khi nào ông mới có thể bế được thằng cháu mập mạp đây.”
Nghe thấy ông cụ Cố nói chuyện này ngay trước mặt nhiều bác sĩ như thế, Tô Thư Nghỉ không khỏi đỏ mặt, cảm thấy có hơi xấu hổ.
Nhưng cô cũng cảm thấy kỳ lạ, bản thân đã kết hôn với Cố Mặc Ngôn lâu như thế, theo lý mà nói, đáng lẽ phải có động tĩnh rồi chứ.
Thật ra Tô Thư Nghi cũng muốn sớm có một đứa con giữa cô và Cố Mặc Ngôn, cô luôn cảm thấy, có con thì mới được coi là một gia đình hoàn chỉnh. Vì thế cũng vui vẻ chấp nhận lần kiểm tra này.
Ba người bác sĩ sau nửa tiếng làm việc vất vả, cuối cùng cũng kiểm tra xong cho Tô Thư Nghĩ.
“Kết quả kiểm tra có thể phải mất vài ngày nữa mới có, mong hai vị chờ một chút.”
Một vị bác sĩ dẫn đầu sau khi nói xong câu đó, thì cúi đầu chào ông cụ Gố, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn thấy phòng bệnh chỉ còn lại mình và ông nội, Tô Thư Nghi nói: “Ông ơi, cháu muốn nhờ ông giúp cháu một việc.”
‘Được, cháu muốn ông giúp đỡ cái gì, cháu cứ việc nói, cho dù ông có làm được hay không đều cố găng hết sức để giúp cháu.”
Ông cụ Cố nghe thấy Tô Thư Nghi tìm mình giúp đỡ, lập tức sảng khoái đồng ý.
“Cảm ơn ông. Là như thế này, cháu muốn nhờ ông hỗ trợ giúp cháu điều tra một chút về vụ án bắt cóc mười năm trước. Cháu cứ luôn cảm thấy, đằng sau vụ án bắt cóc kia có ẩn tình gì đó mà chúng ta không hề biết.”
“Vì sao lại nói.như thế?” Ông cụ Cố nghe thấy cô nói như vậy, vẻ mặt cũng nghiêm †úc lên, nghiêm nghị hỏi.
“Ông ơi, ông là người quan sát Cố Mặc Ngôn từ nhỏ tới lớn, thế nên ông sẽ là người hiểu rõ anh ấy là con người như thế nào nhất. Ông có cảm thấy Cố Mặc Ngôn sẽ bỏ Trình Thu Uyển mà chạy ra một mình không? Còn cháu thì không tin. Thế nên, cháu mới muốn nhờ ông điều tra thử xem, cháu không hy vọng Cố Mặc Ngôn cứ mắc kẹt trong sự tự trách, cháu muốn giúp anh ấy tháo mở nút thắt này”