Hứa Nguyên muốn để Hàn Tự biết được sự việc đêm nay nhưng cô lại không thể ngờ đến việc bản thân lại chạm mặt anh sớm như vậy.
Mất mặt quá!
Hơn nữa người này còn nhìn về phía cô rồi cười, sự hẹp hòi trong ánh mắt anh vô cùng rõ ràng nhìn sang cô.
“Anh đến đây làm gì?” Cô không khách khí hỏi.
Hàn Tự hơi nhướng mày, cười như không cười mà nhìn cô.
Hứa Nguyên bị anh nhìn chằm chằm thì trở nên mất bình tĩnh: “Tránh ra!”
Cô đẩy vai anh một cái nhưng anh lại giống như không xương, bị cô đẩy thì lại lùi sang bên cạnh mấy bước.
Hứa Nguyên khinh thường đi qua, ánh mắt ghét bỏ đến cực điểm.
Hàn Tự không thèm để ý, anh khoanh cánh tay, nghiêng đầu qua cánh cửa liếc nhìn bên trong căn phòng.
Bên trong vẫn còn rất náo nhiệt.
Anh đụng vào bả vai Hứa Nguyên, chỉ tay vào bên trong: “Anh tới để đón tiếp Đào Tri Sơ.”
Nói xong, anh lại cười, khoé mắt dưới lông mày không che dấu ý cười.
Thèm đòn.
Hứa Nguyên ghét bỏ lùi lại, cảm thấy lời nói của người này còn mang hàm ý khác.
“Ồ.” Cô hừ lạnh một tiếng, không nhìn anh một cái mà rời đi.
Hàn Tự thấy thế cũng đuổi theo, cười hỏi: “Khóc nhè à?”
Rồi cúi đầu cười vui vẻ vì không cần đoán cũng biết.
Hứa Nguyên dừng lại, anh cũng dừng theo.
Hàn Tự xoay người, nhìn kỹ khuôn mặt tức giận của cô.
Hôm nay cô trang điểm, những đường nét trên khuôn mặt vốn đã rõ ràng nay lại càng đẹp hơn. Cô còn mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, thứ mà bình thường cô không hề thích.
Tất cả đều là vì Đào Tri Sơ.
Nụ cười trên môi Hàn Tự nhạt đi một chút.
“Thần kinh.” Hứa Nguyên trừng anh.
Cô vừa mới ngẩng đầu, không kịp đề phòng thì đã bị hút vào con ngươi đen nháy của anh.
Từ ngữ dâng đến miệng rồi nhưng kiểu gì cũng không thể mắng được.
Anh không nói lời nào mà cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, trong mắt như có những tia sáng nhỏ, còn có vài phần dịu dàng, sủng nịch.
Trái tim Hứa Nguyên đột nhiên run lên.
Ảo giác.
Cô nhăn mặt, dời mắt đi.
“Đi tìm Đào Tri Sơ của anh đi.” Hứa Nguyên nói xong thì xách túi, tăng tốc bước chân.
Hàn Tự lại đi theo: “Kết thúc sớm vậy?”
Hứa Nguyên: “...”
“Không đợi Đào Tri Sơ sao?”
“...”
Mãi đến khi Hứa Nguyên ấn thang máy, Hàn Tự vẫn nói không ngừng.
“Anh có biết anh phiền lắm không?” Cô nhịn không được, nói.
Hàn Tự lắc đầu, tiếp tục trêu cô: “Hứa Nguyên, em thật sự khóc nhè hả?”
Thang máy mở ra, bên trong không có một bóng người, Hứa Nguyên giẫm lên giày cao gót, tiếng bước chân "lộc cộc, lộc cộc” ngày càng to, giống như đang giẫm lên khuôn mặt Hàn Tự.
Hàn Tự cười hì hì nhìn cô, lại bị cô trừng mắt một cái, anh mới biết điều giơ hai tay lên, lui ra đằng sau ba bước.
Hứa Nguyên dùng sức quay đầu đi, khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy chàng trai đang vẫy tay với cô. Mãi cho đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại mới không thấy khuôn mặt thiếu đòn kia nữa, trong gương phản chiếu lại hình ảnh của cô.
Cô đeo lại túi xách, bên tai hình như vẫn nghe thấy giọng nói trêu tức người khác của Hàn Tự.
Ấu trĩ!
Hứa Nguyên bắt đầu vò mái tóc của mình.
Chiếc gương sáng bóng trong thang máy phản chiếu lại khuôn mặt và khóe môi đang cong lên của cô.
Hứa Nguyên giật mình, rất nhanh đã ngừng nở nụ cười.
Cô đến gần chiếc gương, Hàn Tự nói cô khóc nhè, chỗ nào giống đã khóc cơ chứ?
Đưa mặt đến sát chiếc gương thang máy, cô nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, chẳng có cái gì cả. Tay đưa lên sờ mắt phải rồi sờ mắt trái nhưng cũng chẳng có dấu vết cô đã khóc.
Cô cũng sẽ không khóc.
Không phải chỉ là bị Đào Tri Sơ từ chối thôi sao, Hứa Nguyên nghĩ.
Thật ra cũng không buồn lắm chứ đừng nói là tức giận, chỉ là bị con quỷ ấu trĩ Hàn Tự trêu đến tức điên người mà thôi.
Trên mặt gương trong thang máy, cô tự vân vê mặt mình đến mức đỏ bừng lên để làm hiệu ứng má hồng. Bởi vì Đào Tri Sơ mà tối nay cô vừa tan làm đã rất vui vẻ trang điểm lại, còn vẽ thêm cả eyeliner và đánh phấn mắt.
Trông vô cùng xinh đẹp!
Chỉ có Hàn Tự làm tổn thương cô mà thôi.
Thang máy xuống mấy tầng rồi dừng lại, bên ngoài là một cặp tình nhân tay trong tay, hai người nhìn thấy Hứa Nguyên đang ở bên trong thang máy chỉnh lại lông mi, chân đã tiến lên nửa bước lại lặng lẽ thu chân về.
“Khụ khụ.” Người đàn ông ho nhẹ một tiếng.
Hứa Nguyên dừng lại, bình tĩnh buông tay xuống, cô đi sang một bên, cười với người phụ nữ kia.
Trong vòng một giây đã biến thành một tiểu thư khuê các tao nhã, trở thành cục cưng ngoan ngoãn mà người lớn yêu thích.
Bảy rưỡi sáng ngày hôm sau, Hứa Nguyên vẫn đúng giờ đi làm. Đầu tiên cô vào phòng bếp kiểm tra chất lượng đồ ăn, sau đó đến sân chơi kiểm tra buổi sáng cho mấy đứa nhỏ.
Cô học đại học y, sau khi tốt nghiệp đã đến làm nhân viên chăm sóc y tế cho một nhà trẻ tư nhân.
Chờ đến khi kiểm tra xong trở về văn phòng thì đã là 9 giờ.
“Đào Tri Sơ thật sự không đồng ý?”
Bạn thân Trình Vi Vi gọi điện thoại
cho cô, hỏi về chuyện với Đào Tri Sơ đêm hôm qua.
“Ừ.” Hứa Nguyên mở máy tính ra sắp xếp lại menu.
“Sau đó thì sao?” Trình Vi Vi tra hỏi.
Hứa Nguyên vẫn nhìn chằm chằm vào số lượng đồ ăn trong màn hình như cũ: “Không có sau đó.
”Trình Vi Vi: “...."
“Hàn Tự thì sao?”
Hứa Nguyên không trả lời, cô cầm danh sách học sinh mới vừa được tuyển vào, chuyên tâm sửa lại thực đơn cuối tuần để tránh những món học sinh bị dị ứng.
“Nguyên Nguyên?” Trình Vi Vi thử gọi cô: “Hứa Nguyên? Cậu còn nghe không đấy?”
“Cái gì?” Hứa Nguyên không tập trung đáp.
“Tớ hỏi cậu về Hàn Tự, Hàn Tự không có ý kiến gì với việc này sao?”
Lúc này Hứa Nguyên mới nghe rõ, cô ném cái bảng trong tay ra: “Anh ấy? Liên quan gì đến anh ấy?”
“Tớ đang sắp xếp thực đơn, bận lắm đấy!”
Trình Vi Vi: “...”
Điện thoại chìm trong im lặng, Trình Vi Vi hơi nghẹn một chút rồi lại nói:
“Cậu nói xem, cậu học đại học y 5 năm trời, không đến bệnh viện khám bệnh mà chạy đến nhà trẻ làm nhân viên chăm sóc y tế vì cái gì?”
Hai người đều là bạn cùng phòng hồi còn học đại học, Hứa Nguyên là sinh viên chuyên ngành y học dự phòng của đại học y còn Trình Vi Vi lại là sinh viên ngành lâm sàng. Cả hai người khác chuyên ngành với nhau nhưng bởi vì lúc sắp xếp ký túc xá y học dự phòng còn dư lại 2 nữ sinh nên đành phải xếp lẫn vào phòng của Trình Vi Vi.
“Tớ cảm thấy rất tốt nha, còn có thể nghỉ đông và nghỉ hè, tớ thích được tự do như vậy hơn.” Hứa Nguyên tiếp tục sửa lại thực đơn cho các bạn nhỏ.
Trình Vi Vi dừng lại một chút rồi nói: “Tự do? Ngay cả rau thơm với cải cúc cậu còn không phân biệt được mà suốt ngày đi đến phòng bếp kiểm tra đồ ăn, sáng sớm lại còn phải kiểm tra sức khoẻ của mấy đứa nhỏ. Từ mấy năm trước trở lại đây, có đánh chết tớ cũng không tin một người như cậu có thể kiên trì lâu như vậy.”
Hứa Nguyên mỉm cười: “Tớ thì làm sao chứ? Không phải như vậy rất tốt sao?”
Thời điểm mới đi làm, đừng nói là Trình Vi Vi, tất cả mọi người đều đánh cược rằng cô không thể kiên trì quá ba ngày.
Làm ở nhà trẻ phải đi làm sớm, công việc thì vụn vặn còn phải kiên nhẫn 10 phần, không thể để tóc tai bù xù, càng không được mang trang sức rườm rà.
Cô cần phải trang điểm như một nàng công chúa.
Mọi người đều nói tiền lương cô làm nhân viên y tế còn không bằng số lẻ một bộ quần áo của cô.
Kết quả, cô lại có thể kiên trì tận ba năm.
“Cậu tan làm rồi à?” Hứa Nguyên thay đổi chủ đề.
Trình Vi Vi học xong 8 năm học, sau khi tốt nghiệp thì đến bệnh viện làm việc, thường phải trực ca ban đêm nhất là trong lúc có dịch bệnh, so với công việc chăm sóc của cô thì khổ hơn nhiều.
“Ừ, vừa mới tan làm.”
“Vất vả rồi.”
Trình Vi Vi: “...”
Sau một lúc lâu, cô ấy cười rộ lên.
Thật sự không có cách nào với Hứa Nguyên.
“Nghỉ hè đi chỗ nào chơi đây?” Cô ấy cũng thay đổi đề tài.
Hứa Nguyên sửa xong thực đơn, ánh mắt liếc xuống hình dán ở mu bàn tay mình.
Sáng nay lúc kiểm tra thân thể, có một bạn nhỏ đã tặng cô hình dán, trực tiếp dán lên mu bàn tay cô.
Là một con sư tử rất đáng yêu, bạn nhỏ đó nói cô đáng yêu giống như nó.
“Chắc là tháng sau sẽ có lớp nghỉ hè, đến tháng tám thì đi không được nữa.” Hứa Nguyên mở loa ngoài rồi chụp một bức ảnh hình dán trên tay mình.
“Hả?”
“Không thể rời Thượng Hải, quay lại là phải cách ly 14 ngày.”
Trình Vi Vi đề nghị: “Nếu không thì đi Sùng Minh đi? Không phải cậu không thích ở trong khách sạn mà thích ở homestay ấm áp, đặc sắc sao? Homestay trên đảo Sùng Minh rất tốt.”
Cô ấy nhớ lại cái gì đó: “ Hàn Tự có một cái homestay ở Sùng Minh đúng không?”
“Đúng, làm sao vậy?”
“Không phải cậu thích phong cách homestay của anh ấy sao?”
Hứa Nguyên: “...”
Cô cứng rắn nhịn lại câu nói “Không thích.”
Hứa Nguyên và Hàn Tự như nước với lửa nhưng homestay của anh có phong cách ấm áp lại đẹp đẽ, không có thứ gì trái với sở thích của cô. Cô cũng không còn cách nào làm trái lương tâm nói homestay anh tự thiết kế là xấu được. Không thừa nhận cũng không được, rằng gu thẩm mĩ của anh cũng có mấy phần giống của cô.
“Hừ.” Cuối cùng Hứa Nguyên cũng chỉ có thể “hừ” một tiếng.
Trình Vi Vi lại cười khúc khích, nói: “Cậu nói xem hai người các cậu vô cùng buồn cười! Một người cực khổ thi vào đại học y, cuối cùng ra làm một người chăm sóc sức khỏe, một người cực khổ thi vào kiến trúc, tác phẩm còn được lên CCTV* xong bây giờ lại không đi đến viện thiết kế hoặc một công ty chuyên nghiệp nào đó làm việc mà tự mình đăng ký thương hiệu homestay riêng, đích thân mở một căn homestay.”
*CCTV ở đây là đài truyền hình trung ương của Trung Quốc
Hứa Nguyên bĩu môi, chuẩn bị đăng tấm ảnh chụp hình dán lên vòng bạn bè.
“Ai thèm giống anh ấy mà cậu lại bảo là hai người các cậu.” Cô giận dỗi nói một câu.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu nói đi, sao cậu lại thích Đào Tri Sơ kia chứ? Hàn Tự không phải rất tốt ư?”
Trình Vi Vi khẽ cười: “Thật ra hai người các cậu rất xứng với nhau.”
Hứa Nguyên sửng sốt, tay đang đánh chữ cũng dừng lại.
Vì sao lại thích Đào Tri Sơ?
Cô buông điện thoại xuống, cẩn thận nhớ lại.
Theo những gì cô nhớ, lần đầu tiên cô cùng Hàn Tự và Đào Tri Sơ đi chơi với nhau. Hàn Tự không chỉ hay bắt nạt cô mà còn cãi nhau với cô, cô chẳng nhớ mình và anh đã đánh nhau bao nhiêu lần rồi. Mà từ nhỏ Đào Tri Sơ đã yên tĩnh, nhã nhặn, mọi thứ đều thuận theo cô. Đương nhiên cô sẽ càng thích Đào Tri Sơ, người có tính cách đối lập với Hàn Tự hơn.
“Làm gì có vì sao.” Hứa Nguyên không được tự nhiên đáp: “Đừng nhắc Hàn Tự với tớ nữa.”
Trình Vi Vi nghe vậy nhún vai: “Được rồi, tớ tan làm về nhà đây.”
Hứa Nguyên cúp điện thoại, vô thức sờ sờ miếng hình dán sư tử trên mu bàn tay, cô đăng ảnh chụp lên vòng bạn bè với tiêu đề: Một hình dán vui vẻ, có phải nó đáng yêu giống tôi? [Đáng yêu]
Bài đăng đi kèm là hình ảnh cô chụp hình dán trên tay. Trong ảnh là một chú sư tử ngồi ở trên một toa tàu, không nhìn rõ mặt.
Là một hình ảnh rất buồn cười.
Vừa mới đăng lên thành công đã có người bình luận.
Hứa Nguyên mở ra thì thấy đó là Hàn Tự.
Hàn Tự: “Có mỗi cái hình dán, em đăng lên làm gì?”
Hứa Nguyên ngẩn người, không phản ứng.
Diêu Khải Việt: “Ha ha….”
Càng nghĩ về nó càng thấy không đúng, cô mở lại bức hình ra thì lập tức bùng nổ.
Cái tên quỷ ấu trĩ này!
Hứa Nguyên rep Hàn Tự: “Cút!”
Trong vòng bạn bè lại gửi đến một tin nhắn.
Hàn Tự: “Rất tốt, lần tới em trình diễn trình độ lái xe cho anh xem nhé?”
Hứa Nguyên rep Hàn Tự: “Anh cho em chụp một tấm à?”
Hàn Tự rep Hứa Nguyên: “Anh không đăng ảnh tự sướng.”
Tưởng Minh Châu: “Bình luận dài ba mét rồi đấy, nhìn không nổi nữa, sao hai người không nhắn tin riêng đi?”
Bạn thân Tưởng Minh Châu của hai người đã lên tiếng, làm cho nhóm bạn càng thêm rối, thay nhau ra trận trêu chọc.
Diêu Khải Việt rep Tưởng Minh Châu: “Hai người họ không phải lần đầu tiên như vậy, cậu vẫn còn chưa quen sao?”
Tay đang đánh chữ của Hứa Nguyên dừng lại, cô xem lại những lời mình đang định nhắn cho Hàn Tự, không do dự mà xoá từng chữ một.
Ai thèm đứng chung với anh đâu mà bảo hai người?
Đợi một chút, Hàn Tự cũng không hồi âm lại.
Cô bỏ điện thoại xuống.
Buổi tối, cả hội bạn bè đều đã tới tiệc tẩy trần chính thức cho Đào Tri Sơ.
Vẫn là căn phòng tối hôm qua, vẫn như đám ma quỷ làm loạn.
Tưởng Minh Châu cầm ly rượu đến ngồi xuống bên cạnh Hàn Tự, nhìn Hứa Nguyên và Đào Tri Sơ đang bị vây quanh hỏi: “Nghe nói Hứa Nguyên tỏ tình với Đào Tri Sơ thất bại?”
Bọn họ là bạn thân suốt nhiều năm, đến giờ vẫn còn chơi chung với nhau.
Hàn Tự nghe vậy cũng đưa mắt nhìn Hứa Nguyên.
Lúc này không biết cô đã nói gì với bọn họ mà khiến cả đám bật cười ha hả.
"Cô ấy à." Hàn Tự quơ quơ ly rượu vang, cười nói: “Vừa ngang ngược, tùy hứng, tính tình thì đáng ghét.”
“Nếu Đào Tri Sơ để ý con bé thì đúng là mắt mù.” Anh tổng kết như vậy.
Tưởng Minh Châu nhịn cười.
Cũng đúng, Hàn Tự với Hứa Nguyên như nước với lửa, có thể nghe được lời hay từ hai người này mới làm lạ.
“Hai người thật sự là…” Tưởng Minh Châu cố nhịn cười nhưng nhịn không được, cuối cùng vẫn phá ra cười.
Hàn Tự chỉ uống một ngụm đã nốc cạn ly rượu vang, ngọn đèn dừng ở mắt anh, ấm áp lại sáng ngời.
Không chút nào che dấu ý cười.
Đẹp cực kỳ.
Anh cong cong khoé miệng, còn chưa kịp mở lời, Tưởng Minh Châu đã ho nhẹ mấy tiếng.
Hàn Tự quay đầu, chỉ nhìn thấy Hứa Nguyên đang ôm cánh tay đứng ở phía sau anh, nở nụ cười sáng lạn với anh.
Một nụ cười giả tạo.
Tám phần là đã nghe thấy toàn bộ.
Hàn Tự để ly rượu xuống, cười nhẹ đáp lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT