Chương 347
Cố Mặc Ngôn hừ lạnh: “Chung quy họ chắng có mục đích gì tốt đẹp cả.”
Bước vào nhà họ Lâm, Tô Thư Nghi thấy Lâm Kim Minh vân khỏe mạnh ngồi trong phòng khách, Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai cũng đang ở đây.
Tô Thư Nghỉ vừa nhìn đã biết mình bị lừa, cô xoay người muốn rời đi.
“Tô Thư Nghi!” Lâm Bảo Châu tru tréo: “Mới đến đã đòi về à? Chúng tôi còn chưa nói gì đâu đấy.”
Tô Thư Nghi dừng bước, xem ra hôm nay cô không thoát nổi rồi.
Cô nói: ‘Ba, không phải ba nói ba đổ bệnh nặng à? Thấy ba có bị làm sao đâu, vậy tôi đi được rồi chứ.”
Khương Dĩ Mai đánh mắt nhìn Lâm Bảo Châu một cái, sau đó niềm nở đi tới.
Bà ta nói: ‘Ây da, Thư Nghỉ à, người trong nhà thì có gì mà phải để bụng. Lại đây ngồi uống trà, ăn bánh đi.”
Tô Thư Nghỉ sợ hãi hồn.
Lần đầu tiên trong đời Khương Dĩ Mai nói chuyện khách sáo với mình như thế, còn mời mình uống trà ăn bánh?
Cô bị Khương Dĩ Mai kéo lại rồi ấn xuống sô pha.
Khương Dĩ Mai nói: “Dì nghe nói con và Cố Mặc Ngôn kết hôn rồi, ây da, đúng là duyên trời ban mà! Hôm nào con đưa Cố Mặc Ngôn đến nhà mình ăn cơm nhé.”
Họ đã biết mình và Cố Mặc Ngôn kết hôn rồi ư?
Tô Thư Nghỉ nhanh chóng hiểu ra, hẳn là do Lâm Bảo Châu nói.
Mục đích của họ hết sức rõ ràng, Tô Thư Nghỉ đã biết tỏng, thế nên chỉ im lặng không nói gì.
Lâm Kim Minh thấy cô tỉnh bơ nên có vẻ sốt ruột, lập tức đi thẳng vào vấn đề chính: “Thư Nghị, lân này con phải giúp ba, bảo Cố Mặc Ngôn tha cho nhà họ Lâm được không, vốn dĩ đôi bên không thù không oán, người nhà với nhau cần gì phải khó khăn như thế, đúng không?”
Những năm qua gia đình này luôn đối xử lạnh nhạt, mỉa mai coi thường mình, thế mà bây giờ vì muốn nhờ vả mình mà lại giả †ạo đến mức này.
Đúng là lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.
Tô Thư Nghỉ thâm cười khẩy, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Chuyện của Cố Mặc Ngôn trước giờ tôi đều không hỏi tới, cũng không can thiệp được, đó là công việc của anh ấy. Xin lỗi, nhưng mà không giúp gì được cho mấy người rồi.”
Cả nhà họ Lâm đều sững sờ, mặt biến sắc ngay tức thì.
Lâm Bảo Châu nổi đóa lên: “Tô Thư Nghị, chị giỏi lắm! Sao nào, chị cậy mình có chỗ dựa sau lưng hả?”
“Bảo Châu!” Khương Dĩ Mai giả vờ quát mắng cô ta: ‘Sao lại ăn nói với chị con kiểu đó, hỗn láo. Chị con không phải là người nhân tâm vậy đâu. Ăn cám trả vàng, ai mà không biết điều đó chứ. Phải không Thư Nghĩ?”
Thư Nghi, Thư Nghỉ, nghe thân thiết ghê, cứ như thể là người một nhà ấy. Tô Thư Nghỉ nghe thấy họ gọi tên mình mà buồn nôn.
Lâm Kim Minh cũng giở giọng khuyên nhủ: “Thư Nghi à, ba đã đến lúc tuổi già sức yếu rồi, Cố Mặc Ngôn yêu thương con như thế, con nói chắc chắn cậu ta sẽ nghe. Con nói với nó tha cho nhà họ Lâm chúng ta đi, cầu xin con đấy!”
Tô Thư Nghỉ bực bội: “Ba, tôi nói rồi, tôi không bao giờ xen vào chuyện của anh ấy.