Lúc Hứa Nguyên nhìn thấy Đào Tri Du, thật sự cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Không biết chị ấy đã cắt tóc ngắn từ khi nào, tóc chị bây giờ đã ngắn lên đến tận cằm, không còn dáng vẻ dịu dàng, yếu đuối như trước đây, trông có vài phần trưởng thành. Nhưng vì trời sinh chị có khuôn mặt giống em bé, nên nhìn vào vẫn chẳng thể đoán ra tuổi thật.
Buổi tối ăn cơm, không có nhiều người lắm, chỉ có bố mẹ bên nhà họ Đào, Đào Tri Sơ, Đào Tri Du và còn có Hứa Nguyên. Để tránh khỏi việc bị người lớn gán ghép. Đào Tri Du dứt khoát đưa Hứa Nguyên ra vườn hoa nhỏ của nhà họ Đào.
“Chị Tri Du, bao giờ chị về lại Bắc Kinh?” Hứa Nguyên chống cằm hỏi.
Bởi vì Đào Tri Du pha trà rất ngon, nên chị ấy đã bắt tay rửa lá trà, động tác trông vô cùng lưu loát, xem rất đẹp mắt.
Hứa Nguyên nhìn đến mức không thể rời mắt.
Đào Tri Du nghe vậy, cười nhạt: “Đến khi tốt nghiệp thì sẽ đi.”
Hiện tại chị ấy còn đang đi học.
Hứa Nguyên sững sờ, nheo mắt lại cẩn thận đánh giá.
Cô nhỏ hơn Đào Tri Sơ 2 tuổi, chỉ là cô nhảy cấp, thành bạn học với bọn họ. Lúc cô chơi cùng với đám người Hàn Tự thì ghét nhất là lúc bị bọn họ lấy tuổi thật của cô ra nói, chỉ có riêng Đào Tri Du là cô cam tâm tình nguyện gọi một tiếng chị.
Theo quan sát của Hứa Nguyên, Đào Tri Du dịu dàng, tính tình lại rất tốt. Lúc nói chuyện với người khác, chị ấy từ đầu đến cuối đều nở nụ cười vô cùng ấm áp. Chỉ cần chị ấy nhìn người khác là chị nhìn rất chăm chú, giống như trong mắt chị ấy chỉ có một mình họ vậy.
Đó là điều Hứa Nguyên vĩnh viễn không thể làm được.
Chỉ là lúc này, Hứa Nguyên cảm thấy rất rõ ràng rằng, người chị tri kỷ dịu dàng trong nhóm người bạn này đang có tâm sự.
Nói mấy lời cũng không thể vui vẻ hơn.
Trái tim Hứa Nguyên cũng vì thế mà thắt lại.
“Chị Tri Du, chị làm sao vậy?” Lúc nói chuyện với Đào Tri Du, giọng nói của cô vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.
Những lúc ở cùng Đào Tri Du, Hứa Nguyên vĩnh viễn không thể kiêu ngạo được.
“Không có gì.” Đào Tri Du pha trà xong, chị ấy đưa chén trà cho Hứa Nguyên: “Có những lúc chị rất hâm mộ em.”
Giọng nói của chị ấy rất dịu dàng, kèm theo một nụ cười yếu ớt.
Hứa Nguyên nhận lấy, cái miệng nhỏ nhấp thử một chút: “Em thì có gì đáng để hâm mộ chứ?” Cô cũng cười cười.
Đào Tri Du trầm mặc vài giây, ánh mắt của chị ấy phản chiếu lại ánh trăng đêm nay, giống như một luồng sáng yếu ớt.
Qua một lúc lâu, chị ấy nhìn Hứa Nguyên: “Hâm mộ em vì em có thể thẳng thắn nói thích một người.”
Hứa Nguyên sửng sốt, gãi đầu cười: “Đào Tri Sơ?”
Cô tự chế giễu nói: “Em lúc nào chẳng vậy.”
Đào Tri Du mỉm cười nhìn cô: “Vì sao lại thích Đào Tri Sơ?”
Chị ấy nghiêm túc hỏi, không thiên vị, cũng không phải vì Đào Tri Sơ là em trai ruột của mình mà không có nguyên tắc giúp đỡ anh ấy.
“Đương nhiên là bởi vì Đào Tri Sơ từ trước đến nay không cãi nhau với em giống như Hàn Tự.” Hứa Nguyên không cần nghĩ ngợi gì mà trả lời.
Đào Tri Du buồn cười: “Vì sao không phải Diêu Khải Việt? Cậu ấy cũng như vậy mà?”
“Làm sao có thể giống nhau được chứ? Diêu Khải Việt là em họ của Hàn Tự, bọn họ…”
Dừng ở từ “bọn họ” rất lâu sâu cô cũng không thể nói tiếp được.
Đào Tri Du lại rót thêm một chén trà nữa cho Hứa Nguyên, ánh mắt dịu dàng lại có chút bất đắc dĩ.
Hàn Tự thường nói Hứa Nguyên ngây thơ, mọi người thì nói cô là một nữ bá vương, nói tình tình cô bướng bỉnh, cố gắng kiên trì là nguyên tắc sống của cô, chỉ sống trong thế giới nhỏ của mình. Nhưng Đào Tri Du lại cảm thấy, một Hứa Nguyên kiêu ngạo, bá đạo lại có nội tâm yếu mềm hơn bất kỳ ai.
“Chị biết ý tứ của bố mẹ chị, em cũng đừng để ý.” Đào Tri Du nói: “Thật ra thằng bé Đào Tri Sơ, nó…”
Lời còn chưa dứt đã bị Hứa Nguyên cắt ngang: “Em biết.”
“Chỉ là anh ấy không thích em mà thôi.” Cô nở nụ cười ngọt ngào với Đào Tri Du.
Chị ấy nghe thấy thế, cả khóe mắt đều hiện rõ vẻ tiếc nuối.
Có những lời không nên nói ra.
Hứa Nguyên để chén trà xuống, cô nằm lên cánh tay đang để trên bàn, trong tầm mắt chỉ toàn là vầng trăng sáng trên cao kia.
“Chị Tri Du, em chỉ có chút hoang mang trong một thời gian ngắn. Giống như lúc bắt đầu học trung học, em đã thích Đào Tri Sơ, nó đã thành thói quen đối với em rồi. Ngoại trừ việc thích anh ấy ra, thì em còn có thể thích ai khác nữa chứ?”
Trong lời nói toàn là tính khí trẻ con, Đào Tri Du cười dịu dàng.
Chị ấy suy nghĩ rồi chậm rãi nói ra những lời đã giấu trong lòng bao lâu nay.
“Nguyên Nguyên, chúng ta đều đã trưởng thành, tình bạn hay tình yêu chân chính có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ nhận ra.”
Giọng nói của Đào Tri Du như tiếng đàn dương cầm, từng chút rơi vào trong lòng Hứa Nguyên.
Tuy rằng cô không hiểu câu nói của chị có ý gì.
“Nguyên Nguyên, hãy gỡ cái nhãn “thích” trên người Đào Tri Sơ xuống, em sẽ nhận ra thôi.” Đào Tri Du kiên nhẫn chỉ dẫn cho cô.
Hứa Nguyên nghĩ, rốt cuộc là ai bắt nạt Đào Tri Du?
Cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó.
“Chị Tri Du, không phải chị là vì Hàn Tự đấy chứ?” Hứa Nguyên thử hỏi.
Cô mới phát hiện ra, chị Tri Du của cô có khí chất rất giống với mỹ nữ cô đã trông thấy vào tối hôm qua, đều là một người cực kì dịu dàng.
Là kiểu mà Hàn Tự thích.
Từ trước đến nay quan hệ của Hàn Tự và Đào Tri Du cũng rất tốt. Anh là một người ngang ngược như vậy cũng chỉ nhẹ giọng với một mình Đào Tri Du. Bọn họ cũng nghĩ Hàn Tự thích Đào Tri Du, còn tác hợp hai người họ.
Chỉ là sau này không biết vì điều gì, bọn họ không nói chuyện với nhau nữa, Đào Tri Du còn cố tình đi học ở Bắc Kinh.
Hứa Nguyên nóng nảy, lôi kéo Đào Tri Du: “Chị Tri Du, không phải là chị nghe tin Hàn Tự đang hẹn hò với một mỹ nữ nào đó nên mới từ Bắc Kinh trở về đấy chứ?”
“Mỹ nữ?” Đào Tri Du kinh ngạc.
Không phải Hàn Tự…
Chị ấy che khuôn mặt đang tức giận, bất bình của Hứa Nguyên lại, giải thích: “Sao chị với Hàn Tự lại như thế được?”
“Nhưng không phải hai người…” Hứa Nguyên không hiểu.
“Không có vấn đề gì với Hàn Tự, chị với cậu ấy cũng không thể nào có tình cảm, một chút khả năng cũng không có.”
Hứa Nguyên nhẹ nhàng thở ra: “May là không phải vì Hàn Tự, nếu không em…”
Cô đối mặt với ánh mắt của Đào Tri Du, cặp mắt xinh đẹp kia không che giấu một chút cảm xúc nào.
“Nếu không em…” Hứa Nguyên xấu hổ không nói tiếp được: “Vậy chị làm sao thế?”
Đào Tri Du thu lại ánh mắt: “Về sau có lẽ em sẽ hiểu được.”
Trong giọng nói của chị ấy cất giấu một chút phiền muộn, Hứa Nguyên nhìn sang, dưới ánh trăng soi sườn mặt của chị càng thêm mềm mại, hình ảnh hiện lên giống như trong trí nhớ của cô.
Là một người chị thông minh, thấu hiểu.
Cho dù chị ấy có từng đi Bắc Kinh, dù hai người từng lâu ngày không gặp hình như mọi thứ cũng chẳng thay đổi cái gì.
Buổi tối, Hứa Nguyên từ nhà họ Đào trở về nhà. Hai nhà vốn không xa, cô chậm rãi đi bộ, trong đầu vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Đào Tri Du.
Trong lòng có chút lo lắng.
“Đang đi lang thang ở đâu đấy?”
Tiếng cười khẽ đầy sự gợi đòn vang lên.
Hứa Nguyên dừng lại, Hàn Tự từ phía sau bồn hoa đi ra.
Anh đã thay một chiếc áo T-shirt màu đen, vẫn là chiếc quần thể thao ấy, ở trong bóng đêm quả thật khiến người ta khó mà phát hiện ra.
“Anh trốn ở đấy làm gì?” Hứa Nguyên trừng mắt.
“Trốn?”
“Không phải sao?” Hứa Nguyên không buông tha.
Hàn Tự cười nhạo: “Anh chạy trong khu nhà của mình thì làm sao?”
Cô liếc xéo anh một cái, tăng nhanh tốc độ: “Đúng là âm hồn không tan.”
Buổi sáng chạy, buổi tối cũng chạy.
Hàn Tự không nhanh không chậm đi theo cô: “Anh không chạy đến nhà của em.”
Hứa Nguyên cụp mắt xuống. Hai cái bóng, một trước một sau, không biết có phải do góc nhìn hay không nhưng lại thấy hai cái bóng lại dính chặt lấy nhau.
Cô cố ý tránh ra một chút, bóng của Hàn Tự trên mặt đất cũng tách ra: “Anh yêu vận động từ bao giờ vậy? Sáng sớm chạy, tối chạy, cũng chẳng thấy anh mệt.”
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, ngày càng gần.
Hàn Tự đi bên cạnh cô, nghiên đầu hỏi: “Lạ vậy? Em quan tâm anh sao?”
Hứa Nguyên khó chịu: “Ai quan tâm anh? Em còn đang cảm thấy có phải anh đang theo dõi em không đấy. Sao em đi chỗ nào cũng gặp được anh vậy?”
Hàn Tự cười cười, không nói gì.
Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng xa xôi, đã lâu không có thời tiết tốt như vậy, thật sự rất dễ chịu.
Hai người cùng nhau đi trên con đường về nhà, cũng không có ai nói thêm câu gì. Thời gian bình yên ngắn ngủi, Hứa Nguyên liếc trộm người con trai bên cạnh.
Đèn đường trong khu biệt thự rất sáng, tia sáng ấy phản chiếu lên người anh, dáng người cao ngất kia càng làm cho người ta có cảm giác ấm áp.
Bộ dạng yên tĩnh này thật sự rất đẹp.
Thực ra anh là kiểu người luôn được các cô gái yêu thích, hào quang trên mặt cũng đủ để gạt người ta, chỉ là tính tình quá xấu, miệng lưỡi thì vô cùng độc.
Hứa Nguyên băn khoăn một lúc lâu mới hỏi: “Nghe nói homestay của anh đang có chút vấn đề?”
Hàn Tự nhìn sang, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Cái bóng của hai người ngày càng gần hơn, Hứa Nguyên cúi đầu, nhấc chân giẫm lên chân anh một cái.
Trước đây họ luôn cùng nhau về nhà, cô rất thích việc giẫm lên cái bóng của anh, giống như làm như vậy thì có thể thắng anh, mà đương nhiên là anh không chịu như vậy.
Nhưng lúc này anh lại không tránh đi.
Hứa Nguyên dùng sức giẫm hai cái, tâm tình trở nên vui vẻ hơn trong nháy mắt.
Hàn Tự: “...”
Nhìn cô cười ngây ngô, chân mày của anh cũng nhiễm một chút ý cười.
Đồ ngốc.
Hứa Nguyên đầy sức sống: “Nói đi, có chuyện gì? Anh nói ra cho em vui vẻ một chút.”
Hàn Tự nở một nụ cười, trợn mắt nhìn cô.
Hứa Nguyên cũng không để ý, đến gần: “Nói đi mà.”
Anh nâng tay, cô đã theo bản năng tránh ra xa, sợ anh lại bóp mặt cô lần nữa: “Quân tử dùng tài hùng biện không dùng vũ lực.”
Tay anh cong lại, búng vào cái trán cô: “Hứa Nguyên, em có bị ấu trĩ không?”
Hứa Nguyên che trán lại, lên án: “Em đang quan tâm anh đó!”
“Ồ, cảm ơn em!”
“Vậy anh nói đi.”
Hai tay Hàn Tự đút vào túi quần, do dự một lúc: “Bản thiết kế lúc trước có chút vấn đề.”
Anh không giấu diếm nói: “Tỉ lệ không đúng, phải sửa lại.”
“Còn vượt qua mức ngân sách đề ra.”
Lúc nói chuyện nghiêm túc anh sẽ thu lại dáng vẻ thường ngày, thay vào đó là sự nghiêm chỉnh.
Trong lòng Hứa Nguyên hơi rung động, trêu chọc: “Ông chủ Hàn, ngài nhiều homestay như vậy chẳng nhẽ còn thiếu tiền?”
Cô lại tiếp tục giẫm lên cái bóng của anh.
Hàn Tự thấy thế, lùi về phía sau làm cô giẫm vào khoảng không.
“Sao lại không thiếu tiền được?” Anh cười: “Không thì cô giáo Hứa tài trợ một chút đi?”
Hứa Nguyên túm lấy cánh tay của anh, không cho anh cử động: “Nếu em tài trợ thì sao?”
Cô nhìn anh, bắt chước vẻ mặt của anh.
Hàn Tự nói: “Em muốn ở homestay thế nào cũng được.”
Anh cũng nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.
“Lừa quỷ, ai mà tin…” Hứa Nguyên không tin.
Không nghĩ tới, vẻ mặt anh trông cực kỳ nghiêm túc.
Dưới ánh mắt chăm chú của anh cô dần dần thu lại nụ cười.
“Thật hay giả?”
“Thật.”
Cô buông tay anh, lại giẫm lên cái bóng của anh: “Hàn Tự, anh cũng chẳng biết xấu hổ là gì ha? Tiền lương một tháng của em được bao nhiêu mà anh lại đánh chủ ý lên người em?”
“Lên kế hoạch từ lâu rồi.”
Hàn Tự cười nhưng không nói gì.
Hứa Nguyên ồn ào đủ rồi mới chủ động nói: “Chị Tri Du trở về rồi!”
“Ừ, anh biết rồi.” Hàn Tự vẫn đi theo cô như nãy giờ.
“Anh biết rồi á?”
“Ừ.”
Hứa Nguyện mở to mắt: “Hàn Tự.”
Cô dừng lại chờ anh: “Chị Tri Du đã về sao anh lại không có chút cảm xúc gì thế?”
Hàn Tự nhíu mày, sắc mặt nhìn không được tốt lắm: “Hứa Nguyên, nói xong chưa?”
“Sao em lại phải làm vậy? Không phải lúc trước anh thích chị Tri Du sao?”
Hàn Tự: “...”
Anh tức đến hộc máu.
"Ai thích Đào Tri Du?” Anh tức giận: “Cũng không biết là ai đồn vớ vẩn, còn tự mình cho là đúng.”
“Không phải anh thích chị Tri Du à? Nếu không thì anh cũng phải biết, chị Tri Du tốt như vậy, em không để anh hưởng đâu.”
Hàn Tự: “...”
Anh phải nhịn cục tức trong lòng xuống.
Hàn Tự cố gắng nhẫn nhịn: “Hứa Nguyên, từ lúc anh với Đào Tri Du quen biết đến bây giờ không có cái kiểu quan hệ mà em đang nghĩ trong đầu.”
“Không phải em…” Hứa Nguyên bị bộ dạng nghiêm túc này của anh dọa cho phát sợ.
Không khỏi có chút tủi thân.
Hàn Tự cứng rắn ngắt lời cô: “Cả Ninh Hạ cũng vậy.”
Ánh mắt Hứa Nguyên lại sáng lên: “Ninh Hạ là ai? Là mỹ nữ tối qua sao?”
Hàn Tự cười lạnh: “Mau thu lại cái suy nghĩ đen tối trong đầu em đi.”
“Này, anh đúng thật là…” Hứa Nguyên chống nạnh: “Quên đi, quên đi, anh nói đi.”
“Đây là bạn thân của Dung Dung, sinh viên mỹ thuật hội hoạ, năm nay tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tìm anh có chút việc.” Hàn Tự tức giận: “Đừng nói lung tung trước mặt em ấy.”
Hứa Nguyên không phục: “Ai nói lung tung chứ?”
Cô dừng lại một chút: “Ra là bạn thân Dung Dung, bảo sao nhìn có chút quen.”
Dung Dung là em họ của Hàn Tự, thật ra cùng tuổi với cô nhưng cô nhảy cấp, hai người chỉ là bạn học cùng tiểu học trong một thời gian ngắn.
Đột nhiên Hứa Nguyên thấy việc làm rõ mỹ nữ kia là ai có chút vô nghĩa, từ một bước biến thành hai bước, bước chân ngày càng chậm.
Hàn Tự không kiên nhẫn nữa: “Đi chậm làm gì? Đã chín giờ rồi!”
“Dù sao về nhà cũng chỉ có mình em.” Hiếm khi Hứa Nguyên dỗi anh.
Hai tay cô chắp ra đằng sau, nhìn chằm chằm cái bóng của bản thân trên mặt đất. Lúc này Hàn Tự đi đằng trước cô, hai người cách nhau khá xa, trên mặt đất cũng chỉ có cái bóng của cô.
“Người ở đâu cũng giống nhau.” Cô nói.
Bố mẹ cô bận rộn công việc, có rất ít thời gian dành cho cô. Từ nhỏ đến lớn cô chỉ có thể dựa vào việc gặp rắc rối để có được sự chú ý từ bố mẹ.
Hàn Tự quay đầu chờ Hứa Nguyên, bóng dáng của cô gái nhỏ trông có vẻ rất cô đơn.
“Hứa Nguyên, ăn đồ nướng không?” Anh hỏi.
Hứa Nguyên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, cô lập tức hạ ánh mắt xuống: “Hàn Tự!”
Rốt cuộc thì cô cũng tăng tốc: “Không thì anh mời em ăn xiên nướng đi?”
Hàn Tự cong môi, vẻ mặt “Ra là thế”: “Vì sao phải là anh mời?”
Hứa Nguyên nghiêm túc nói: “Bởi vì anh đói bụng, là anh muốn ăn mà?”
Hàn Tự: “...”
“Anh đang nghèo, còn thua lỗ nữa.” Anh cũng nghiêm túc: “Không thì em mời đi?”
“Quỷ hẹp hòi! Không phải chỉ là một chút đồ nướng thôi hay sao? Sao anh lại nhỏ mọn như vậy?
Hàn Tự ra vẻ không kiên nhẫn: “Còn không đi nhanh?”
Trong vòng một giây Hứa Nguyên đã thay đổi sắc mặt, đi lên đến bên cạnh anh: “Đại gia Hàn, hôm nay rốt cuộc ngài cũng là con người rồi.”
Cô bị Hàn Tự vỗ cho một cái, không nặng cũng không nhẹ, thật ra là không đau.
“Hàn Tự!” Cô theo thói quen định kêu la.
Hàn Tự lập tức quay đầu: “Anh cảm thấy anh hơi mệt muốn về nhà rồi.”
Hứa Nguyên chạy nhanh đến túm lấy vạt áo phông của anh: “Anh là một đại gia mà, sao lại nhỏ mọn như vậy?”
Cô lập tức kéo anh đi.
“Anh nhỏ mọn? Hứa Nguyên, em sờ lại lương tâm của em đi, tiền bánh kếp sáng nay em đã trả anh chưa?”
“Em mặc kệ.”
…
Sáng sớm thứ hai, hiệu trưởng đột nhiên kiểm tra phòng bếp, khiến cho toàn bộ người trong phòng không kịp chuẩn bị gì.
Hứa Nguyên dẫn hiệu trưởng xuống phòng bếp kiểm tra. Kết quả chuỗi tờ nhãn dán mẫu được dán trong phòng bếp đã bị rơi xuống đất.
Thêm mấy việc linh tinh nữa, khiến cho Hứa Nguyên và đồng nghiệp bị mắng xối xả.
Cô còn bị mời lên phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng trẻ hơn so với mẹ cô một chút, bình thường đều cười vui vẻ nhưng một khi vào công việc thì vô cùng nghiêm khắc.
Bà ấy đi thẳng vào vấn đề, nói với Hứa Nguyên: “Cô giáo Hứa, chăm sóc sức khỏe là một công việc nghiêm túc, phải cẩn thận.”
“Tôi không quan tâm cô đến nhà trẻ làm là có mục đích gì, dù là cô vì có thể được nghỉ đông hay nghỉ hè hay vì bất kỳ lý do nào khác thì tôi cũng hy vọng trong thời gian công tác cô sẽ hoàn thành công việc một cách nghiêm túc.”
Đây là cố ý nói tâm trí Hứa Nguyên không để tâm vào công việc, nói cô không có trách nhiệm.
Từng cái đều như cố tình nhắm vào cô.
Không hiểu sao Hứa Nguyên lại cảm thấy có chút tủi thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT