Chương 346
Nhìn màn hình hiển thị là Lâm Kim Minh, cô khế cau mày.
Nhưng dâu sao cũng là ba mình, cô vẫn bắt máy.
“Thư Nghi.” Giọng của Lâm Kim Minh rất sốt sắng: “Con đến biệt thự nhà họ Lâm ngay đi, ba có việc gấp muốn gặp con.”
Đây là một trong những lần hiếm hoi Lâm Kim Minh chủ động gọi điện cho cô, bảo cô đến biệt thự. Có chuyện gì tốt đẹp đâu chứ?
Bây giờ Lâm Kim Minh vẫn còn có thời gian bảo cô đến nhà họp mặt gia đình ư?
Chắc chắn là không phải, hẳn là có lý do gì đó. Cô lại chẳng hiểu họ quá.
Tô Thư Nghi cau mày: “Để hôm khác đi, hôm nay tôi có việc.”
“Ây da, Thư Nghỉ, con đến đây đi, biệt thự nhà họ Lâm cũng là nhà của con mà.”
Tô Thư Nghi nghe vậy liền cảm thấy ghê †ởm từ tận đáy lòng: “Ba à, từ khi nào biệt thự nhà họ Lâm biến thành nhà của tôi thế? Ba đừng nói thêm nữa, đằng nào thì tôi cũng không đến đâu, chí ít là hôm nay.”
“Thư Nghi! Thật ra ba đổ bệnh rồi!” Giọng Lâm Kim Minh trở nên sốt sắng hơn, còn ho dữ dội: “Con đến thăm ba được không.”
Lâm Kim Minh đổ bệnh ư?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tô Thư Nghỉ sửng sốt.
Cô biết Lâm Kim Minh có bệnh phổi, hoặc cũng có thể vì chuyện công ty nhà họ Lâm bị đóng băng khiến ông ta bị kích động.
Ông ta cũng nhiều tuổi rồi, chịu cú sốc lớn như vậy chắc hẳn là rất tức giận. Tô Thư Nghỉ bỗng nhiên mềm lòng. Cô đồng ý lát nữa sẽ đi thăm Lâm Kim Minh.
Sau khi cúp điện thoại, cô áy náy nhìn Cố Mặc Ngôn: “Hôm nay em sợ không thể đi chơi với anh được rồi, hình như ba em đổ bệnh nặng, em phải đi thăm ông ấy.”
Cố Mặc Ngôn suy nghĩ một lát rồi nói: ‘Anh đi cùng em.”
Tô Thư Nghi thầm nghĩ, thời điểm này Cố Mặc Ngôn cùng cô đến biệt thự nhà họ Lâm có được không nhỉ? Lỡ như họ đã tra ra được là do Cố Mặc Ngôn đứng sau thao túng thì liệu họ có ăn tươi nuốt sống anh không?
Cố Mặc Ngôn thấy bộ dạng Tô Thư Nghỉ có vẻ đắn đo, bèn nói: “Anh phải đi cùng em mới được, anh không yên tâm.”
Tô Thư Nghi đành chịu thua, đồng ý với anh.
Cố Mặc Ngôn gọi cho Dương Tùng Đức bảo anh ấy lái xe đưa họ đi.
Đến biệt thự nhà họ Lâm, Tô Thư Nghi nói muốn một mình vào trong, bảo Dương Tùng Đức và Cố Mặc Ngôn chờ ở trên xe là được.
Lần này Cố Mặc Ngôn không ép buộc cô nữa, chỉ gật đầu, đưa mắt nhìn Tô Thư Nghỉ xuống xe.
Sau khi Tô Thư Nghi đi khỏi, Dương Tùng Đức tò mò hỏi: ‘Cố tổng, chúng ta để một mình mợ chủ vào đó vậy sao? Lỡ như gặp nguy hiểm thì làm thế nào?”
Cố Mặc Ngôn nói: “Bây giờ tôi lại không lo lắng chuyện đó cho lắm, tạm thời họ không dám đụng đến cô ấy đâu.”
Dương Tùng Đức nói tiếp: ‘Cố tổng, anh nghĩ lão Lâm Kim Minh này đổ bệnh nặng thật không? Tôi có nghe nói gì đâu. Hôm nay họ gọi mợ chủ đến biệt thự nhà họ Lâm có khi nào là vì mục đích khác?”