CHƯƠNG 104
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới hài lòng mỉm cười: “Ngoan.”
Anh buông cằm Tô Thư Nghi ra, xoay lưng bỏ đi.
Mà khi anh đi tới cửa, Tô Thư Nghi đột nhiên gọi anh lại: “Cố Mặc Ngôn!”
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tô Thư Nghi hơi đỏ bừng, có chút ngại ngùng nói: “Lần này thật sự cảm ơn anh.”
Chỉ là một câu cảm ơn đơn giản như vậy, nhưng không biết vì sao Cố Mặc Ngôn nghe xong lại không kìm được nụ cười ở khóe miệng: “Không cần.”
Đêm đó, Tô Thư Nghi túc trực ở bệnh viện cả đêm. May mà có Cố Mặc Ngôn đổi cho mẹ cô thành phòng bệnh tư nhân, cô kê một cái giường nhỏ bên cạnh nên đêm trông coi này mới không vất vả lắm.
Sáng hôm sau, Tô Thư Nghi bị tiếng ho khan đánh thức.
Cô vừa mở đôi mắt nhập nhèm ra đã nhìn thấy mẹ mình tỉnh lại rồi.
“Mẹ!” Tô Thư Nghi lập tức bổ nhào đến bên giường: “Mẹ thấy sao rồi? Còn khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ không?”
“Mẹ không sao.” Sắc mặt Tô Ninh Kiều vẫn còn rất tái, bà nhìn Tô Thư Nghi trước mặt mà đôi mắt rưng rưng, run rẩy đưa tay vuốt tóc cô: “Thư Nghi… Thư Nghi của mẹ… Để mẹ nhìn kỹ con nào, đã bao lâu rồi… Bao lâu rồi mẹ không gặp con…”
Tô Thư Nghi nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào gật đầu: “Hai năm rồi… Mẹ… Mẹ đã ngủ hai năm rồi…”
Vào một đêm giống như cơn ác mộng của hai năm trước, cô bị cướp đi thứ quý giá nhất của một người phụ nữ. Không chỉ có như thế, hai người cô yêu thương nhất cũng bỏ cô mà đi.
Một là người đàn ông cô yêu nhất, Cố Gia Huy, đột nhiên mất liên lạc.
Một là người thân duy nhất của cô, mẹ cô Tô Ninh Kiều, bệnh tình đột nhiên nguy kịch, hôn mê không tỉnh.
Tô Ninh Kiều cười khổ ho nhẹ mấy tiếng, nắm tay Tô Thư Nghi: “Thư Nghi, mẹ thật có lỗi với con, đều là do sức khỏe mẹ quá kém. Mấy năm nay không thể chăm sóc tốt cho con, ngược lại khiến con chịu thêm nhiều áp lực như vậy, một mình con…”
Tô Ninh Kiều nói được một nửa đột nhiên ngây người, bởi vì bà ấy nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay thon dài của Tô Thư Nghi.
“Thư Nghi.” Tô Ninh Kiều lập tức hơi kích động: “Con… Con kết hôn rồi à?”
Tô Thư Nghi giật mình, nhưng lập tức cười nói: “Đúng vậy, mẹ à, con kết hôn rồi.”
Tô Thư Nghi biết mẹ mình không có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, cho nên vẫn luôn mong cô có thể gả vào một gia đình tốt. Bởi vậy cô cũng không muốn giấu chuyện mình đã kết hôn.
“Tốt, tốt quá rồi…” Tô Ninh Kiều vui mừng bật khóc: “Là Gia Huy sao? Sau khi tốt nghiệp cuối cùng hai đứa cũng kết hôn rồi à?”
Cơ thể Tô Thư Nghi không kìm được mà run lên.
Đúng rồi, mẹ đã hôn mê hai năm, hoàn thoàn không biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì.
Cô nở nụ cười: “Không phải Cố Gia Huy ạ, bọn con chia tay rồi.”
Tô Ninh Kiều ngây người, lập tức hỏi lại: “Thư Nghi, mẹ xin lỗi, mẹ không biết… Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi, chẳng phải bây giờ con cũng đã có được hạnh phúc rồi đấy ư?”
Tô Thư Nghi mỉm cười gật đầu, cố gắng không để mẹ nhìn thấy vẻ xót xa nơi đáy mắt.
Tô Ninh Kiều đánh giá kỹ càng chiếc nhẫn trên tay Tô Thư Nghi, càng hài lòng hơn, cười nói: “Trông có vẻ là một người đàn ông tốt đáng tin.”