Editor: 789

Khi Hàn Tự vừa lái xe đi ra khỏi căn hộ còn đang xây dang dở của mình thì lúc ấy anh mới được biết quỷ ấu trĩ Hứa Nguyên đang chơi “Trò chơi thổ lộ” sau lưng anh.

Tháng sáu năm nay nhiều mưa, cơn mưa to mới vừa ngớt, mặt đất vẫn còn ướt sũng, hình ảnh phản chiếu trong tấm gương chính là núi Xà đang ngày càng khuất dần, ngọn núi tựa như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, chiếc mái vòm bằng kim loại của đài thiên văn trên sườn núi như ẩn như hiện.

Hàn Tự đóng cửa kính xe lại, chiếc Land Rover màu đen chạy chậm rì rì phía dưới chân núi.

“Anh có đang nghe không đấy?”

Trong tai nghe đều là giọng nói của cậu em họ Diêu Khải Việt, cậu đang nói về chuyện tài trợ.

Hàn Tự nghe thấy nhưng lại không để tâm đến.

Anh thức đêm suốt mấy ngày nay để sửa bản vẽ nên cả ngày đều thấy đau đầu.

“Anh còn ở núi Xà à?” Diêu Khải Việt đột nhiên chuyển đề tài, hỏi anh: “Chừng nào thì anh đến? Bây giờ Hứa Nguyên đang kéo bọn em làm cu li nè, em chưa bao giờ thấy em ấy nghiêm túc như thế này đấy.”

Hứa Nguyên?

Hàn Tự ngồi thẳng lưng, dùng tay trái đang để trống kéo dây an toàn trước người, thay đổi sự mệt mỏi hồi nãy.

Anh hướng mắt ra ngoài cửa sổ, lại là nhịp mưa xối xả, kéo theo tâm tình anh cũng trở nên cáu kỉnh.

“Anh không biết hả?” Diêu Khải Việt thấy anh im lặng không nói, sau khi nhận ra cậu mới phản ứng lại, hỏi anh: “Hứa Nguyên chưa nói với anh ạ?”

Giọng điệu không tin của Diêu Khải Việt dừng ở bên tai Hàn Tự, anh lại nới lỏng dây an toàn một lần nữa: “Hứa Nguyên lại làm trò vớ vẩn gì nữa?”

“Anh không biết thật à?”

“Đào Tri Sơ trở về từ Hong Kong, đêm nay Hứa Nguyên làm một bữa tiệc chiêu đãi nho nhỏ cho cậu ấy.”

Đào Tri Sơ và Hứa Nguyên đều là bạn thân chơi cùng hai người họ từ thuở bé tí đến tận lúc lớn.

Hàn Tự nghe vậy thì cười nhạo.

Khỏi cần đoán, chắc chắn là Hứa Nguyên đã để anh một mình lẻ loi.

Anh ngắt lời Diêu Khải Việt: “Làm tiệc đãi Đào Tri Sơ thôi mà, cần gì phải bày biện cho đẹp?”

Nhắc tới Đào Tri Sơ, giọng điệu của Hàn Tự thoáng không kiên nhẫn, Diêu Khải Việt nghe thấy thế, cậu đẩy đẩy mắt kính trên mũi, cười rộ lên: “Thừa dịp mở tiệc mà thổ lộ chứ gì nữa! Chỉ có mấy đứa bạn như chúng ta là biết cái suy nghĩ này của em ấy thôi.”

Hàn Tự nhướng mày, thầm mắng một tiếng quỷ ấu trĩ.

“Nữ bá vương của chúng ta vừa mắt Đào Tri Sơ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.” Diêu Khải Việt nói xong, cậu dừng lại: “Thật sự là em ấy không tiết lộ xíu thông tin nào cho anh sao?”

Cậu cố hết sức để nén cười, nghiêm túc hỏi Hàn Tự.

Từ nhỏ Hứa Nguyên đã bướng bỉnh, bọn họ cũng mỉm cười gọi cô một câu “nữ bá vương” suốt, mà Hàn Tự lại là một bá vương khác, hễ mà hai người hợp lại một chỗ thì nhất định sẽ long trời lở đất.

Lúc còn nhỏ là đánh nhau, bây giờ thì…

Ha ha.

Diêu Khải Việt thở dài: “Lần này Hứa Nguyên không làm càn gì cả, tám phần là vì chuyện nhà họ Đào muốn ép hôn cho Đào Tri Sơ.”

Bốn người bọn họ cãi nhau thì cãi, ầm ĩ thì ầm ĩ nhưng tình bạn từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành được nảy sinh là nhờ đó. Mặc dù bọn họ toàn rủa thầm rằng Hứa Nguyên ngang ngược, còn gọi cô là nữ bá vương, nhưng chỉ có cô là người đơn thuần nhất, thích thì phải nói, không thích cũng phải nói, cái gì cũng viết hết ở trên mặt, cũng chẳng che giấu điều gì, luôn luôn làm việc có chừng có mực.

Bởi thế nên tất cả mọi người đều thích chơi cùng với cô.

“Em ấy cất công lập ra một nhóm, bọn em đã giúp con bé bày biện suốt mấy tiếng đồng hồ rồi…”

Hàn Tự bỗng nhiên dừng xe lại, đèn xe trước mặt lướt nhanh qua, trong lòng anh có một nỗi muộn phiền vô cớ.

Diêu Khải Việt đợi hồi lâu mà không thấy anh đáp lại, cậu chủ động hỏi: “Anh im lặng không nói là có ý gì?”

Hàn Tự lại nhấn ga, chiếc xe hơi liền lao ra ngoài.

“Em ấy?” Anh cong môi mỉm cười, bóng đèn ven đường lóe lên, phác hoạ lại gò má đầy dịu dàng của anh.

Không biết mưa lại trút xuống từ lúc nào, hạt mưa đọng lại ở trên kính chắn gió, Hàn Tự mở cần gạt nước, “xoèn xoẹt” hai lần là đầu xe đã sạch sẽ, những hạt mưa lại tiếp tục rơi xuống, có quẹt thế nào cũng không thể sạch hết.

“Đào Tri Sơ mà đồng ý mới lạ.” Anh độc mồm độc miệng theo thói quen: “Mắt mù.”

Chiếc xe tăng tốc, càng lúc càng nhanh.

Diêu Khải Việt đã tập mãi thành quen với cái thái độ này của Hàn Tự, cậu nhẹ nhàng cười rồi phản bác: “Chuyện này chưa chắc chắn được đâu, anh cũng biết lần này Đào Tri Sơ bị chú Đào ngụy trang buộc quay về mà.”

Mọi người đều biết việc Hứa Nguyên thích Đào Tri Sơ, cô khéo ăn nói từ bé, phụ huynh nào trong nhóm bọn họ cũng yêu thích cô, các vị bề trên trong nhà họ Đào lại càng không ngoại lệ, họ luôn thích nghe ngóng việc cô theo đuổi Đào Tri Sơ.

Hứa Nguyên chủ động, Đào Tri Sơ thì không buồn hé răng, mấy năm trời cứ thế mà trôi qua, cả nhà họ Đào đều nôn nóng.

“Đào Tri Sơ ở lại Hong Kong suốt hai năm nay, chú Đào ép cậu ấy về giục kết hôn, nói trắng ra là chú cũng có ý muốn trợ giúp, ai ngờ tên mọt sách Đào Tri Sơ này đọc sách đến nỗi ngu người luôn rồi.”

“Hứa Nguyên nghe nói năm nay nhà họ Đào quyết định thúc giục Đào Tri Sơ nên em ấy vội vàng lắm. Nhưng anh cũng biết mà, con bé Hứa Nguyên này…”

Diêu Khải Việt không nói tiếp.

Cô nàng Hứa Nguyên này, mặc dù ngang ngược, tùy hứng lại cố chấp nhưng cô cực kỳ có nguyên tắc, cũng chẳng ép buộc ý kiến của người khác. Trong lòng cô biết rõ ý định tác hợp của người lớn trong nhà họ Đào, nhưng cô cũng sẽ không mong muốn Đào Tri Sơ hẹn hò với cô chỉ là vì bị người lớn ép uổng.

Thế nên đêm náo loạn này mới diễn ra.

Diêu Khải Việt mím môi: “Nếu đêm nay mà không thành công thì có thể Nữ bá vương của chúng ta thật sự sẽ từ bỏ hoàn toàn đấy.”

Hứa Nguyên chính là một con quỷ ấu trĩ mà.

Ánh mắt Hàn Tự khẽ động, anh không lý giải được cảm xúc nơi đáy lòng mình.

“Hứa Nguyên không muốn chú Đào bắt ép Đào Tri Sơ. Em cảm thấy Đào Tri Sơ đọc sách miết nên biến thành tên mọt sách rồi, phải có người đến dựa ở sau lưng rồi thúc cho một cú mới khiến cậu ấy bằng lòng di chuyển.” Diêu Khải Việt nói thầm: “Tính nết của cậu ấy từ bé đã chẳng khác gì con chó, không biết Hứa Nguyên coi trọng cậu ấy ở điểm nào!”

Hàn Tự vẫn lặng im như cũ, không biết anh có đang nghe hay không nhưng mà Diêu Khải Việt cũng chẳng để ý, cậu vẫn dịu dàng nói: “Anh cũng đừng có độc đoán như vậy.”

Cậu vòng về đề tài ban nãy, học theo kiểu độc miệng của Hàn Tự mà lảm nhảm: “Hứa Nguyên đã chuẩn bị suốt nửa tháng nay rồi, chỉ cần ra tay là sẽ bắt được Đào Tri Sơ. Hôm nay ẻm có nói rằng, đợi tới lúc bắt được cậu ấy thì muốn anh quỳ xuống gọi con bé là chị.”

Cậu vừa nói vừa cười.

Hứa Nguyên là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, nhưng lúc lên tiểu học với cấp 2 cô đều nhảy một bậc, thế là cô theo chân mấy người họ trở thành bạn cùng lớp.

Điều cô ghét nhất chính là người khác lấy tuổi của cô ra nói chuyện.

Hàn Tự dùng khuỷu tay đỡ lấy cái đầu vẫn còn đau nhức, trong đầu tức khắc phác hoạ ra dáng vẻ kiêu ngạo của cô nàng.

Chậc!

Khoé môi của anh cong lên, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh đèn đường, tựa như chứa đựng cả những ngôi sao lộng lẫy trên bầu trời, sáng đến mức lạ thường.

“Ấu trĩ.” Anh không nể mặt chút nào mà lẩm bẩm.

Nhìn thoáng qua thời gian, Hàn Tự lại tăng tốc một lần nữa: “Chờ anh.”

Nói xong anh lập tức ngắt điện thoại.

Diêu Khải Việt đứng ở bên ngoài phòng riêng của câu lạc bộ, nghe thấy tiếng “bíp bíp” trong điện thoại, cậu nhướng mày, tức giận kiểm tra điện thoại của mình.

Ấu trĩ?

Hai người này hay thật đấy.

Cậu xoay người ra phía sau, nào ngờ Hứa Nguyên đã lặng yên không một tiếng động mà đứng ở sau lưng cậu.

Không biết cô đã nghe được bao nhiêu rồi.

“Hứa Nguyên?”

Lưng Diêu Khải Việt cứng đờ, cậu vô thức nắm chặt chiếc điện thoại nhưng rốt cuộc vẫn không đủ để giữ bình tĩnh, thành ra vẻ mặt cậu có hơi mất tự nhiên.

“Dì nhỏ!” Cậu đẩy đẩy mắt kính trên mũi, làm ra dáng vẻ hoảng sợ: “Sao em lại đi mà không phát ra tiếng thế hả!?”

Hứa Nguyên khoanh tay nhìn cậu, không nói tiếng nào.

Hôm nay cô trang điểm rất xinh đẹp, ánh sáng của hành lang chiếu rọi trên khuôn mặt cô, phác họa ra từng đường nét mắt mũi đầy mỹ miều của cô. Hứa Nguyên cứ lẳng lặng đứng ở đấy, lúc cô không quấy phá trông còn có vẻ rất điềm đạm, là dáng vẻ của một tiểu thư khuê các.

Tiếc là…

“Em?” Hứa Nguyên trừng mắt đi tới đó: “Anh không làm chuyện trái với lương tâm thì sợ cái gì?”

Diêu Khải Việt nín cười.

Thật tiếc là cô vừa cất lời một phát, hình tượng tiểu thư khuê cát vừa dịu dàng lại đáng yêu đã hoàn toàn bị phá vỡ.

“Không có gì, không có gì thật mà.” Cậu giải thích.

Rõ ràng là Hứa Nguyên không tin, ánh mắt cô chếch qua một bên, hướng xuống chiếc điện thoại cậu đang nắm trong tay. Cô nheo mắt lại, đột nhiên thả tay xuống.

“Anh sẽ không nói cho Hàn Tự nghe cái gì hết, đúng không?” Cô dùng tay phải xoa bóp cổ tay trái, đảo mắt qua lại.

Diêu Khải Việt tự hiểu trong lòng, cậu giả ngu: “Cái gì cơ?”

“Tối nay… anh của anh không đi sao?”

Diêu Khải Việt: “...”

Hứa Nguyên đổi từ siết tay thành bóp cổ tay: “Anh sẽ không nói cho anh ấy đâu, nhỉ?”

Há mồm ngậm miệng đều là Hàn Tự.

Ánh mắt của Diêu Khải Việt đầy ẩn ý.

Hứa Nguyên mất tự nhiên mà quay đầu đi: “Anh biết rồi thì không sao.” Giọng điệu của cô cũng kỳ lạ theo: “Mặc kệ anh ấy có biết hay không, nếu lát nữa mà Đào Tri Sơ từ chối em thì bọn anh đều phải ngậm hết miệng lại cho em đấy.”

Cô hung dữ quay đầu lại, làm động tác dán miệng.

“Không thì cái anh quỷ ấu trĩ ấy chắc chắn sẽ lại cười nhạo em nữa.”

Hứa Nguyên nhớ tới khuôn mặt của Hàn Tự liền thấy bực bội. Mọi người đều biết cô thích Đào Tri Sơ, Hàn Tự cũng biết, cô không sợ mất mặt, song chẳng biết là vì tâm lý gì mà cô lại cứ tránh né Hàn Tự.

Diêu Khải Việt nghe thấy vậy thì gật đầu, ngoan ngoãn che kín miệng, khoé môi bị lòng bàn tay che khuất gợi lên một đường vòng cung rõ rệt.

Đây là lần thứ hai trong đêm cậu nghe thấy cái từ “ấu trĩ” này.

Cậu nhìn nhìn Hứa Nguyên, lại mỉm cười.

Hàn Tự ấu trĩ? Chắc là Hàn Tự mà bọn họ quen không phải cùng một người.

“Vậy thì tốt.”

Hứa Nguyên có vẻ đã yên tâm, cô bước đến bên cửa sổ, lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết. Dự báo thời tiết nói đêm nay mưa to, thấy bảo đêm tới sẽ có một trận mưa.

Thời tiết không tốt luôn khiến người ta cảm thấy là điềm báo cho sự thất bại.

Không chỉ có chú Đào thúc giục Đào Tri Sơ, mà đến cả bố mẹ cô cũng hỏi tới.

Bực bội thật.

Hứa Nguyên vuốt mái tóc dài của mình, mới vừa sờ một chút cô đã nhanh chóng dừng tay lại.

Cô dày công tạo kiểu tóc, không thể làm rối được.

“Lát nữa anh ngó giùm em một chút nhé.” Trước khi đi vào trong phòng riêng, cô cứ dặn dò Diêu Khải Việt mãi: “Nếu Hàn Tự mà tới thì anh phải báo với em trước tiên đấy.”

“Chắc chắn.”

Cửa phòng khép lại, Diêu Khải Việt nhìn cánh cửa đóng chặt, cậu đưa tay đẩy cặp kính của mình lên.

Cô há mồm ngậm miệng đều toàn nhắc tới Hàn Tự, ai mà không biết còn tưởng tất cả những gì hôm nay cô bày tới bày lui đều là vì anh đấy.

Diêu Khải Việt cúi đầu, gửi WeChat cho Hàn Tự: Nữ bá vương nổi điên rồi!

Chỉ có Hàn Tự là người có thể khiến Hứa Nguyên nổi điên, cũng chỉ có Hàn Tự mới có thể làm dịu Hứa Nguyên trong lúc cô đang nổi trận lôi đình.

Diêu Khải Việt không nhìn điện thoại nữa mà đi theo vào trong phòng.

Hàn Tự vừa đến câu lạc bộ, nhận được tin nhắn WeChat của Diêu Khải Việt.

"Diêu Khải Việt: Kết thúc, lại bại."

Bốn chữ, tổng kết rằng Hứa Nguyên đánh trận nào thua trận đó.

Hàn Tự nhìn chằm chằm điện thoại, “chậc” một tiếng, mang theo sự vui mừng rõ ràng.

Hoàn toàn nằm trong dự kiến.

Anh thả chậm bước chân, không nhanh không chậm mà bấm thang máy.

"Hàn Tự: Không khóc nhè à?"

"Diêu Khải Việt: Cô nhóc ấy hả?"

"Hàn Tự: Chẳng lẽ là Đào Tri Sơ?"

"Diêu Khải Việt: Thật ra cậu ấy dễ khóc lắm…"

Hàn Tự ra khỏi thang máy, bước tới căn phòng bọn họ thường lui đến.

Còn chưa kịp cầm vào tay nắm cửa thì cánh cửa đã bật mở.

Hứa Nguyên đeo túi xách, đứng ở cạnh cửa, ánh mắt của cô và anh giao nhau.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hàn Tự mỉm cười với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play