Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 75


1 năm

trướctiếp

Sáng sớm 7 giờ, Từ Tán thức dậy, cùng Lam Thiên Nhiên đến phòng gym chạy bộ. Chạy xong, cả hai ai về phòng nấy tắm rửa.

Trong lúc tắm, có người bấm chuông cửa, Từ Tán vội vàng quấn cái áo choàng tắm rồi ra mở.

Bên ngoài là Lam Yến.

Từ Tán cười: “Xin lỗi bác Lam, con đang tắm.”

“À, xin lỗi, làm phiền cậu rồi.” Lam Yến cũng không có ý định đi, mà còn nói: “Tôi có chút chuyện cần nói với cậu.”

Từ Tán nhường đường cho ông ta vào.

Lam Yến ra sô pha ngồi, còn Từ Tán nhanh chóng vào nhà vệ sinh thay quần áo, sau đó ngồi xuống đối diện Lam Yến.

Lam Yến: “Sáng nay cậu và Thiên Nhiên đi chạy bộ à?” Thanh niên đúng là tinh lực dồi dào, đêm qua 3 giờ mới về phòng, sáng nay 7 giờ đã chạy bộ.

Từ Tán cười: “Dạ, sáng nào cũng có thói quen dậy sớm chạy bộ.”

“Là thói quen của Thiên Nhiên chứ gì.” Lam Yến nói: “Khi còn nhỏ nó vụng về lắm, không biết tập cái gì khác, chỉ biết chạy bộ. Có lẽ là sợi dây thần kinh nào đó trong đầu không được tốt, mới làm cho nó khác với người thường.”

Từ Tán: “Đúng là khác biệt, cậu ấy tốt hơn người bình thường nhiều lắm.”

Lam Yến nhìn Từ Tán, cảm thấy người này đúng là biết nói ngọt.

Lam Yến cười rồi thở dài: “Nó quả thực là đứa trẻ ngoan. Tối hôm qua tôi nhớ lại những ký ức có liên quan đến nó, mới nhận ra người cha này thất bại thế nào, chỉ biết cho tiền, những thứ khác đều không giúp được nó. Những đứa trẻ đặc biệt như nó cần phải có cha mẹ bầu bạn và chỉ dẫn nhiều hơn, nhưng tôi không làm được, rất có lỗi với nó.”

Từ Tán im lặng, chờ nghe xem ông ta muốn nói gì.

Lam Yến: “Sau này nó chuyển đến Nam Am học, dần dần mới trông giống như trẻ con bình thường khác, tôi nghĩ trong đó có một phần nguyên nhân là do cậu, cậu đã làm những việc mà tôi không làm được, cảm ơn cậu.”

Từ Tán đùa: “Ý bác nói là con dạy hư cậu ấy à?”

“Phải nói là dạy cho tốt lên.” Lam Yến cười đáp: “Tối qua tôi nhớ lại, khi cậu học cấp ba, tôi từng gặp cậu rồi.”

Từ Tán hơi sửng sốt: “Vậy sao?”

Lam Yến: “Ngày hôm đó tôi đến trường đón Thiên Nhiên, khi đi thì thấy cậu đứng ở trạm xe buýt chờ xe, cậu đang ăn bánh bao, cái loại không nhân thật lớn ấy. Khi đó tôi nói với Thiên Nhiên đó có thể là bữa tối của cậu, rồi Thiên Nhiên hỏi tôi có thể đưa cậu vào danh sách học bổng không. Tôi thấy an ủi lắm, có lẽ đó là lần đầu tiên nó đưa ra yêu cầu với tôi như một đứa trẻ.”

Thời Lam Thiên Nhiên học cấp ba, Lam Yến chỉ từng đến đón một lần, nên ấn tượng rất sâu sắc. Phần học bổng kia không có gì đặc biệt, vì khi Lam Thiên Nhiên chuyển trường đến Nam Am, Lam Yến đã bỏ tiền ra lập một quỹ từ thiện trao học bổng, xem như là phí chuyển trường cho con trai.

Từ Tán: “Không ngờ còn có việc này…”

Khi học cấp ba, anh đã nhận hai phần học bổng, một của trường, một là của quỹ từ thiện. Anh vẫn tưởng mình lấy được là nhờ thực lực của bản thân.

Từ Tán nói lời cảm ơn với Lam Yến: “Rất cảm ơn bác đã giúp đỡ.”

Nhưng thật ra khi ấy anh không nghèo, ăn bánh bao không nhân chỉ là vì đói, mà học sinh cấp ba đang phát triển thì rất dễ đói. Tuy Từ Trường Minh không phải một người cha tốt, nhưng ông ta vẫn chăm chỉ làm việc, lương không cao nhưng cũng đủ nuôi sống hai cha con. Khi ấy Từ Tán đã có học bổng do trường phát, nên phần của Lam Yến cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.

Lam Yến: “Không cần cảm ơn tôi, cậu nên cảm ơn Thiên Nhiên và ông nội của nó, đưa tên cậu vào danh sách là Thiên Nhiên, còn bỏ tiền ra là ông cụ.”

Từ Tán cười nói: “Có cơ hội thì con sẽ gặp mặt cảm ơn ông cụ.”

Lam Yến lắc đầu: “Gặp mặt thì không cần đâu. Ông cụ là người truyền thống, không chấp nhận hai người đàn ông sống cùng nhau. Cậu biết điều này có ý nghĩa gì không?”

Từ Tán lắc đầu, lòng có dự cảm chẳng lành.

Lam Yến nhìn anh: “Cậu tiếp tục ở cùng với Thiên Nhiên, thì nó sẽ mất quyền thừa kế công ty Lam Thị.”

Từ Tán: “…”

Lam Thiên Nhiên đã mất công ty của mình vì anh rồi, nếu còn mất quyền thừa kế Lam Thị…

Anh có tài đức gì?



Bữa trưa, Lam Yến không thấy Từ Tán, bèn hỏi Lam Thiên Nhiên: “Từ Tán đâu?” Lẽ nào không vui sau cuộc trò chuyện buổi sáng, nên không muốn ăn cơm chung nữa? Ông ta không có ý định chia rẽ hai người, chỉ nói ra sự thực mà thôi.

Lam Thiên Nhiên: “Ăn chung với bạn của cậu ấy.”

“Cậu ta có bạn ở đây?”

“Đúng.” Lam Thiên Nhiên không có ý định nói rõ.

“…” Lam Yến hơi phân vân. Ông ta muốn kể cho Lam Thiên Nhiên biết chuyện đêm qua Từ Tán ở trong phòng Lưu Kim rất lâu, nhưng con trai không chịu tiếp lời, ông ta cũng chẳng có cách nào để nói tiếp.

Hai cha con lặng lẽ ăn.

“Ông chủ, cậu Lam.” Jason bước lại nói nhỏ: “Từ Tán đánh nhau với người ta.”

Lam Thiên Nhiên lập tức đứng dậy: “Ở đâu?”

Lam Yến cũng đứng dậy theo.

Từ Tán và Lưu Kim đánh nhau.

Phụ vụ kể lại quá trình với Lam Yến: Đầu tiên là nghe tiếng nói chuyện của hai người khác này càng lúc càng lớn, sau đó họ tranh cãi, người mập lùn cãi không lại, muốn lật bàn, người cao gầy giữ cái bàn lại không cho lật, người kia bèn hất chén đũa trên bàn, người cao gầy cũng nóng lên, bước đến giữ tay người mập lùn ấn xuống bàn…

Lưu Kim nằm bò trên bàn ăn trông khá thảm hại, hắn uốn lưng vùng vẫy nhưng không ra, nhỏ giọng càu nhàu: “Cậu nhẹ thôi chứ, làm gì nặng tay vậy!”

Từ Tán hạ giọng đáp: “Thế này mới giống thật.”

Lưu Kim tức trợn mắt.

“Làm sao thế?” Lam Yến và Lam Thiên Nhiên đến nơi.

Từ Tán buông Lưu Kim ra, lùi về sau vài bước, nói: “Không sao, hiểu lầm chút thôi.”

Lưu Kim đứng dậy, nhìn quần áo của mình dính đầy nước canh và thức ăn, căm tức nhìn Từ Tán rồi phất tay bỏ đi.

Lam Yến cho người thu dọn đống bừa bộn.

Lam Thiên Nhiên đến bên cạnh Từ Tán: “Đến bên kia ăn đi?” Anh kéo Từ Tán đi mất.

Lam Yến nhìn theo bóng lưng họ, nhưng không đi cùng.

“Ông Sáu, tình cờ thế.” Một cô phục vụ gợi cảm bước đến gần, dựa vào Lam Yến, ngón tay thon mảnh đặt lên cánh tay ông ta.

Lam Yến vốn không định tiếp xúc với phụ nữ trong thời gian con trai có mặt trên thuyền, nhưng bây giờ con mình chạy đi với người khác rồi, còn phải kiên trì làm gì.

Ông ta hơi buồn bã, vòng tay ôm lấy eo cô gái: “Em đến đúng lúc đấy, đi ăn cơm thôi.”



Về đến phòng ăn, Lam Thiên Nhiên gọi phục vụ mang đến một bộ đồ ăn mới.

Từ Tán nhìn ra phía cửa: “Ba cậu đâu?”

Lam Thiên Nhiên: “Cứ mặc kệ ông ấy, chúng ta ăn thôi.” Rồi anh hỏi: “Cậu và Lưu Kim không ổn à?”

Từ Tán cười đáp: “Ổn, đã bàn xong rồi, vừa nãy đóng kịch thôi.”

Lam Thiên Nhiên nhìn anh rồi nói: “Thấy cậu không được vui.”

“Không có.” Từ Tán cười tươi hơn trước.



Buổi tối có tổ chức tiệc, một ban nhạc sẽ biểu diễn phục vụ khách trên thuyền.

Từ Tán cười nói: “Sao đi đâu cũng có văn nghệ thế chứ.” Anh đi dự hội thảo cũng có, bây giờ lên du thuyền cũng gặp biểu diễn.

Lam Thiên Nhiên: “Con thuyền này như một thành phố nhỏ, có mấy trăm nhân viên cộng thêm cả ngàn du khách, đông người thì tất nhiên sẽ có nhu cầu thưởng thức nghệ thuật.”

Hai người không chen lên trước xem biểu diễn, mà đứng ở sau đám đông, vừa trò chuyện cho có không khí. Sau khoảng 20 phút, họ quyết định đổi chỗ, sang sòng bài xem thử. Đổi một ít xèng, cả hai ngồi xuống bên bàn, thử vài ván trước, có thắng có thua, dần về sau thì Từ Tán bắt đầu cược lớn hơn, Lam Thiên Nhiên lại vẫn thong thả chơi.

Từ Tán nhanh chóng thua sạch xèng của mình, Lam Thiên Nhiên chia một nửa cho anh.

Từ Tán lắc đầu: “Không chơi nữa, tôi xem cậu chơi.”

Quách Tín bước lại gần trong tầm mắt Từ Tán, giơ điếu thuốc trên tay lên vẫy với anh.

Từ Tán nói với Lam Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, tôi ra ngoài một chút.”

Từ Tán và Quách Tín ra phía ngoài hút thuốc.

Quách Tín hỏi: “Cậu và Lưu Kim làm sao thế?”

Thật ra hôm nay ông ta mới làm quen với Lưu Kim, trước kia chỉ biết tên tuổi và ngoại hình tương đối, nhưng chưa từng gặp người thật, cũng không có ý định làm bạn. Ông ta khinh thường chiêu trò của Lưu Kim, nhưng bây giờ đã ở cùng trên một chiếc thuyền, đồng nghiệp trong giới kinh doanh nội địa ở đây không nhiều, thế là được giới thiệu với nhau rồi thành quen, không thể tránh được.

Quách Tín: “Nghe nói hai người có mâu thuẫn?”

Người trên thuyền chẳng có bao nhiêu, hoạt động giao lưu cũng ít, ai đó ném một cái ly ở đầu thuyền, chẳng bao lâu người ở đuôi thuyền đã biết.

Từ Tán thở dài: “Là bạn tôi quen khi còn ở Nhã Châu, bây giờ người ta có bạn mới rồi, nên không thèm coi bạn cũ ra gì nữa.”

Quách Tín rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói, nói: “Sao cậu lại kết bạn với loại người này? Kiểu làm ăn của hắn rõ ràng có vấn đề, tôi không tin là cậu không biết.”

“Chúng tôi quen biết khi còn nghèo, anh ta cũng chưa làm ra Tụ Hâm.” Từ Tán cười đáp: “Vả lại khi ấy tôi cảm thấy kết bạn chỉ cần nhắm vào cái mạnh của người đó. Tuổi trẻ thiếu hiểu biết, suy nghĩ đơn giản, bây giờ thì trồng cây nào ăn quả nấy thôi.”

Quách Tín: “Cậu nói hắn có bạn mới, đừng bảo là kết bạn với đối thủ của cậu rồi nhé?”

Từ Tán không khẳng định cũng chẳng phủ định, chỉ cười: “Không nói chuyện này nữa. Hôm qua ông nói ngoài leo núi ra, ông còn biết cả lặn nhỉ, thời còn ở Nhã Châu tôi cũng hay đi lặn…”

Quách Tín hơi hoang mang, ông ta cứ cảm thấy Từ Tán tìm mình hẳn là có mục đích nào đó, nhưng anh lại không cho ông ta cơ hội nghiệm chứng suy nghĩ này.



Khi Từ Tán trở lại, đống xèng của Lam Thiên Nhiên chẳng những không ít đi, mà còn tăng thêm. Anh cười nói: “Cho cậu thời gian, chắc cậu có thể thắng lại cả phần tôi đã thua.”

Lam Thiên Nhiên: “Cậu ở đây với tôi, tôi thắng lại cho cậu.”

Từ Tán nhìn anh, đúng như Lam Yến đã nói, Lam Thiên Nhiên rất hiếm khi đưa ra yêu cầu với người thân, có lẽ vì khi còn nhỏ đã hiếm khi được thỏa mãn nhu cầu của mình, nên bây giờ thành thói quen không nói ra nữa.

Lam Thiên Nhiên nói tiếp: “Nếu cậu bận thì cứ đi làm đi.”

Từ Tán khoác vai người kia, kề sát bên tai anh thì thầm: “Tôi không đi đâu cả, chỉ muốn ở bên cậu, cậu sẽ không chê tôi phiền chứ?”

Tai Lam Thiên Nhiên đỏ bừng lên, anh nắm tay Từ Tán: “Không chê.”

Sau đó, Lam Thiên Nhiên quả thực thắng lại toàn bộ số xèng mà Từ Tán đã thua, đến đây thì dừng tay không chơi nữa.

Người chơi cùng bàn còn sốt ruột thay anh: “Nhân lúc đang may mắn, chơi tiếp đi! Anh còn có thể thắng nhiều thêm!”

Lam Thiên Nhiên: “Không chơi nữa, bạn tôi uống hơi nhiều rồi.”

Trong lúc anh chơi, Từ Tán cứ uống mãi, có khi anh thắng, Từ Tán sẽ uống cả ly đầy, cộng hết cả lại thì đúng là đã uống rất nhiều.

Lam Thiên Nhiên đưa Từ Tán về phòng. Từ Tán dựa vào người anh: “Tôi không say.”

Về phòng rồi, Lam Thiên Nhiên để Từ Tán ngồi xuống sô pha, vươn tay sờ mặt người kia: “Rất nóng.”

Từ Tán giữ tay anh lại, ngẩng đầu lên cười: “Tôi cũng hơi nóng, nhưng không có say, hơi choáng thôi mà.”

“Tôi đi lấy khăn ướt cho cậu…” Lam Thiên Nhiên định đi, nhưng bị Từ Tán kéo lại.

Từ Tán kéo anh xuống hôn, dần dần, cả hai ngã hẳn vào sô pha, không đứng lên đường. Lần này Từ Tán không nghiêm chỉnh như trước kia, anh kéo áo Lam Thiên Nhiên ra, người nọ cũng không ngăn cản mà còn học theo. Cả hai ở trên sô pha khá lâu, tiếp đó dời lên giường. Lam Thiên Nhiên ban đầu còn hơi xấu hổ, Từ Tán lại rất hồi hộp, nhưng rồi khi Dopamine cuồn cuộn dâng trào, xấu hổ và căng thẳng bị sóng tình cuốn trôi…

Sáng hôm sau, Từ Tán thức dậy đúng vào trước 7 giờ, Lam Thiên Nhiên vẫn còn ngủ. Từ Tán vui sướng nhìn anh một lúc, rồi ghé đến hôn anh.

Lam Thiên Nhiên mơ màng đáp lại Từ Tán, rồi vươn tay ôm anh.

Từ Tán: “Đi chạy bộ không?”

Mi mắt Lam Thiên Nhiên nhúc nhích một chút, lông mi rung rung, sau đó anh ôm Từ Tán chặt hơn: “Hôm nay không đi.”

Từ Tán: “…”

Anh cứ ngỡ Lam Thiên Nhiên là người có tính kỷ luật, không ngờ cũng có lúc “lười biếng” thế này. Đột nhiên, anh rùng mình một cái, da đầu tê hết cả lên. Lam Thiên Nhiên vuốt theo sống lưng anh xuống tận xương cụt, làm anh phải thở hổn hển, ngẩng lên hôn một cái thì tranh thủ cắn lên môi đối phương xem như trả thù.

Lam Thiên Nhiên học theo, cắn lại.

Từ Tán bật cười, anh nhận ra mình nghĩ nhiều rồi, nếu anh không bước tiếp thì Lam Thiên Nhiên có lẽ cũng không có suy nghĩ đó. Từ Tán cũng không muốn làm nhiều thêm, trong việc này, anh cứ có cảm giác mình đang ăn hiếp người ta. Lam Thiên Nhiên tin tưởng anh như vậy, quả thực anh không thể xuống tay.

Tuy vậy, thật ra là Từ Tán nghĩ nhiều thôi, Lam Thiên Nhiên chỉ hơi bị động lúc ban đầu, còn sau đó thì… Nếu ví dụ Từ Tán là một con mèo, bây giờ có thể đã bị Lam Thiên Nhiên sờ trụi lông rồi.



Chạy bộ có thể bỏ, nhưng cơm thì vẫn phải ăn. Hai người rề rà đến được phòng ăn thì đã 9 giờ sáng.

Lam Yến đánh giá cả hai: “Sao hôm nay trễ vậy?”

Thật ra ông ta biết hết, đêm qua Lam Thiên Nhiên không về phòng mình mà ở lại với Từ Tán. Đương nhiên, ông ta không biết thật ra họ không phóng túng như trong tưởng tượng.

Từ Tán cười đáp: “Hôm qua con uống say, phiền Thiên Nhiên chăm sóc cả đêm.”

Lam Yến: Ha ha.

Lam Thiên Nhiên: “Thuyền cập bến lúc 11 giờ?”

Lam Yến gật đầu, thở dài: “Lại phải chia tay rồi.”

Lam Thiên Nhiên nhìn ông ta, không nói gì.

Mọi người chia nhau ra đi lấy thức ăn, Lam Yến vẫn tay với Từ Tán. Anh bất đắc dĩ, nhưng cũng đành phải lại gần.

~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp