Editor: 789

Hàn Tự nhìn qua, người con gái đối diện anh cũng theo đó mà nhìn.

Cuối cùng thì Hứa Nguyên cũng có thể nhìn rõ được khuôn mặt của người đó.

Một cô gái rất xinh đẹp, khí chất quanh người đối phương còn hấp dẫn hơn cả khuôn mặt cô ấy

Trông rất điềm đạm và vô cùng dịu dàng.

Hàn Tự nhìn thấy Hứa Nguyên, bỗng dưng anh ngừng cười rồi xoay người trở về. Chỉ có cô gái xinh đẹp kia vẫn còn đang nhìn cô với một nụ cười lờ mờ.

Đột nhiên Hứa Nguyên lại cảm thấy ê răng.

Cơn “ác mộng” khiến cô bừng tỉnh hồi sáng đã hiện rõ ra ngay trước mắt, lúc ấy cô chỉ lo hoảng sợ, nếu mà biết sớm hơn thì cô đã đi tìm cách giải giấc mơ của Chu Công rồi.

Hoá ra giấc mơ ứng nghiệm ở đây!

Hàn Tự lại tiếp tục trò chuyện với người đẹp, trông họ rất hợp nhau.

Hứa Nguyên thu lại ánh mắt, hơi thở dường như không được tự nhiên lắm.

“Sao đấy?” Dư Âm hỏi: “Cậu có biết là ai không?”

Cô ta đang hỏi về cô gái kia.

Hứa Nguyên lắc đầu: “Không quen.”

Cô chọc chọc đôi đũa vào trong chén cơm hấp, tỏ ý không muốn ăn.

Dư Âm cười rồi lặng lẽ dùng bữa.

Hứa Nguyên trộm ngắm anh qua khoé mắt, cái tên Hàn Tự kiêu ngạo kia còn chẳng thèm liếc qua đây một cái, chỉ lo tám chuyện với mỹ nhân.

Cái tên Hàn Tự này!

Cô cầm điện thoại chụp chiếc bàn chất đầy đồ ăn rồi gửi cho Trình Vi Vi

“Hứa Nguyên: Yến tiệc!”

Tình nghĩa chị em đồng cam cộng khổ, cô phải kích thích Trình Vi Vi - người còn đang cặm cụi đi làm.

“Hứa Nguyên: Xương sườn ngon lắm luôn á!”

Ngay sau đó khung chat nhảy ra thông báo “tin nhắn đã được gửi nhưng đối phương từ chối nhận”.

Thế mà Trình Vi Vi đã chặn cô rồi.

Hứa Nguyên bỏ điện thoại xuống.

“Lại làm sao thế?” Dư Âm thấy buồn cười.

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn Hàn Tự: “Không có gì, không vui thôi.”

Dư Âm: “...”

Chẳng bao lâu sau Hàn Tự cầm điện thoại và hoá đơn đứng dậy, đi đến quầy tính tiền phía trước.

Hứa Nguyên thấy vậy, cô bèn chạy nhanh tới đó: “Chờ tớ một lát.”

“Hứa Nguyên, cậu…”

Tốc độ của cô nhanh đến mức Dư Âm có kéo lại cũng không kéo nổi, cô ta nhìn đôi chân nhỏ nhắn ấy đang đuổi theo Hàn Tự, rồi lại nhòm ngó cô gái ngồi ở trước bàn. Chỉ trông thấy cô gái đó cũng đang nhìn theo bước chân đang tiến đến cạnh Hàn Tự của Hứa Nguyên.

“Hàn Tự!” Hứa Nguyên đuổi theo.

Hàn Tự tính tiền ở quầy lễ tân, anh không mặn không nhạt mà trao cho cô ánh nhìn thứ hai trong tối nay, thế nhưng anh vẫn không đáp lời.

Thậm chí còn dịch sang bên cạnh hai bước.

Hứa Nguyên bùng nổ: “Em có phải virus đâu!”

Hàn Tự ho nhẹ, vẫn không chịu nhìn cô.

Hứa Nguyên khoanh tay: “Hàn Tự, anh được lắm, đã bị cảm rồi mà vẫn không kiềm chế được à?” Cô trừng mắt với người đàn ông đứng bất động: “Cô gái kia cũng khá đẹp, chẳng trách anh có dính virus cũng phải đi chơi cùng.”

Cuối cùng thì Hàn Tự cũng chịu nhìn cô sau khi đã thanh toán tiền xong. Anh vẫn duy trì khoảng cách hai ba bước với cô, anh không nói lời nào, cứ đứng dửng dưng như vậy mà nhìn cô.

Sau một hồi lâu, khóe môi anh nhếch lên thành một độ cong nho nhỏ.

Hứa Nguyên không hiểu được nụ cười của anh.

“Anh…” Cô ngẩn người.

Trước kia cô mà giận anh như thế này thì anh đã cãi cọ với cô từ lâu rồi, đâu có im ỉm im ỉm giống như hôm nay, để mặc cô lảm nhảm.

Bệnh cũng không nhẹ nhỉ?

Hàn Tự cầm điện thoại đi vòng qua Hứa Nguyên, cô lập tức chắn trước mặt anh: “Hàn Tự, anh…”

Lời nói vừa mới trút khỏi đầu môi, cô đã bị anh che miệng lại bằng lòng bàn tay của anh.

Cánh tay dài ngăn cách ra một khoảng ở giữa cô với anh. Hàn Tự hơi dùng sức, toàn thân cô mất kiểm soát mà ngửa ra phía sau.

“Hàn Tự!” Hứa Nguyên nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng bàn tay anh, hận không thể cắn anh một cái thật đau.

Hàn Tự chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đang nóng dần lên. Sau đó anh cúi đầu lấy chiếc khẩu trang từ trong túi quần ra đeo lên, bây giờ anh mới chịu buông cô ra rồi nhanh chân rời đi.

Hứa Nguyên: “...”

Tật xấu gì đây?

Trở lại bàn ăn, cô tức giận than thở với Dư Âm: “Cậu… cậu nói xem anh ấy có ý gì? Tớ có phải là virus đâu cơ chứ.”

Hàn Tự vừa rời khỏi cô thì đã tháo khẩu trang xuống, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Dư Âm mỉm cười: “Anh ấy, anh ấy mới là virus.”

Cô ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn không nói ra câu “cậu làm nhân viên chăm sóc y tế trong nhà trẻ mà không sợ bị cậu ấy lây bệnh cảm cho à?”.

“Ăn cơm đi, ăn cơm đi.” Cô ta gắp đồ ăn cho Hứa Nguyên: “Ăn đi.”

Hứa Nguyên về đến nhà mới nhận được tin nhắn WeChat của Trình Vi Vi.

“Trình Vi Vi: Quên mất không bỏ chặn cậu.”

“Hứa Nguyên: Thế á, tớ chơi với dấu chấm than cũng vui vẻ lắm.”

Cô chụp một bức ảnh, trên đường về nhà cô vẫn gửi WeChat với Trình Vi Vi, mặc dù thứ nhận về toàn là dấu chấm than từ chối nhận tin nhắn nhưng cô cũng không để ý tới, một mình lảm nhảm lầu bầu về chuyện gặp được Hàn Tự lúc tối.

“Trình Vi Vi: Cậu cứ gặp Hàn Tự là phải cãi nhau à?”

Trình Vi Vi nói với cô như thế.

“Hứa Nguyên: Là do anh ấy bắt đầu cãi cọ, đánh nhau với tớ trước từ hồi bé tí chứ bộ!”

“Trình Vi Vi: Được rồi ~ Cậu thấy vui là được.”

Kèm theo một biểu cảm cười trộm.

Hứa Nguyên nhìn thấy lại không mấy vui vẻ.

Cô tìm tấm hình của chiếc túi mà lúc sáng đã lưu lại rồi gửi nó qua, kiếm tìm một chuyện gì đó vui vui: Đẹp không?

Trình Vi Vi đáp lại trong nháy mắt: Đại ca! Cậu lại mua nữa hả? Chẳng phải tuần trước cậu vừa mới mua một cái à?

“Hứa Nguyên: Túi xách trị bách bệnh, tại tớ bị Hàn Tự chọc giận đấy chứ!”

“Trình Vi Vi: “Chậc chậc chậc.”

Hứa Nguyên là kiểu người như thế, thích cái gì là phải mua ngay, kể cả khi không vui vẫn muốn mua mà chẳng bao giờ màng đến hậu quả.

“Trình Vi Vi: Mua đi, mua đi, mua đi. Mắng Hàn Tự một lần là phải đổi một chiếc túi khác, trên mấy cái túi này của cậu phải khắc tên Hàn Tự lên mới được ~”

“Hứa Nguyên: Hừ!”

Hứa Nguyên trò chuyện với Trình Vi Vi, đột nhiên tin nhắn trò chuyện được gửi tới trong nhóm “Cục cưng tới ăn dưa đi” của nhà trẻ tăng mạnh.

Chỉ có bốn người trong nhóm và họ đều là những đồng nghiệp chơi thân với cô ở nhà trẻ. Một người làm hành chính, một người làm tài vụ và một người là nhân viên chăm sóc y tế chung văn phòng với cô. Vì để hợp với tên nhóm, cả bốn người họ còn đổi cả biệt danh thành các loại trái cây.

Cô đã quen với việc trong nhóm sẽ không có tin nhắn nhắc nhở nào vào ngày thường, thế mà bây giờ số tin nhắn nhận được lại đếm không xuể.

Tám phần là đang nói về chuyện thị phi.

“Dưa Hấu: Tôi không tới kịp đâu, đến tiết thì thay mặt tổng kết rồi thôi!”

“Quả Cam: Lúc tan làm tôi có nghe thấy J gì gì đó đang tám chuyện về cô với cấp trên đấy.”

J gì gì đó chính là người mà sáng nay Hứa Nguyên đụng phải - trợ lý tuyển sinh Janet.

Cô không nói gì.

“Quả Cam: Hồi lúc tan ca cô ta có tới tìm lãnh đạo ở bộ hành chính của tôi, nói cô được một chàng đẹp trai nào đó lái siêu xe đưa đi đón về.”

Trường tư có đủ mọi kiểu người, có người nghiêm túc giảng dạy, cũng có vài người chất chứa trong lòng những mục đích mà không thể nói ra, hiển nhiên là những người đó sẽ khiến tất cả mọi người nghĩ cô là loại người như vậy.

Bọn họ đều có thể tưởng tượng giọng điệu của Janet khi đi kể xấu người khác.

“Quả Lê: Tôi không ăn nho được, chua lắm ~”

“Quả Nho: Tôi có vị ngọt!”

Mấy người họ nói nói cười cười. Cùng nhau làm việc khá lâu nên họ cũng có thể đoán được sơ sơ rằng gia cảnh của Hứa Nguyên không tồi, ăn uống may mặc đều không thiếu, nhưng cô chưa bao giờ chảnh choẹ hống hách với đồng nghiệp hay bất cứ ai. Lúc trước có một đứa bé mắc bệnh sạch sẽ bị bệnh nên đã nôn mửa, đứa bé được giáo viên đưa đến phòng y tế nhưng vì không kịp lấy thùng rác nên Hứa Nguyên bèn dùng tay hứng bãi nôn của đứa bé đó, khi ấy mới không làm dơ quần áo của đứa bé.

Một cô gái như thế này chắc chắn sẽ không phải là loại người được miêu tả như lời của Janet.

“Quả Nho: Lại đây, nói cho bọn tôi biết đi, là anh chàng đẹp trai nào đấy?”

Mọi người hỏi đùa: Bọn này có quen không?

“Dưa Hấu: Mấy người biến đi!”

Cả nhóm bắt đầu hóng hớt chuyện của Hứa Nguyên, vừa hung dữ lại ồn ào, khiến cô nhớ đến Hàn Tự ngồi ở ghế lái phụ ban sáng.

Cô với anh có thể có chuyện gì chứ? Chỉ có anh với cô gái kia mới có chuyện gì đó thôi.

Hứa Nguyên cẩn thân nhớ lại khuôn mặt của người đó, bây giờ nghĩ tới mới thấy cô gái với khí chất tuyệt hảo đó hình như rất quen mắt, có vẻ đã gặp ở đâu đấy rồi.

Cô cầm điện thoại đi đến ban công, vươn chiếc cổ dài ra nhìn. Phía đối diện chính là nhà của Hàn Tự, đèn ở phòng sách của anh được bật sáng.

“Hứa Nguyên: Sao anh về sớm vậy? Không uống cà phê với gái đẹp nữa à?”

Cô gửi tin nhắn cho Hàn Tự, đợi một hồi lâu mà anh vẫn chưa trả lời lại. Dưới sự tức giận, cô spam liên tiếp mười mấy cái biểu cảm, ấy nhưng khung chat vẫn tĩnh lặng như cũ.

Hứa Nguyên bước tới mép ban công, chồm người về phía lan can, phòng sách của Hàn Tự vẫn sáng đèn nhưng lại không thấy một bóng người.

Không biết anh có đang ở trong phòng hay không.

“Hứa Nguyên: Tối nay anh trai anh đi hẹn hò hả?”

Cô tìm WeChat của Diêu Khải Việt rồi hỏi.

“Diêu Khải Việt: Gì???”

Giọng điệu của cậu đầy kinh ngạc.

Hứa Nguyên càng thêm tò mò, tim gan cồn cào hiếu kỳ.

Rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào mà đến cả Diêu Khải Việt cũng không biết?

Cô lại đợi thêm một lúc lâu, song khung chat của Hàn Tự vẫn không có động tĩnh gì.

Hừ ~

Sáng hôm sau Hứa Nguyên còn đang chìm trong giấc ngủ, điện thoại bỗng dưng lại vang lên không ngừng.

Bình thường cô đi làm sớm, chỉ được nghỉ hai ngày cuối tuần nên cô đã tranh thủ ngủ tới tận trưa mới chịu dậy.

Cô nhắm hai mắt sờ lên chiếc điện thoại chỗ tủ đầu giường, Hứa Nguyên mơ mơ màng màng mở to một con mắt để nhìn, màn hình lờ mờ nảy lên hai chữ “Hàn Tự.”

Hứa Nguyên giận sôi máu: “Hàn Tự! Tốt nhất là anh thật sự có việc quan trọng đi!”

Cô bực bội đứng dậy, thế mà Hàn Tự cũng không nỗi quạu mà lại ân cần hỏi : “Em ăn bánh kếp Trung không?”

Hứa Nguyên mở to mắt.

“Cái tiệm bán ngon nhất ấy.” Anh bổ sung thêm một câu.

Cô hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy: “Anh mua hả?”

Đồ ăn vặt ở khu biệt thự không nhiều lắm, quán ăn lại cách khá xa, chỉ có một tiệm bán đồ ăn sáng bình dân duy nhất cách chỗ này hơn 3km, ở đó có bán món bánh kếp mà Hứa Nguyên thích nhất.

Nếu không phải tiệm bán đồ ăn sáng đó không tiện đường đi làm thì ngày nào cô cũng sẽ đến đấy để ăn.

Hàn Tự gật đầu: “Anh mua.”

Hứa Nguyên gãi đầu: “Ăn!”

Điện thoại truyền tới tiếng cười của Hàn Tự, trầm trầm, ít đi vài phần khàn.

Cô ngẩn người: “Anh khỏi bệnh rồi à?”

“Gần như là thế.”

“Ồ.”

Hứa Nguyên bước xuống lầu. Hôm nay Hàn Tự mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng đang đứng chờ ở bên ngoài cửa nhà họ Hứa, cô vừa mở cửa đã nhìn thấy người này đứng dựa lưng vào tường và cúi đầu nghịch điện thoại.

Cô lại bất chợt nhớ tới giấc mơ sáng hôm qua.

Trong cái mà cô gọi là ác mộng, Hàn Tự lúc này cũng trông giống như thế.

Hứa Nguyên có chút thất thần.

“Nhìn cái gì thế?” Hàn Tự nghe được tiếng động nên đi đến.

Hứa Nguyên vẫn còn đang ngẩn người, có vẻ như cô không nghe thấy.

Anh khom lưng ghé sát vào cô, khoé môi bị khẩu trang che lại không ngần ngại gì mà cong lên cười: “Hứa Nguyên?”

Mùi hương của xúc xích và thịt sườn bay tới.

Hứa Nguyên hoàn hồn, có chút lơ đễnh: “Bánh kếp đâu?”

Hàn Tự giơ bàn tay xách theo túi gói hàng quơ quơ trước mặt cô.

Nương theo động tác của anh, mùi hương lại càng ngày càng nồng nàn.

Hứa Nguyên bắt lấy: “Anh đang làm gì đấy?”

“Chạy bộ buổi sáng.”

Cô phì cười: “Ở chỗ này á?”

Hiếm hoi lắm hôm nay trời mới không đổ mưa, lần đầu tiên cô thấy được mặt trời trong nhiều ngày liền.

“Không được sao?” Hàn Tự kéo dài giọng nói, không chịu buông chiếc túi đựng bánh.

Thái độ vẫn thiếu đòn như mọi khi.

“Chẳng phải anh hết cảm rồi sao, còn mang khẩu trang làm gì nữa vậy?” Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào tay anh, hỏi.

Hàn Tự kéo cô, kiên quyết lôi cô đi dạo.

Hứa Nguyên rất lười, có thể ngồi thì cô nhất định sẽ không đứng, mặc dù làm nhân viên chăm sóc y tế nhưng thật ra cơ thể của cô khá hư hỏng.

Ngày thường cô trở về nhà là lập tức nằm phịch xuống sô pha ngay, khỏi phải nói đến chuyện đi dạo vòng quanh khu biệt thự.

Xa quá, làm người ta mệt muốn chết.

“Anh làm gì vậy!” Hứa Nguyên không chịu đi.

Hàn Tự liếc cô một cái, một tay túm chặt cánh tay cô để kéo đi.

“Hàn Tự, sao anh lại trở nên như thế này cơ chứ?”

Hàn Tự buông tay, dí sát túi bánh kếp tới trước mặt cô.

Nước sốt do chủ tiệm tự tay pha, không thể mua được ở bất kỳ hàng nào khác, bây giờ mùi hương ấy lại đang quanh quẩn nơi chóp mũi, Hứa Nguyên không nhịn được mà vô thức nuốt nước miếng.

“Hàn Tự!”

Anh lại lắc lắc một chút, chỉ cho cô ngửi chứ nhất quyết không cho ăn.

Hứa Nguyên tức giận: “Em không phải cún con đâu.”

Nhưng cơ thể lại rất thành thật mà bước từng bước theo anh.

“Cầm đi.” Thấy cô đã đuổi kịp được bước chân của anh, anh hào phóng nhét túi đựng bánh vào trong tay cô.

Hứa Nguyên “hừ” một tiếng, cắn một miếng bánh kếp mềm mịn, bên trong có bỏ thêm hai cái xúc xích và thịt sườn dựa theo sở thích của cô, cô cắn ngay vào miếng thịt thấm đẫm nước sốt.

Ngon ơi là ngon.

Hai người đã đi được một khoảng, cách nhà của Hứa Nguyên ngày một xa dần, cô không khỏi thầm thì: “Sớm biết thế thì khỏi ăn cho rồi."

Hàn Tự liếc xéo cô một cái: “Được thôi, thế em nhả ra đi.”

Hứa Nguyên phối hợp làm hành động nôn mửa, anh bĩu môi, tỏ ý tránh né.

Nhiệt độ không khí mỗi lúc một cao lên, Hàn Tự mới vừa chạy 5km đã đổ mồ hôi. Bị phơi nắng dưới ánh mặt trời giờ này, trên trán của anh chảy ra những giọt mồ hôi mịn, tóc mái ở chỗ trán mềm oặt dán vào trán anh.

Hứa Nguyên chỉ nhìn thôi đã thấy nóng.

“Anh không thấy nóng à? Chỗ này làm gì có người nào khác, anh mang khẩu trang làm gì cơ chứ?” Cô vừa ăn vừa nói, giọng nói mập mờ không rõ.

Hàn Tự cho tay vào trong túi quần, không nhanh không chậm mà bước đi theo nhịp chân của cô: “Anh sợ người nào đó lại nói anh đi lây lan virus.”

Anh kéo kéo khẩu trang, khiến chiếc khẩu trang vốn lỏng lẻo trở nên kín mít, chẳng buồn để ý đến lớp mồ hôi đang chảy ròng bên dưới lớp khẩu trang.

“Ồ, đi hẹn hò với người đẹp thì không sợ, đúng không?” Hứa Nguyên nhướng mày, cười như không cười.

Hàn Tự: “...”

Quả nhiên là kẻ vô ơn, đáng lý nên lây bệnh cảm cho cô.

Hàn Tự cười lạnh: “Hứa Nguyên, sao em lắm chuyện vậy hả? Em hóng chuyện để lớn à?”

Hứa Nguyên dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh, cô cười hì hì nói: “Chẳng lẽ anh mới quen em ngày đầu tiên à?”

Cô mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh.

Hàn Tự: “...” Bực cả mình.

Anh không thèm đếm xỉa tới cô nữa.

Hứa Nguyên gặm được hơn nửa cái bánh kếp, lại không nghe thấy tiếng nói ngứa đòn của người bên cạnh đâu, cô bèn trộm liếc nhìn anh qua khoé mắt.

Vì Hàn Tự đang đeo khẩu trang nên cô chẳng thấy rõ được biểu cảm vui buồn trên mặt của anh, đôi mắt đen láy càng thêm bình tĩnh.

“Này, Hàn Tự!” Cô lấy cánh tay chọc chọc vào eo anh.

Đổi lấy một cái nhìn lạnh nhạt thoáng qua của anh.

Hứa Nguyên hắng giọng: “Tháng sau căn homestay ở Sùng Minh của anh có phòng không?”

Hàn Tự nghe vậy, cuối cùng cũng nhìn cô, nét mặt dần dần nhuộm ý cười: “Ơ kìa!”

Anh nhìn cô cắn vài miếng bánh kếp, má cô phình lên trong tức khắc, khoé miệng dính nước sốt đảo qua đảo lại theo cô.

Hứa Nguyên trông như thế này chẳng hề có xíu lực công kích nào, trái lại còn rất ngốc nghếch, ngốc đến mức đáng yêu.

“Sao cô giáo Hứa lại hỏi thăm tới căn homestay anh mở vậy nhỉ?” Hàn Tự cười hỏi.

Cách nói của anh thật sự quá sến súa, Hứa Nguyên quen chân đá anh một cái, anh cũng không tránh đi, để mặc cô in một dấu chân lên ống quần.

Cô mang dép lê đi ra ngoài, lúc nhấc chân đá không kiểm soát được sức lực, chiếc dép lê tai thỏ màu hồng nhạt bỗng chốc bay vút ra ngoài.

Tai thỏ lăn hai vòng, dừng lại bên cạnh bồn hoa.

Hứa Nguyên: “...”

Hàn Tự: “...”

Hứa Nguyên siết chặt cái bánh kếp ở trong tay. Cô nhìn về phía chiếc dép rất là nhếch nhác cách đó không xa, phần đế hướng lên trời, phần đầu chúi xuống đất.

Trên trán đột nhiên phát ra tiếng “vo ve”.

Bàn chân không mang dép bước trên mặt đất trông rất gồ ghề.

Cô nín thở, nhấc lên không được mà thả xuống cũng không xong, qua một lúc lâu mới bật ra được một tiếng cười.

Quên đi, ở trước mặt Hàn Tự cô đã chẳng còn tí mặt mũi nào từ lâu rồi.

Hứa Nguyên cam chịu định đi nhặt dép về, mới vừa nhảy một bước đã có một bóng người xuất hiện ở đằng trước. Người vừa bị cô đá đi vòng qua cô, chỉ cần vài bước đã tới chỗ bồn hoa, rồi sau đó anh khom lưng nhặt chiếc dép lê lên và cầm nó.

Hứa Nguyên: “...”

“Cái đó…” Cô không biết nên nói cái gì.

Tuy là da mặt khá dày nhưng cô vẫn nói không nên lời.

“Làm nhiều việc bất nghĩa quá rồi nên giờ bù đắp lại.” Hàn Tự quay về, trong mắt mang theo ý cười: “Hứa Nguyên, ăn sáng đi.”

Anh đứng trước mặt cô, sau đó ngồi xổm xuống, cầm chiếc dép lê màu hồng đặt cạnh chân cô.

Hứa Nguyên: “...”

Cô không thể thốt ra câu nào.

Mọi thứ trong tầm mắt đều là đầu của Hàn Tự.

Lưng cô cứng đờ, dường như trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Nóng ghê.

Hàn Tự đứng dậy, lùi ra sau vài bước rồi nhìn cô.

Hứa Nguyên lúng ta lúng túng mang dép lê vào, cô không được tự nhiên mà né đi ánh mắt của anh: “Em định tháng sau sẽ đi nghỉ phép với Vi Vi ở Sùng Minh.”

Cô kéo về đề tài lúc nãy.

Hàn Tự chỉ mỉm cười.

Hứa Nguyên lại muốn đá anh, cô cúi đầu trông thấy đôi tai thỏ bên chân phải bị dính bụi, chỉ đành ra ra vẻ hung dữ hỏi: “Rốt cuộc là có còn phòng không?”

Khi căn homestay đầu tiên của Hàn Tự sửa sang xong, cả đám bọn họ đều đã từng tới đó, cô đi xung quanh nơi ấy với thái độ soi mói, nào ngờ cô lại chẳng thể thốt thành lời câu “không đẹp”.

Anh như con giun đũa ở trong bụng cô, bày trí chỗ này cũng hợp ý với cô.

Sau đó anh lại mở thêm mấy căn homestay khác, rõ ràng là từng phong cách hoàn toàn khác nhau, thế nhưng kỳ lạ ở chỗ là thẩm mỹ ở mỗi căn đều rất hợp gu của cô.

Chẳng trách ngày còn đi học anh là hạt giống tốt ở trong mắt giáo viên.

Hồi trước lúc Hàn Tự còn là thực tập sinh, anh đi theo giáo viên của mình làm trợ lý, quần thể kiến trúc mà họ tham gia thiết kế còn được lên hẳn CCTV và báo cáo thường niên hằng năm về kiến trúc. Kết quả là sau khi tốt nghiệp đại học, anh lại từ bỏ con đường kiến trúc rộng mở mà những người khác hằng ao ước, ngay cả công ty kiến trúc có tiếng trong nghề của nhà mình anh cũng không chịu đi làm.

Một hai phải tự mở homestay.

Hứa Nguyên cũng không biết rõ việc này, mọi người hỏi anh rất nhiều lần nhưng anh vẫn không chịu nói.

“Không có phòng trống.” Hàn Tự giúp cô giảm bớt sự khó xử nên đi theo đề tài của cô.

Hứa Nguyên vừa nghe thấy thế liền giơ nắm đấm qua: “Không có phòng? Anh có gan nói không có à?”

“Em vẫn cứ muốn đi đấy!”

Cô biết Hàn Tự lúc nào cũng giữ riêng một phòng cho người thân.

Hàn Tự tránh trái né phải, khiến cô phải đuổi theo anh, mỗi lần cô muốn đuổi kịp anh thì anh lập tức tăng tốc, rồi sau đó lại giảm tốc độ xuống, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Cho tới khi cô thở hồng hộc, vừa xoa eo vừa trừng anh.

Hàn Tự dừng lại theo, anh vẫy vẫy tay với Hứa Nguyên: “Vậy em hỏi anh còn phòng hay không làm cái gì?”

Hứa Nguyên mệt đến mức ngồi xổm xuống đất, trán ngứa ngáy, mồ hôi chảy nhễ nhại, thoáng cái đã chảy đến vành tai: “Em khách sáo thôi mà.”

Có lẽ do vừa mới vận động xong nên đôi mắt của cô càng sáng hơn, những vụn sáng nhỏ le lói.

Hàn Tự ngừng trêu cô, anh rất vui vẻ: “Được thôi, để anh bảo người sắp xếp.”

Hứa Nguyên cất bánh kếp vào trong túi, buộc lại trên cổ tay, sau đấy cô khoanh tay nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

“Em muốn làm gì?” Anh cũng nóng đến nỗi mồ hôi tuôn đầy đầu: “Hứa Nguyên, em lại nghĩ ra ý đồ xấu xa gì nữa rồi?”

Hứa Nguyên cười híp mắt, quơ quơ cổ tay đang buộc túi đựng bánh: “Ngon thật sự.”

“Hiếm khi thấy anh tốt bụng đi xếp hàng như vậy.”

Hàn Tự không nói gì, chẳng thể làm gì được cô, anh đi tới kéo cô lên: “Đứng lên đi, đừng ngồi xổm nữa.”

Cô thuận theo mà đứng lên, trọng lượng đè hết lên cánh tay anh. Cô mỉm cười, lúm đồng tiền nở như hoa.

“Có chuyện thì nói thẳng đi.” Hàn Tự không dao động: “Không có gì thì miễn bàn.”

Đợi Hứa Nguyên đứng thẳng lên anh mới buông cô ra.

Hứa Nguyên: “...”

Cô lại đuổi theo anh: “Ông chủ, hay là anh cũng đi nghỉ chung với bọn em nhé?”

“Em nghe Diêu Khải Việt bảo gần đây anh phải thức đêm vẽ bản vẽ, chắc anh mệt lắm nhỉ. Tháng sau anh đi chung với bọn em đến Sùng Minh hít thở không khí đi! Nhân tiện kiểm tra luôn công việc của cấp dưới anh, đúng không?”

Hứa Nguyên lại mở túi đựng bánh ra ăn tiếp: “Gọi cả Diêu Khải Việt đi cùng nữa. Ông chủ bao luôn homestay và ăn ở!”

Hàn Tự quay đầu lại mỉm cười với cô: “Em nghĩ đẹp thật đấy.”

Anh thả chậm bước chân, Hứa Nguyên nhảy nhót đuổi theo anh: “Hoặc là gọi cô gái đẹp đẹp tối hôm qua cũng được á, chúng ta có thể…”

Sắc mặt của Hàn Tự trầm xuống, biểu cảm dần dần thay đổi.

Hứa Nguyên không nhận ra, cô vẫn còn đang nói: “Chúng ta có thể làm quen.”

Đôi mắt cô đột nhiên bị che lại, là tay của Hàn Tự.

Lòng bàn tay của anh ôm lấy đôi mắt cô rồi đẩy cô ra xa, khiến cho cả mắt và mũi của cô đều bị biến dạng.

Hứa Nguyên hét lên ngay tức khắc: “Này này này, anh nhẹ cái tay thôi chứ! Anh phải bồi thường cho em vì mấy nếp nhăn này đấy!”

Hàn Tự thả lỏng lực tay, dùng ngón tay lúc nãy lỡ dính nước sốt bôi lên mặt cô: “Hừ.”

Anh hừ lạnh: “Em đi tìm Đào Tri Sơ đi!”

Nói xong, anh nghênh ngang mà đi.

Hứa Nguyên xoa xoa mặt: “Hàn Tự!”

Cô càng đuổi theo, anh lại càng đi nhanh.

Đến khi cô muốn chạy thì Hàn Tự bất chợt dừng lại.

Bất ngờ không kịp phòng bị nên Hứa Nguyên lập tức va vào người anh.

“Ui da.” Cô chặn chiếc áo lại.

Nước sốt của bánh kếp dính lên cái áo trắng của Hàn Tự, vài giọt sẫm màu, vô cùng rõ rệt.

Hứa Nguyên mím môi, làm bộ như không thấy gì.

Hàn Tự cũng không quay đầu lại: “Bánh kếp kiểu Trung mười bốn tệ năm, chuyển khoản qua WeChat.”

Hứa Nguyên: “...”

Cái tên Hàn Tự này!

Cô giơ tay lên, còn chưa kịp đánh tiếp thì anh đã đi rồi.

Dáng người cao tăm tắp ngày một xa dần.

Hứa Nguyên tức giận đến mức giậm chân, cô lôi điện thoại ra, giơ chiếc bánh kếp ăn được hơn phân nửa lên rồi chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.

“Hứa Nguyên: Bánh! Ác! Tâm!”

Ba chữ, cộng thêm ba dấu chấm than.

Vòng bạn bè “lả tả” nhảy ra mấy cái thông báo bình luận.

“Diêu Khải Việt: Đồ ăn không tồi ~ @Hàn Tự”

“Tưởng Minh Châu: Đồ ăn không tồi ~ @Hàn Tự”

….

Đội ngũ chỉnh tề làm Hứa Nguyên nhìn mà thấy đau mắt.

Chẳng hiểu sao cô lại nhấp vào bức ảnh đó.

Camera lấy nét vào chiếc bánh kếp, bối cảnh mơ hồ hiện ra một bóng người màu trắng.

Ai quen thân đều có thể nhận ra đó là Hàn Tự.

Thảo nào…

Hàn Tự bị người khác ngàn hô vạn gọi ung dung tới trễ, chỉ gửi cho cô một cái biểu cảm xem thường.

Trông rất khó chịu.

Hứa Nguyên quả quyết xóa luôn bài viết ở vòng bạn bè.

Trên đường về nhà cô nhận được điện thoại của mẹ Đào Tri Sơ.

Mẹ Đào: “Nguyên Nguyên, tối nay con có rảnh không? Tới nhà dì ăn cơm nhé?”

Hứa Nguyên do dự.

Cô chưa nói với bất kỳ ai rằng thật ra lần này sẽ là lần cuối cùng cô theo đuổi Đào Tri Sơ, cũng là lần cuối cùng cô hỏi anh ấy câu “anh có muốn làm bạn trai em không”. Cô đã làm tất cả mọi thứ có thể, nếu anh ấy vẫn từ chối thì cô cũng chẳng thể đuổi theo nữa. Cô không muốn Đào Tri Sơ bị người lớn trong nhà ép buộc anh ấy làm chuyện mà anh ấy không thích chỉ bởi vì mối quan hệ của cô.

Cô có để mất anh ấy thì cũng chẳng sao cả.

Hứa Nguyên nghĩ, cô không muốn mình sẽ sống như một người mà bản thân căm ghét.

Lời từ chối đã ở ngay đầu lưỡi, nhưng mẹ Đào lại nói thêm: “Buổi chiều Tri Du xuống máy bay. Dì không có ý gì khác, chỉ là Tri Du vất vả trở về từ Bắc Kinh, dì chỉ muốn mời các con ăn một bữa cơm tối thật vui vẻ mà thôi.”

Hứa Nguyên kinh ngạc.

Đào Tri Du là chị em sinh đôi của Đào Tri Sơ. Bọn họ học chung với nhau suốt mấy năm liền, cho đến khi Đào Tri Du tốt nghiệp đại học, đột nhiên chị ấy lại đi tới Bắc Kinh để học lấy bằng tiến sĩ.

Trước kia họ còn gán ghép Đào Tri Du với Hàn Tự, thế nên lúc chị ấy tốt nghiệp đại học và đi Bắc Kinh, mọi người đều cho là chị ấy đã nên duyên với Hàn Tự.

Lần này chị ấy trở về…

Hứa Nguyên sửa lại ý định: “Được ạ, buổi tối con qua đó nhé dì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play