CHƯƠNG 150

Nếu như Tô Thư Nghi cũng có thể yêu mình điên cuồng, có thể làm bất cứ điều gì vì mình giống như Lâm Bảo Châu thì tốt biết bao…

Anh ta cũng chỉ thất thần một thoáng thôi, ngoài mặt Cố Gia Huy vẫn lắc đầu: “Lần này thì thôi, nhưng sau này em đừng chưa bàn bạc với anh mà đã làm những chuyện này, nghe chưa?”

Nghe thấy Cố Gia Huy không truy cứu mình nữa, mặt Lâm Bảo Châu hiện vẻ hân hoan, ôm chầm lấy anh ta: “Đương nhiên là không rồi! Gia Huy, anh thực sự tốt với em quá.”

Nhìn Cố Gia Huy trước mắt, ánh mắt Lâm Bảo Châu lập lòe, đột nhiên đứng thẳng dậy, mặt mày khi3u gợi, giọng nói yểu điệu: “Gia Huy, từ sau khi về nước, hình như đã rất lâu rồi chúng ta không làm chuyện đó…”

Cố Gia Huy đột nhiên hơi sững sờ.

Đèn đầu giường trong phòng không sáng lắm, ánh sáng vốn đã hơi mờ ảo, trong lúc mông lung, khuôn mặt của Lâm Bảo Châu bất giác càng thêm trùng lặp với khuôn mặt trong kí ức kia.

Lúc này Lâm Bảo Châu đã chủ động dựa gần lại anh ta hơn, bờ môi đỏ dán lên, cơ thể chậm rãi cọ lên người anh ta: “Gia Huy… người ta muốn anh quá…”

Nhưng ngay lúc Lâm Bảo Châu dựa lại gần, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta xộc vào khoang mũi anh ta.

Ngay lúc đó, anh ta như bị nước lạnh dội xuống đầu, tỉnh táo lại ngay lập tức.

“Không.” Anh ta đột nhiên lên tiếng, đẩy phắt Lâm Bảo Châu ra.

Lâm Bảo Châu bị đẩy cho loạng choạng, nhìn Cố Gia Huy với vẻ vừa không dám tin vừa tổn thương: “Gia Huy…”

Cố Gia Huy bỗng dưng cảm thấy không biết phải đối mặt với Lâm Bảo Châu như thế nào, chỉ đành nói: “Hôm nay anh mệt quá rồi, để hôm khác có được không?”

Lâm Bảo Châu càng tổn thương hơn, nhưng vẫn không thể nói gì được, chỉ đành cắn môi gật đầu.

Cố Gia Huy nhanh chóng chuẩn bị đi tắm, nhưng trước khi vào phòng tắm, anh ta vẫn không nhịn được mà quay đầu lại thấp giọng nói: “Bảo Châu, nước hoa trên người em gay mũi quá, anh không thích, sau này đừng xịt nước hoa nữa thì hơn.”

Dứt lời, anh ta đi vào phòng tắm, không hề quay đầu lại.

Lâm Bảo Châu vẫn đang thừ người ở đó, sắc mặt trắng bệch, như thể mất đi linh hồn.

Cô ta… lại bị Cố Gia Huy từ chối rồi.

Từ khi về nước tới nay, cô ta từng chủ động vô số lần, nhưng Cố Gia Huy chưa bao giờ chấp nhận cô ta. Không những như vậy, anh ta còn không dành thời gian ở bên cô ta, đa số thời gian đều ở tòa soạn.

Tòa soạn có Tô Thư Nghi kia.

Hôm nay anh ta còn nói nước hoa của cô ta gay mũi?

Lúc mới ở bên nhau, rõ ràng anh ta từng nói rằng anh ta thích nước hoa này nhất, cho nên dù ban ngày hay buổi tối, sau khi tắm xong cô ta đều xịt rất kỹ.

Nhưng bây giờ anh ta lại nói với cô ta rằng, cô ta không xịt nước hoa là tốt nhất?

Thời buổi này, có cô gái trẻ tuổi nào mà không xịt nước hoa đâu?

Trừ cái đồ nghèo nàn quê mùa Tô Thư Nghi kia!

Tô Thư Nghi…

Trong đầu lại nhớ tới cái tên này, sắc mặt của Lâm Bảo Châu càng tái nhợt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play