CHƯƠNG 103

Tô Thư Nghi lập tức bật dậy khỏi vòng tay Cố Mặc Ngôn, chạy tới cửa phòng phẫu thuật, đã trông thấy bác sĩ và y tá mang vẻ mặt mỏi mệt đi ra.

“Bác sĩ, tôi, mẹ tôi…” Lúc này Tô Thư Nghi không nói được một câu trọn vẹn nữa.

Bác sĩ nhìn Tô Thư Nghi, cười nói: “Chúc mừng cô, cô Tô, cuộc phẫu thuật của mẹ cô rất thành công. Có lẽ ngày mai là có thể tỉnh lại.”

Mẹ có thể tỉnh lại rồi ư?

Trong giây phút đó, Tô Thư Nghi cảm thấy cuối cùng thần kinh căng chặt của mình cũng có thể thả lỏng. Cô muốn cười rồi nói cảm ơn bác sĩ, nhưng đột nhiên đầu gối lại mềm nhũn, ngã quỵ xuống.

Nhưng chờ đón cô lại không phải mặt đất lạnh băng, mà là một lồ ng ngực rắn chắc ấm áp.

Tô Thư Nghi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt điển trai của Cố Mặc Ngôn.

Là anh kịp thời đẩy xe lăn qua, vững vàng đỡ được cô.

Trên gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Cố Mặc Ngôn lúc này cũng thoáng hiện ý cười nhàn nhạt. Anh đặt tay lên đầu Tô Thư Nghi, xoa những sợi tóc mềm mại của cô rồi khẽ nói: “Tốt quá rồi.”

Chỉ ba chữ đơn giản lại khiến Tô Thư Nghi vẫn luôn chịu đựng không khóc, lúc này đã nước mắt tràn mi.

Sự mềm mại và vui sướng đột nhiên cuồn cuộn dâng trào khỏi lồ ng ngực Tô Thư Nghi. Cô giơ tay ôm chặt cổ Cố Mặc Ngôn, vừa cười vừa khóc: “Đúng vậy, tốt quá rồi, thật sự tốt quá rồi…”

Lúc Cố Mặc Ngôn đang ăn cơm chiều với Tô Thư Nghi thì nhận được mấy cuộc gọi công việc.

Tô Thư Nghi biết Cố Mặc Ngôn đã ở bên mình cả ngày, trong lòng thấy hơi ngại nên chủ động nói: “Anh trở về làm việc đi, để em trông mẹ là được rồi.”

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, thấy cô vì ăn quá nhanh mà khóe môi dính nước tương, bèn giơ tay lau cho cô.

“Anh đi trước, ngày mai lại đến.” Anh nhấn mạnh: “Nếu có cần gì thì phải nói với anh ngay.”

Tô Thư Nghi gật đầu, nhưng lại không thấy Cố Mặc Ngôn đứng dậy, cô không khỏi nhíu mày: “Sao thế?”

Cố Mặc Ngôn trầm ngâm nhìn Tô Thư Nghi, sau đó cứ thế ngậm lấy ngón tay vừa lau nước tương trên miệng Tô Thư Nghi, li3m láp sạch sẽ: “Không có gì, anh chỉ đang nghĩ, cái gật đầu lúc nãy của em cũng khá nghiêm túc đấy.”

Tô Thư Nghi nhìn thấy động tác li3m ngón tay kia của Cố Mặc Ngôn, trong đầu ầm một tiếng, hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì cả.

Chuyện, chuyện này… thân mật quá rồi đấy?

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Hơn nữa, nếu như người khác làm động tác này e là Tô Thư Nghi còn sẽ cảm thấy hơi mất vệ sinh. Nhưng đến phiên Cố Mặc Ngôn làm như vậy, ngón tay thon dài phối hợp với đôi môi mỏng kia, vậy mà lại bày ra dáng vẻ gợi cảm.

“Cái gì mà nghiêm túc hay không nghiêm túc chứ?” Mặt cô nóng bừng, ánh mắt né tránh, nói năng cũng lộn xộn.

“Chính là nếu sau này em có việc cần thì có thật sự nói với anh không đấy.” Cố Mặc Ngôn nhìn ánh mắt trốn tránh của cô gái nhỏ trước mặt, đáy mắt hiện lên chút không vui, nắm luôn lấy cằm cô, buộc cô phải đối mặt với mình: “Tô Thư Nghi, anh mong em nói thật, thật sự coi anh là chồng của em.”

Thật sự coi anh là chồng em?

Tô Thư Nghi nhìn vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Cố Mặc Ngôn, trong thoáng chốc hơi thất thần.

“Ừ.” Ngay sau đó, cô cụp mắt: “Em hứa với anh, nếu sau này em cần gì, chắc chắn sẽ nói với anh đầu tiên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play