Hai người vừa ngồi xuống, cả thế giới bỗng dưng đều im lặng.
Tưởng Minh Châu nhìn hai người họ, một người thì cười giả tạo còn một người lại cười quá mức sáng lạn, anh ta lẳng lặng di chuyển mấy bước, rồi rời khỏi chiến khu.
Hứa Nguyên bực bội, nghiến răng một cách kỳ quặc.
Hơn nữa còn phải đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Hàn Tự.
Chẳng biết là ai mở đèn màu trong phòng, ánh đèn có ngũ sắc lướt qua, dừng lại trên người anh, nhìn qua không hiểu sao lại có một chút dịu dàng.
Bỗng nhiên cô nở nụ cười, một nụ cười đúng nghĩa.
“Hàn Tự.” Hứa Nguyên xoay người, đối mặt với ánh mắt của Hàn Tự: “Nghe dì Diệp nói hai ngày trước anh hẹn hò với một mỹ nữ?”
Dì Diệp chính là mẹ của Hàn Tự.
Anh khẽ giật mình.
Cô nở một nụ cười không có ý tốt: “Hẹn hò thì cũng hẹn rồi, sao hôm nay lại không đưa đến đây cho mọi người gặp gỡ?”
Cô cười, tia sáng trong ánh mắt làm cô hệt như một con hồ ly nhỏ.
Hứa Nguyên đang cố ý công khai trêu chọc.
Hàn Tự theo bản năng: “Ồ…”
Anh vừa dừng lại, bỗng nhiên con ngươi đen láy xuất hiện một ý cười.
Khoé miệng đang cười của Hứa Nguyên dần dần cứng đờ.
Hàn Tự đổi tư thế, hai chân bắt chéo, lười biếng tựa lưng vào phía sau: “Được.”
Anh hơi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt từ trên xuống dưới một lượt.
“Anh làm gì vậy?” Hứa Nguyên không hiểu tại sao anh lại nhìn mình chằm chằm như thế, không khỏi lấy tay lau mặt.
Hàn Tự chống cằm, nhíu mày nhìn cô: “Quả thật là xinh đẹp hơn em.”
Hứa Nguyên: “...”
“Hàn Tự!” Cô chỉ vào anh, mãi không nói nên lời.
Thấy cô nghiến răng nghiến lợi.
Anh chỉ khẽ cười, khoé miệng không kìm được mà nhếch lên, làm thế nào cũng không đè xuống được.
“Hàn Tự, anh còn giả bộ ngây thơ?”
Anh nhún vai với vẻ mặt vô tội không biết chuyện gì.
Hứa Nguyên tức giận đến mức giậm chân.
Tưởng Minh Châu ngồi xem lâu như vậy cũng cảm thấy buồn cười nhưng phải cố kìm nén, đành phải quay sang uống rượu để rời lực chú ý sang chỗ khác.
Từ phía xa Đào Tri Sơ đã nhìn thấy hai người họ lại cãi nhau, anh ấy cầm một ly nước đến khuyên can.
“Hứa Nguyên.” Anh ấy đưa ly nước trái cây ra.
Giọng điệu vẫn ôn hoà như lúc trước.
Tưởng Minh Châu đặt ly rượu xuống, tầm mắt dừng lại trên người Đào Tri Sơ lịch sự, nhã nhặn.
Sau khi Đào Tri Sơ tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã làm việc ở HongKong, toàn thân toả ra phong thái của người có tri thức. Lúc bình thường anh ấy rất ít khi nói chuyện, vừa mở miệng, trên mặt sẽ luôn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nổi tiếng là người tốt tính, anh đối xử với Hứa Nguyễn cũng rất tốt.
Quả nhiên khi Hứa Nguyên nhìn thấy Đào Tri Sơ bước đến, cô đã lập tức dừng lại. Cô mím môi, kiềm chế sự tức giận của mình đối với Hàn Tự.
“Em không muốn uống nước chanh.” Giọng nói của cô nhẹ lại vài phần.
Hàn Tự cười nhạo một tiếng rồi tự rót rượu cho bản thân.
“Được.” Đào Tri Sơ dịu dàng đáp lại rồi xoay người đi đổi ly nước khác cho cô.
Anh vừa mới xoay người rời đi, Hứa Nguyên lại trừng mắt với Hàn Tự.
Chỉ thấy Hàn Tự cúi đầu, không biết là nhìn ly rượu hay đang suy tư điều gì. Từ theo phía cô nhìn chỉ thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh.
Anh cứ không nói lời nào như vậy khiến không gian trở nên yên tĩnh.
“Ê.” Hứa Nguyên nhấc chân đạp anh một cái.
Hàn Tự thu chân, anh cũng không đáp lại.
“Hàn Tự.”
Tưởng Minh Châu cụng ly rượu với Hàn Tự, nhẹ nhàng uống một ngụm, anh nhìn theo bóng dáng Đào Tri Sơ, thấy Đào Tri Sơ đi đổi cho Hứa Nguyên một ly nước dưa hấu mới.
Ánh mắt lại hướng đến khóe miệng đang cong lên của Hứa Nguyên, thu hết biểu cảm của hai người vào trong đáy mắt.
Tính tình Đào Tri Sơ này cũng được xem là ôn hoà, nhã nhặn nhưng cũng có điều không tốt là quá mức dịu dàng, không chút quyết đoán, người bên ngoài phải tác động đến mới tiến lên, khác xa với tính cách của Hứa Nguyên.
Bọn họ cũng biết Hứa Nguyên thích Đào Tri Sơ, cô luôn theo đuổi anh ấy. Nhưng sao anh ấy lại không cảm nhận được?
Rất nhanh Đào Tri Sơ đã trở lại, đưa cho Hứa Nguyên một ly nước dưa hấu.
Vừa mới đến tay cô thì đã bị Hàn Tự cướp đi, cầm lấy ly nước, uống một hớp thật lớn.
“Hàn Tự!” Hứa Nguyên tức giận.
Hàn Tự lại uống tiếp một hớp nữa: “Tháng trước là ai bị đau dạ dày?”
Hứa Nguyên đi đến trước mặt anh: “Ai đau dạ dày?”
Lần này, Hạn Tự nhấc chân ra ngăn cô lại, thái độ hời hợt hỏi: “Hở?”
Ánh mắt anh di chuyển dừng lại trên bụng của cô.
Hứa Nguyên cũng cúi đầu theo: “Anh mới…”
Cô khự lại, ngại ngùng để chân xuống, hai má lập tức ửng đỏ.
Tháng trước, trước ngày đèn đỏ đến cô đã ăn nửa quả dưa hấu để lạnh, ngày hôm sau dạ dày đau đến mức thiếu chút nữa thì ngất ngoài đường.
May mắn thay cô được Hàn Tự thuận tay giúp đỡ.
“Uống đi, uống đi, cho anh hết.” Hứa Nguyên không được tự nhiên mà xoay người, dựa vào quầy bar, không nói câu nào.
Hàn Tự uống thêm mấy ngụm đã giải quyết xong ly nước dưa hấu, anh hơi dùng lực, ly thuỷ tinh lướt trên quầy bar, dừng lại bên cạnh chỗ tay cô.
Đúng lúc ánh đèn chiếu đến, khiến cho ly thuỷ tinh trong suốt chuyển màu.
Đào Tri Sơ cụp mắt, ý cười trong mắt lập tức biến mất.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng anh ấy vẫn không rót thêm vào ly thuỷ tinh. Vừa ngẩng đầu lại bất ngờ đụng phải ánh mắt của Tưởng Minh Châu giữa không trung.
Choang!
Cả hai người đều ngạc nhiên.
Ánh mắt của Tưởng Minh Châu lộ ra vài phần hoang mang.
Đào Tri Sơ mỉm cười nhìn anh ta rồi quay người rời đi.
Anh ấy vừa đi, Hứa Nguyên lập tức quay người lại, khôi phục lại thái độ trêu chọc: “Hàn Tự.”
“Sao?” Hàn Tự miễn cưỡng đáp lại một tiếng.
“Nói đi nói đi!” Hứa Nguyên tiến đến, ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ mặt nhiều chuyện: “Anh hẹn hò với mỹ nữ nào vậy? Có quan hệ gì với anh? Em có quen không? Khi nào thì dắt đến đây cho mọi người làm quen?”
Hàn Tự: “...”
Anh đưa tay ngăn lại khuôn mặt nhiều chuyện của cô, đẩy cô ra: “Lượn!”
“Anh làm gì vậy?” Hứa Nguyên bị bóp mặt rồi bị bắt ngẩng đầu lên: “Hàn Tự! Không phải là do mọi người muốn tốt cho anh hay sao?”
Hàn Tự cong tay lại, búng một cái vào trán của cô, sau đó là nghe thấy một tiếng kêu to lớn.
“Hàn Tự!”
“Hứa Nguyên, em bị ấu trĩ à?”
“Anh mới ấu trĩ.”
“...”
Tưởng Minh Châu cúi đầu buồn cười, mặc dù bận nhưng anh ta vẫn ung dung ngồi xem hai con quỷ ấu trĩ Hàn Tự và Hứa Nguyên cãi nhau.
Bên tai đều là tiếng cãi vã của hai người này, càng nói càng không bình thường.
Anh ta gãi gãi cái trán, có chút đăm chiêu.
Sao lại có thể?
…
Sau khi kết thúc, Hứa Nguyên lái xe của Đào Tri Sơ đưa ba người Hàn Tự, Diêu Khải Việt và Đào Tri Sơ về nhà. Bốn người họ đều sống trong một khu biệt thự, rất gần nhau.
Ngày mai cô còn phải lên trường nên đã không uống rượu. Đầu tiên là đưa Đào Tri Sơ về, trả xe lại rồi ba người bọn cô đi bộ trở về.
Nhà Hàn Tự và Hứa Nguyên là gần nhau nhất, từ ban công ở nhà cô có thể nhìn thấy thư phòng nhà anh.
“Rốt cuộc thì anh của anh hẹn hò với mỹ nữ nào vậy?” Hứa Nguyên nhỏ giọng hỏi Diêu Khải Việt.
Cậu nghe vậy thì liếc mắt nhìn Hàn Tự rồi lẳng lặng lắc đầu.
Hứa Nguyên hỏi cả một buổi tối, miệng của Hàn Tự rất chặt, một chữ cũng không chịu nói.
Trong lòng cô vô cùng ngứa ngáy và tò mò.
“Nói đi, nói đi.”
Diêu Khải Việt lại lắc đầu, trong đầu chỉ cảm thấy buồn cười, mỹ nữ ở đâu ra chứ?
Hứa Nguyên không vui, nắm lấy cánh tay của cậu: “Ngay cả em cũng không thể nói sao?”
Tuy rằng Hàn Tự có chút đê tiện nhưng thật ra bộ dạng cũng không tồi. Hồi còn học trung học, còn có nữ sinh gửi thư tình cho anh, thậm chí lên đại học còn nhiều hơn thế. Hai người họ học cùng đại học, đã rất nhiều lần cô nhìn thấy có nữ sinh theo đuổi anh.
Nhưng hình như anh chưa từng để ai trong lòng, anh từ chối người ta, ngay cả cô còn cảm thấy độc ác.
Tay Diêu Khải Việt bị cô nắm chặt, đau đến mức phải hít khí.
Ánh mắt Hàn Tự nhẹ nhàng đảo qua một cái, Diêu Khải Việt nặn ra một nụ cười rồi lách sang bên cạnh của Hàn Tự.
“Chẳng vui gì hết.” Hứa Nguyên trừng mắt với Hàn Tự.
Nhưng cô nhận lại một nụ cười lạnh của anh.
Hứa Nguyên: “...”
Cô đang muốn nói mấy lời oán hận thì điện thoại vang lên, hiện lên tên của giáo viên trong nhà trẻ.
Hứa Nguyên dừng việc nô đùa lại: “Làm sao vậy?”
“Bé lớp mình đo nhiệt độ trán thì sốt 37 độ 9. Mẹ bé vừa gọi qua đây, nói là muốn đưa đi bệnh viện.”
Hứa Nguyên dừng lại, xua tay với Hàn Tự và Diêu Khải Việt, ý bảo bọn họ không cần xen vào chuyện của cô: “Trong nhà có nhiệt kế thuỷ ngân không? Nhiệt độ ở nách lớn hơn 0,5 độ so với trán, sốt rất cao.”
“Đúng vậy! Mẹ bé đang vội muốn chết, tôi nói với mẹ bé là đầu tiên sẽ đến nhà trẻ lấy phiếu sức khỏe rồi đi bệnh viện làm kiểm tra.”
Hứa Nguyên gật đầu: “Đúng rồi, bảo vệ có phiếu sức khoẻ, lấy xong thì lập tức vào bệnh viện. Cô nói với bố mẹ đứa bé, đang trong thời kỳ đặc biệt, 48 giờ sau hạ sốt mới có thể nhập viện.”
Hàn Tự và Diêu Khả Việt không đi tiếp, đứng một bên chờ cô.
Chưa đến 10 giờ, khu biệt thự đã sáng đèn, chiếu lên vũng nước nhỏ trên mặt đất. Bởi vì trời vừa mới đổ mưa, nên nhiệt độ không khí hạ xuống, một chút cũng không giống thời tiết của tháng sáu.
Tay áo khoác của cô gái nhỏ tung bay, đi qua đi lại bên ven đường.
Cô dặn dò đầy đủ cho người ở đầu dây bên kia.
Diêu Khả Việt đẩy mắt kính, phát hiện Hàn Tự đang nhìn Hứa Nguyên, đáy mắt che giấu một thứ tình cảm mà cậu không thể nhìn thấu.
“Thật không ngờ nữ bá vương lại chọn học viện Y, trở thành người chăm sóc sức khoẻ ở nhà trẻ.” Diêu Khả Việt nhẹ giọng nói.
Hàn Tự hoàn hồn, cười nhẹ.
Hai người đều nhớ lại Hứa Nguyên của nhiều năm về trước.
Từ nhỏ cô đã không thích học tập, vì muốn học cùng bọn họ cô đã cố gắng nhảy hai lớp. Lúc trung học, bọn họ đều học chung một lớp, cô không thích làm bài tập nên sau giờ học sẽ ngồi đằng sau Đào Tri Sơ, chọc chọc lưng anh ấy bắt anh ấy làm bài tập cho mình.
Đào Tri Sơ vốn tốt tính, bị cô trêu chọc thế nào cũng không tức giận.
Hứa Nguyên càng ngày càng thích anh ấy.
Sau này, chủ nhiệm cấp ba bắt bọn họ phải viết nguyện vọng đại học, ngoài dự đoán của mọi người Hứa Nguyên lại điền nguyện vọng là học viên Y, cô đã làm rơi kính mắt của không biết bao nhiêu người.
Bạn học trong lớp đều cảm thấy một học sinh dở như cô sẽ không có thể nào làm được.
Kết quả, cô lại thật sự thi đậu, vào cùng một trường đại học với Đào Tri Sơ và Hàn Tự.
“Lúc trước em ấy không nên thi đại học y…” Diêu Khải Việt đang nói bỗng dưng dừng lại, cũng không nói gì tiếp.
Cậu nhìn Hàn Tự đang đứng bên cạnh, anh vẫn nhìn Hứa nguyên như cũ, ánh mắt dịu dàng, có cảm giác không nói lên lời.
Rồi cậu lại nhìn về phía Hứa Nguyên, giờ phút này cô gái nhỏ trở nên khác hẳn so với thường ngày. Bọn họ không nghĩ rằng cô sẽ nhúng tay vào một chuyện vặt vãnh như vậy.
Loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Hứa Nguyên truyền đến, hình như cô đang nói chuyện với cô trông trẻ qua điện thoại, nói về chuyện khử trùng lớp học.
Diêu Khải Việt khoanh tay, còn nghiêm túc hỏi thêm: “Homestay ở núi Xà có thuận lợi không anh?”
Hàn Tự nhíu mày: “Có một chút vấn đề nhỏ.”
Diêu Khải Việt gật đầu, bởi có sự ăn ý nhiều năm nên cậu cũng chẳng hỏi nhiều.
“Đúng rồi, gần đây bác có đến tìm em.” Cậu thở dài.
Bố của Hàn Tự chính là bác của Diêu Khải Việt.
Hàn Tự càng nhíu mày: “Lại nói chuyện cũ?”
“Đúng vậy, muốn em khuyên anh về công ty làm việc.”
"Bây giờ anh vẫn rất tốt.”
Diêu Khải Việt nhìn Hàn Tự: “Anh vẫn còn chưa trả lời em, tại sao anh lại nhất định phải làm homestay?” Đây là điều cậu đã tò mò nhiều năm.
“Em nghĩ anh chỉ làm chơi chơi mà thôi, nào ngờ lại làm đến tận mấy căn liền.”
Hàn Tự cười, đầy ý tứ nhìn cậu.
“Nói cho em biết đi! Nhân lúc không có những người khác.”
Hàn Tự đụng vào vai Diêu Khả Việt: “Đã hóng hớt đến chỗ anh rồi đấy à?”
Diêu Khả Việt lấy kính xuống lau, cười nhưng không nói gì.
Đến khi cậu đeo kính lên một lần nữa, đã nhìn về phía Hứa Nguyên cách đó không xa: “Nữ bá vương của chúng ta thích thì tốt, không thích ra nước ngoài chỉ thích ở trong nước, ngắm sông, nhìn núi, cũng thích ở trong homestay.”
Hàn Tự cũng nhìn sang, đáy mắt dần dần xuất hiện ý cười.
Hứa Nguyên liên tục gọi ba cuộc điện thoại, quay lại nhìn thì thấy Hàn Tự và Diêu Khải Việt đang đứng cùng nhau, không biết hai người họ đang nói cái gì nhưng đều đang nhìn cô.
Cô chầm chậm chạy lại: “Lại nói xấu em sao?”
Diêu Khải Việt chỉnh lại mắt kính: “Anh không dám.”
Cậu lẳng lặng lườm Hàn Tự một cái: “Anh cũng không dám.”
Hứa Nguyên nhìn Hàn Tự rồi đánh anh một cái: “Chắc chắn là anh!”
Hàn Tự “Xuy” một tiếng rồi kéo Diêu Khải Việt rời đi.
“Hàn Tự!”
Vì chân anh dài nên bước đi nhanh như bay, Hứa Nguyên chạy chậm đuổi theo: “Hàn Tự, anh là một tên quỷ ấu trĩ.”
…
Mấy ngày liên tiếp đều mưa to, khó mà có được một ngày trời nắng.
Ánh nắng chói chang, hắt vào trong căn phòng dương cầm. Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên, làm xoa dịu trái tim đang cảm thấy phiền muộn và bất an.
Hứa Nguyên đẩy cửa, người đàn ông mặc áo T-shirt màu trắng ngồi đưa lưng về phía cô, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao ngất của người kia.
Do dự một lát, cô tiến đến gần hơn.
“Đào Tri Sơ.” Cô thẳng thắn đi luôn vào vấn đề: “Rốt cuộc anh có muốn trở thành bạn trai của em hay không?”
Tiếng nhạc trong veo bỗng nhiên dừng lại.
Trái tim Hứa Nguyên lệch đi một nhịp, càng lúc càng nhanh.
Cô khẩn trương nắm chặt tay thành nắm đấm, bất an không thôi.
Sau một lúc lâu, người đàn ông khẽ cười: “Được.”
Giọng nói quen thuộc ấy, khiến trong lòng Hứa Nguyên đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy như những gợn sóng giữa mặt hồ yên ả.
Người đàn ông xoay mình, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Hứa Nguyên giật mình.
Rõ ràng là Hàn Tự.
Tiếng chuông báo thức dậy đi làm không ngừng vang lên, Hứa Nguyên bật dậy. Cô vò tóc, vô tình lại khiến bản thân mình đau.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa âm u, hình như là có mưa.
À, thì ra là một giấc mơ.
Thật may mắn đó chỉ là một giấc mơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT