Chương 368
Không…
Cô không muốn biết…
Thật sự không muốn biết sự thật vào lúc này…
“Cố Mặc Ngôn… Giọng nói của Cố Mặc Ngôn run rẩy: ‘Em không muốn biết là ai, anh đừng nói cho em.”
“Không, anh phải nói cho em biết.”
“Cố Mặc Ngôn, anh… anh không thích em nữa rồi sao?” Nước mắt Tô Thư Nghỉ nhòe đi.
Cố Mặc Ngôn sững sờ, hỏi: “Sao em lại nghĩ như thế?”
“Nếu không sao anh lại nói ra điều này trong căn phòng này chứ, anh chán ghét em rồi.”
Cố Mặc Ngôn mỉm cười, Tô Thư Nghi còn có thể đáng yêu hơn được nữa không?
Cố Mặc Ngôn không muốn đùa cô nữa, nếu không cô thực sự sẽ buồn chết mất.
Cố Mặc Ngôn khom người, bờ môi mỏng dán lên vành tai cô, khẽ nói với cô: “Tô Thư Nghi, người đàn ông trong căn phòng này vào hai năm trước, chính là anh, thực sự là anh”
Tô Thư Nghỉ hoàn toàn dại cả người rồi!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Người đàn ông ở bên Tô Thư Nghỉ vào hai năm trước, lại là Cố Mặc Ngôn ư! Sao có thể trùng hợp như vậy được!
Tô Thư Nghi ngồi dậy khỏi giường, nhìn Cố Mặc Ngôn rồi nói: ‘Cố Mặc Ngôn, anh đang đùa có phải không? Chắc chắn là anh đã tra ra rồi. Nhất định là người đàn ông hai năm trước kia vừa già vừa xấu. Anh sợ em đau lòng cho nên mới nhận hết về mình, có phải không?”
Cố Mặc Ngôn đứng dậy bật đèn lên, căn phòng lập tức bừng sáng.
Tô Thư Nghi lại nói: “Anh tốt với em như vậy, thế nhưng em muốn muốn biết sự thật, em không muốn một mình anh phải gánh thứ nặng nề như vậy, em sợ… em sợ một ngày nào đấy anh sẽ chán ghét em.”
Cố Mặc Ngôn nâng căm cô lên, nói rằng: “Đồ ngốc, sao anh lại chán ghét em được.
Đừng nghĩ lung tung, lẽ nào sự thật là anh thế này, khiến em không vui như vậy sao?”
Nếu như người đàn ông kia thực sự là Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi nên vui mới phải.
Nhưng cô thực sự không còn ấn tượng về người đàn ông kia nữa rồi.
Cố Mặc Ngôn nhìn thẳng vào cô, nói với cô một lần nữa: “Tô Thư Nghỉ, em nghe rõ đây. Vào đêm hai năm trước đó, anh và em ở ngay đây.”
Tô Thư Nghi thấy vẻ mặt Cố Mặc Ngôn không giống như đang đùa. Thế là bèn hỏi: “Nói cho em biết rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao có thể là anh được?”
Cố Mặc Ngôn mỉm cười, quệt cái mũi nhỏ của cô.
Anh kể lại chuyện hai năm trước với cô.
Sau khi anh quay về từ nước M, Cố Thành Vũ vẫn luôn kiêng kị anh, sợ anh đoạt được tình yêu thương của ông nội, đe dọa tới sự nghiệp và địa vị của ông ta.
Cố Thành Vũ biết được đôi chân anh tàn tật, nhưng vấn chưa thể yên tâm về anh, còn muốn thăm dò xem rốt cuộc anh có thể có con được nữa hay không, bởi vì ông nội hy vọng nhất là nhà họ Gố có thể có người nối dõi.
Cố Thành Vũ tìm rất nhiều người đẹp, tạo ra những cuộc gặp gỡ ngấu nhiên với anh, nhưng Cố Mặc Ngôn lại không trúng mánh, cũng không thích những người phụ nữ kia.