Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 76


1 năm

trướctiếp

Lam Yến: “Việc tôi nói với cậu, cậu định thế nào?”

Từ Tán: “Nếu cậu ấy muốn chia tay, con đảm bảo sẽ không níu kéo.”

Lam Yến: “Nó không đề nghị chia tay trước, cậu định sẽ làm như không biết chuyện này à?”

Từ Tán im lặng, đây là ngầm thừa nhận.

“Tôi cảm thấy hai người có thể giả vờ chia tay, ông nội của Thiên Nhiên cũng lớn tuổi rồi…” Lam Yến nói đầy vẻ ám chỉ.

Từ Tán: “…”

Lam Hữu Sinh năm nay có lẽ khoảng hơn 80 tuổi, người giàu thì trường thọ, ông cụ rất có khả năng sống thêm 20 năm nữa. Với điều kiện Lam Thiên Nhiên đồng ý, hai người vờ như chia tay vài ngày thì còn được, chứ 20 năm thì không thể nào, vậy có khác gì chia tay thật?

Lam Yến rất biết chủ động linh hoạt: “Có thể chia tay ngoài mặt, nhưng âm thầm tiếp tục qua lại, chỉ cần không để người khác chụp được hình ảnh thân mật thôi.”

Từ Tán do dự nói: “Không làm được.”

Lam Yến cau mày: “Có chút chuyện vậy mà cậu cũng không muốn làm vì Thiên Nhiên, cậu có thích nó thật không vậy?”

Từ Tán bất chợt nhìn Lam Yến, ánh mắt sắc bén hung ác khiến ông ta giật mình, lưng bỗng lạnh toát. Tuy vậy Từ Tán cũng chỉ nhìn một cái, rồi quay sang nhìn về Lam Thiên Nhiên cách đó không xa, rồi nở nụ cười dịu dàng.

“Hai người chung sống với nhau, nếu không đi công tác, thì sẽ cùng đi làm, cùng đi ăn. Bác nói vờ như chia tay có nghĩa là phải sống riêng, mỗi tuần gặp nhau một lần? Thế thì không làm được.”

Lam Yến rất kinh hãi: “Bây giờ đã ở chung rồi? Còn định tiếp tục sống chung nữa?”

Ông ta và Văn Văn có cuộc sống riêng của mình, kể cả với những tình nhân khác cũng vậy, thường ngày Lam Yến không chung sống với họ, thỉnh thoảng mới hẹn hò. Nếu phải hẹn hò với cùng một người mỗi tuần, ông ta chắc chắn không thể duy trì được. Vậy mà Từ Tán lại nói một tuần chỉ gặp một lần là bất khả thi, phải ngày ngày ở chung với nhau, đúng là một cú sốc mạnh.

Lam Yến nghĩ, rồi tìm một lời giải thích hợp lý cho Lam Thiên Nhiên và Từ Tán: “Bây giờ đang là lúc yêu đương nồng cháy, ngày nào cũng ở bên nhau sẽ không chán, nhưng qua một thời gian nữa, cả hai sẽ vô cùng khát khao có được không gian của riêng mình.”

Từ Tán hơi không vui, cảm thấy Lam Yến đang nguyền rủa anh và Lam Thiên Nhiên chia tay, nhưng ông ta dù sao cũng là cha của Lam Thiên Nhiên, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.

Từ Tán: “Bác Lam cứ báo cáo lại với ông nội của Thiên Nhiên theo ý này là được rồi còn gì?”

Lam Yến: “Hả?”

Từ Tán: “Bác cứ nói bây giờ chúng con đang trong thời kỳ yêu đương nồng cháy, không thể chia tách, càng muốn tách ra càng phản tác dụng, cho nên cách tốt nhất là kiên trì quan sát, nói không chừng đúng như bác đã dự đoán, vì năm sau sẽ hy vọng được có không gian riêng thôi.”

“Ừ, vội cái gì chứ.” Lam Yến gật đầu: “Không chừng qua vài năm nữa tình cảm phai nhạt, lại tự chia tay.”

Từ Tán: “…”

Lam Yến khen ngợi: “Khá lắm, cậu đúng là thông minh.”

Từ Tán: “…” Không ngờ cái ý tưởng nát bét này cũng được khen.



Ngày thứ hai sau khi trở về Minh, Từ Tán hẹn Triệu Hồng gặp mặt. Lần này anh không muốn đi, nên gọi Triệu Hồng đến Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng.

Triệu Hồng đưa quà cho Từ Tán, nói: “Đặc sản Nam Am.”

Từ Tán mở túi giấy ra, bên trong là một cái hộp gỗ chứa hai cái chai thủy tinh cổ dài rất đẹp, trong chai là một chất lỏng màu hổ phách.

Từ Tán: “Rượu?” Nhưng anh thấy trên hộp và chai đều không có nhãn dán tên rượu.

Triệu Hồng: “Không, là mật ong, Hạng Vãng giúp đổi bao bì bên ngoài đấy.” Ban đầu mật ong đựng trong chai nhựa rẻ tiền.

Từ Tán nghe vậy thì nhìn lại cái chai thủy tinh, cũng có nghĩa đây chính là mật ong do mẹ của anh và người chồng hiện tại làm ra?

Anh cười: “Chai và hộp còn đắt hơn chính ong mật.” Nói rồi anh đặt bừa cái hộp sang một bên.

Triệu Hồng: “Đây là tấm lòng của Hạng Vãng, hơn nữa, cậu ta nói cách gói quà mang tặng này là của cậu dạy.”

Từ Tán: “…”

Đúng vậy, Từ Tán thường mua đặc sản rẻ tiền ở nơi khác về, trước khi mang tặng ai đó sẽ gói lại, làm cho nó thay hình đổi dạng, biến thành hàng cao cấp. Tặng quà ấy mà, phải làm sao cho đẹp mắt.

Từ Tán cười: “Cậu ta có lòng, còn thay anh lo chuyện tặng quà à.”

Triệu Hồng im lặng đẩy mắt kính.

Từ Tán không đùa nữa, mà hỏi đến việc anh quan tâm nhất: “Cho tôi biết tình hình ở Nam Am đi.”

Thật ra anh đã nghe Tống Mẫn Mẫn nói sơ qua rồi, nhưng anh vẫn muốn biết chi tiết hơn, nên mới hỏi Triệu Hồng.

Triệu Hồng kể lại những gì xảy ra ở Nam Am, sau cùng nói: “Tôi và cô Tống cảm thấy thẳng thắn nói rõ mọi việc với mẹ của cậu là không thích hợp, sau cùng quyết định dùng danh nghĩa đại lý để giữ liên lạc với bà ta.”

Bọn họ đã bàn việc thu mua mật ong của Lữ Băng, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, để tò lòng, họ còn chi cả tiền cọc rồi.

Từ Tán gật đầu, phải giữ liên lạc, người nuôi ong sẽ đi khắp cả nước theo mùa hoa để thả ong, nếu không có cớ giữ liên lạc, đến khi xảy ra chuyện lại không tìm được bà ta.



Tối thứ bảy, Từ Tán đang cùng Lam Thiên Nhiên tận hưởng cuộc sống trên giường thì di động reo, anh nhổm dậy, chồm qua người kia để lấy. Khi chạm được đến điện thoại thì anh không thèm trở về vị trí cũ, mà cứ thế nằm trên người Lam Thiên Nhiên mà đọc.

Lam Thiên Nhiên chậm rãi vuốt cổ và lưng Từ Tán, thấy anh ngẩng đầu nhìn điện thoại, lộ chiếc cổ thon dài thì nâng tay gãi gãi cằm anh.

Từ Tán ngước lên nhìn Lam Thiên Nhiên, cười một cái rồi nói: “Lão Triệu nhắn tin.”

Triệu Hồng thông báo rằng Tôn Triết và Lý Minh Ân lại gặp nhau, anh ta gửi kèm vài tấm hình chụp.

Lam Thiên Nhiên nhìn theo, thấy được một người khác trong hình: “Người đó hình như là Ưng Tài Tuấn đi theo Vương Chương?”

“Đã nói với cậu rồi, hắn không đáng tin.” Từ Tán cúi đầu, dụi mặt vào tay Lam Thiên Nhiên, thế này là thành người kia dùng tay nâng mặt anh.

Lam Thiên Nhiên vuốt nhẹ trên má Từ Tán, nói: “Vương Chương không cần người đáng tin, chỉ cần mượn danh nghĩa chuyên gia là đủ rồi.”

Từ Tán: “Hở, Vương Chương đang định làm gì?”

Lam Thiên Nhiên: “Tương tự như Lý Thế Dân đã làm ở Huyền Vũ Môn.”

“Giết người?”

“…Không phải.” Lam Thiên Nhiên khẽ nhéo mặt Từ Tán như thể trách anh quá bạo lực: “Lý Thế Dân giết anh trai chỉ vì tài sản, bây giờ tranh đấu gia tộc không máu me như thế.”

“Trước khi nhà họ Vương gặp chuyện, Vương Chương cũng có sự nghiệp của riêng mình, nhưng tiền vốn vẫn là của Vương Hào cho, gia đình bọn họ chiếm đa số cổ phần. Sau khi nhà họ Vương xảy ra chuyện thì công ty của anh ta bị Vương Hào mang ra lấp vào lỗ hổng chung, rồi gọi anh ta về Vương Thị giúp đỡ. Nhưng người thừa kế mà Vương Hào chọn là Vương Tông, cũng chhính là cha của Vương Đình.”

“Vương Chương có công lớn nhất, nhưng thành quả nhận được không tương xứng với thứ đã bỏ ra. Người cha đã không cho được thứ mà anh ta đáng nhận, thì anh ta phải tự mình lấy thôi.”

Từ Tán: “Hiểu rồi, Văn Xương Education đó là cái bẫy dành riêng cho nhà họ Vương.”

Lam Thiên Nhiên: “Ừ, nhưng Vương Đình bất ngờ gặp nạn, khiến cho Vương Tông không còn sức tranh giành Văn Xương Education, ông ta bèn giới thiệu Lý Minh Ân với Vương Chương, muốn anh ta nhận vốn đầu tư của Lý Minh Ân, anh ta từ chối. Theo hình cậu nhận được, dường như Lý Minh Ân có ý định xuống tay từ phía Ưng Tài Tuấn.”

Từ Tán: “Ưng Tài Tuấn có biết ý đồ thật sự của Vương Chương không?”

Lam Thiên Nhiên: “Vương Chương không nói cho hắn biết.”

“Ừm.” Từ Tán suy nghĩ rất nhanh. Anh có thể giúp Vương Chương một tay, kẻ phản bội trong nội bộ quân địch chính là bạn của mình, tuy vậy, có một vài điều cần phải hỏi rõ trước. Anh nhìn sang Lam Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, cậu đứng về phía Vương Chương?”

“Ừ. Nhân phẩm của Vương Tông quá nát, ích kỷ hẹp hòi, không từ thủ đoạn, không có mắt nhìn xa trông rộng, ông ta tiếp nhận công ty Vương Thị thì không có ích lợi gì.”

Từ Tán cười: “Tôi còn tưởng cậu không ủng hộ ông ta là vì tôi.”

“…Ông ta lên ngôi, chắc chắn sẽ gây chuyện với cậu.”

“Cảm ơn.” Từ Tán ôm lấy Lam Thiên Nhiên, đầu kề sát đầu. Khoảng cách giữa họ rất gần, anh nhẹ nâng cằm một chút là hôn được lên mặt người kia.

Lam Thiên Nhiên nghiêng đầu sang, môi họ chạm nhau.

Lam Thiên Nhiên muốn hôn sâu thêm, nhưng Từ Tán lại bắt đầu nói: “Vậy chúng ta có nhận thức chung rồi: không thể để cho Vương Tông thừa kế. Tôi thấy Văn Xương Education có thể nhận đầu tư của Lý Minh Ân, nhưng việc này phải do Vương Tông ra mặt.”

Trong lúc nói, môi họ vẫn lúc chạm lúc không, tựa như những cái hôn nhẹ liên tục.

Tuy vậy Lam Thiên Nhiên vẫn cố dời chú ý ra khỏi Từ Tán, quay về chủ đề chính: “Chỉ cần Vương Chương kiên quyết không chịu hợp tác với Lý Minh Ân, Vương Tông sẽ trở lại.”

Từ Tán: “Có một cách hữu hiệu hơn: để Ưng Tài Tuấn giúp đỡ.”

Anh vừa nói vừa áp sát lại Lam Thiên Nhiên, nói xong là vừa đúng lúc có thể hôn thật sâu rồi.

Lam Thiên Nhiên còn đang suy nghĩ công việc, suýt nữa thì vùng ra, nhưng dừng lại kịp lúc. Anh điều chỉnh tư thế, nâng người dậy, dùng lợi thế ở trên cao để giữ chặt Từ Tán, tiếp theo là đến lượt anh làm chủ rồi.



Hình mà Triệu Hồng gửi cho Từ Tán là do Tạ Khai Ngôn chụp.

Tạ Khai Ngôn vẫn còn làm việc ở câu lạc bộ Sơ, nhưng bây giờ đang ở trong học kỳ, nên chỉ có cuối tuần mới đi làm. Hôm nay là thứ bảy, đúng lúc Tôn Triết đến, cậu ta bèn chụp vài tấm hình gửi cho Triệu Hồng, tranh thủ lấy tiền làm thêm.

Tôn Triết đến là để bàn việc quan trọng với Lý Minh Ân.

Gã nói: “Lưu Kim đã bị tôi thuyết phục hoàn toàn rồi, tiếp theo có thể bắt đầu sắp xếp chi tiết cụ thể.”

Lý Minh Ân bình tĩnh nhìn gã: “Cậu chắc chắn là không có vấn đề chứ?”

Tôn Triết kiên định đáp: “Tôi chắc chắn.”

“Được! Tốt!”

Lý Minh Ân cười vui sướng như pháo hoa nở rộ, cao giọng khen ngợi Tôn Triết, rồi tự khen mình biết dùng người, không chọn sai.

Tôn Triết cũng cười, nhưng rất kìm nén, như đang cố gắng trấn tĩnh.

Lý Minh Ân vui vẻ một lúc rồi mới chú ý đến sự bất thường của Tôn Triết, bèn ngừng cười, hỏi: “Cậu có vấn đề gì hay sao?”

Tôn Triết lắc đầu rồi lại gật đầu: “Lưu Kim cho tôi biết một việc.”

Lưu Kim nói với gã, bốn năm trước công ty Vương Thị gặp nạn là tác phẩm của Từ Tán.

Lý Minh Ân hơi ngạc nhiên, Từ Tán có khả năng này sao? Lão vốn cũng khá coi trọng Từ Tán, cảm thấy người này có bản lĩnh, nhưng đánh sập cả Vương Thị thì hơi quá đáng.

“Hắn có bằng chứng không?”

“Có.” Tôn Triết nói: “Nguồn vốn chủ yếu của Quỹ từ thiện Duyên Ái là từ hắn.”

Lý Minh Ân cau mày: “Quỹ từ thiện Duyên Ái?” Lão nhất thời không nhớ ra tổ chức này có liên quan gì đến nhà họ Vương.

Tôn Triết: “Chính Quỹ từ thiện Duyên Ái đã tố cáo nhà họ Vương mượn danh từ thiện để xâm hại rất nhiều cô gái, bao gồm cả trẻ em.”

Lý Minh Ân bừng tỉnh: “Đúng, có chuyện này. Trước đó tại sao không điều tra được Quỹ từ thiện Duyên Ái có liên quna đến hắn?”

Tôn Triết: “Hắn quyên tiền giấu tên, rất khó biết.”

Đương nhiên nếu muốn thì vẫn điều tra được, nhưng khi ấy nhà họ Vương không coi Từ Tán ra gì, nên không nhằm vào anh, mà tập trung tinh lực vào những đối tượng khả nghi khác.

Lý Minh Ân lắc đầu, nói với vẻ không dám tin: “Từ Tán à, đúng là bất ngờ.”

~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp