CHƯƠNG 149
Mà lúc này nghe thấy Cố Gia Huy hỏi như vậy, càng khiến cô ta hoảng loạn hơn.
Đúng thật, cho dù là hai năm trước hay là lần gần đây nhất, ảnh trong tay Cố Gia Huy đều là cô ta gửi cho anh ta.
Bởi vì cái bẫy năm đó chính là do cô ta sắp xếp, camera giấu kín trong khách sạn cũng là cô ta đặt.
Nhưng những điều này tuyệt đối không thể để Cố Gia Huy biết được.
Thế là cô ta ép bản thân mình phải bình tĩnh lại trong thời gian nhanh nhất, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.
Cô ta cố tỏ vẻ sợ hãi: “Gia Huy, nếu như em nói với anh em lấy được những bức ảnh này như thế nào thì anh đừng trách em, có được không?”
Ánh mắt Cố Gia Huy hơi rụt lại: “Em nói cho anh biết trước đi, rốt cuộc em lấy được những bức ảnh này từ đâu.”
Lâm Bảo Châu né tránh ánh mắt anh ta, giọng nói lại khẽ hơn một chút: “Thực ra… thực ra em lén lục trong điện thoại của anh.”
Ban đầu Cố Gia Huy còn đang sầm mặt, nhìn Lâm Bảo Châu với vẻ cảnh giác. Nhưng không ngờ cô ta lại trả lời như vậy, làm anh ta không khỏi sững sờ.
“Lục trong điện thoại của anh?”
“Phải.” Lâm Bảo Châu như thể lấy can đảm rất lớn, nói khẽ: “Anh vẫn còn nhớ lần đó chúng ta ở nhà hàng đồ Nhật chứ? Em cứ cảm thấy ngày hôm đó anh rất bất thường, còn nghĩ rằng có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không. Em rất sợ hãi, cho nên lục điện thoại của anh, em nhìn thấy trong gmail của anh có một email ẩn danh, em ấn vào, thế là liền nhìn thấy… Em không ngờ sẽ nhìn thấy những thứ đó, em quá khiếp sợ, vậy mà vô thức gửi qua điện thoại của mình.”
Cố Gia Huy nhíu mày, cố gắng nhớ lại.
Đúng thật, mấy ngày anh ta nhận được email ẩn danh kia quả thật có đi ăn cùng Lâm Bảo Châu, bởi vì bức ảnh của Tô Thư Nghi mà anh ta vẫn luôn có tâm sự nặng nề.
Lẽ nào là như vậy sao?
Anh ta cúi đầu nhìn Lâm Bảo Châu bên cạnh mình, chỉ thấy mắt cô ta đỏ hoe, đáng thương như một con thỏ nhỏ, ngay lập tức, anh ta bỗng sinh ra chút không nỡ.
“Được rồi. Anh biết rồi.” Anh ta vỗ vỗ vai cô ta: “Em đừng làm vẻ mặt đấy nữa, cứ như anh bắt nạt em không bằng.”
Lâm Bảo Châu cắn môi, dè dặt nhìn anh ta: “Gia Huy, anh không trách em chứ?”
Trách sao?
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn
Đương nhiên là trách rồi.
Nhất là khi nhớ lại ánh mắt Tô Thư Nghi nhìn anh ta ngay lúc những bức ảnh kia được chiếu lên, anh ta thực sự phẫn nộ đến mức hận không thể hủy bỏ hôn ước với con đàn bà ngu xuẩn Lâm Bảo Châu này!
Nhưng khổ nỗi, nhìn thấy khuôn mặt hao hao giống Tô Thư Nghi của Lâm Bảo Châu, anh ta lại có chút không nỡ.
Đúng thật, từ khi về nước tới nay, quả thật mình quá để ý tới chuyện của Tô Thư Nghi, cũng trả trách được Lâm Bảo Châu lại không có cảm giác an toàn như vậy.
Suy cho cùng, Lâm Bảo Châu làm như vậy cũng chỉ là vì quá yêu mình mà thôi.
Ánh mắt Cố Gia Huy bỗng dưng động một cái.
Nếu như…