Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 77


1 năm

trướctiếp

Tôn Triết im lặng, thông tin này đã tạo thành cú sốc rất lớn với gã, không ngờ Từ Tán lại có thể làm được việc lớn như vậy. Bản thân gã cũng từng phát huy tác dụng trong rất nhiều sự kiện lớn, ví dụ như vụ soán ngôi ở Tín An Thành, nhưng gã vẫn chỉ là nhân vật nhỏ, với vai trò không đáng kể, còn Từ Tán lại là kẻ đứng sau màn điều khiển, khoảng cách giữa cả hai như trời và đất vậy.

Giao chiến với Từ Tán bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên gã thấy chột dạ.

“Tại sao Lưu Kim biết việc này?” Lý Minh Ân dù sao cũng ở đẳng cấp khác, từng trải qua nhiều chuyện rồi. Lão nhanh chóng tỉnh táo lại, bắt đầu kiểm tra xem có bất cứ sơ hở nào không: “Việc này hẳn Từ Tán sẽ không nói tùy tiện đi với mọi người, hay là hắn là đồng bọn của Từ Tán?”

Tôn Triết: “Trong sự kiện đó hắn không phải đờng bọn, nhưng bọn họ từng làm chung với nhau rất nhiều việc, ví dụ như đầu tư quán bar. Khi Từ Tán đánh Tằng Khánh Vân, Lưu Kim cũng có mặt, Quỹ từ thiện Duyên Ái được thành lập từ lúc đó. Sau khi Tằng Khánh Vân được chẩn đoán là ung thư, tiền viện phí của hắn là do Quỹ từ thiện Duyên Ái tài trợ.”

Lý Minh Ân không nói gì, việc của Tằng Khánh Vân có phân nửa là do Tôn Triết điều tra, nhưng phần sau đó lại do chính lão sắp xếp người làm. Bây giờ xem ra, người của lão chưa đủ năng lực, hoàn thành nhiệm vụ không tốt.

Tôn Triết: “Từ Tán rất tin tưởng Lưu Kim, hắn quen Lưu Kim từ khi ở Nhã Châu, lúc ấy cả hai vẫn chỉ là tôm tép thôi, chính Lưu Kim giúp Từ Tán tìm được việc làm đầu tiên. Sau đó bọn họ từng cứu mạng lẫn nhau, vào một ngày trời bão đi chung trên một chiếc xe, nửa đường thì xe chết máy, đúng lúc nước dâng lên, hai người bị nhốt trong xe suýt thì chết đuối, rồi cùng nhau tìm cách đập vỡ cửa kính xe thoát ra.”

Lý Minh Ân cười khẩy, cơ mặt rung rung: “Nhưng hắn vẫn quyết định hại Từ Tán?”

Tôn Triết nhún vai: “Người không vì mình thì trời tru đất diệt mà.”

Lần này thì Lý Minh Ân dễ dàng bị thuyết phục, bởi vì lão chính là loại người này. Khi hai người nói gần xong thì một thủ hạ của Lý Minh Ân đưa Ưng Tài Tuấn đến. Nhóm người làm quen với nhau, rồi trò chuyện vui vẻ.



Vài ngày sau, Lam Thiên Nhiên nhận được điện thoại của Lam Yến. Lam Yến hỏi rất nghiêm túc: “Con có biết Từ Tán liên quan đến việc nhà họ Vương ngã ngựa lần đó không?”

Tôn Triết đã truyền tin Từ Tán hại nhà họ Vương cho Vương Tông, cũng có nghĩa là tất cả người của họ Vương và họ Lam đều biết chuyện.

Lam Thiên Nhiên: “Biết.”

Lam Yến: “Có phải con hợp tác với cậu ta không?”

Lam Thiên Nhiên: “Cái gì?”

Lam Yến: “Có phải con hợp tác với cậu ta trong vụ đó không? Nhà họ Vương tổn thất nặng nề, Lam Thị cũng yếu đi, sau đó con mới gia nhập Lam Thị, nắm giữ công ty trong tay đồng thời nắm luôn cả nhà họ Vương đang phải dựa vào Lam Thị.”

Sau khi nhà họ Vương ngã ngựa, Lam Thị đã trợ giúp rất nhiều, và đương nhiên không phải là giúp không, mà phải đổi bằng cổ phần. Những công ty con dưới trướng Lam Thị đang nắm giữ cổ phần của Vương Thị hiện giờ là tài sản của Lam Thiên Nhiên.

Lam Thiên Nhiên: “Không có hợp tác, do con muốn giúp cậu ấy.”

Lam Yến: “…” Nghĩa là vẫn bắt tay nhau chứ gì? Chẳng qua không phải là hợp tác công bằng, mà là tự dâng mình lên. Ông ta có cảm giác con trai mình vẫn ngốc, bị người ta bán còn giúp đếm tiền.

Lam Yến: “Con trai à, ba cảm thấy cậu ta không đáng tin. Cậu ta quá mưu mô, con đấu không lại đâu.”

Lam Thiên Nhiên: “Nếu ba còn lo lắng chuyện tiền bạc thì con có thể nói rõ, con sẽ không chuyển nhượng tài sản của con cho cậu ấy, con đã lập di chúc, sau khi con chết, tất cả tài sản dưới tên con sẽ được quyên góp.”

Người nhà họ Lam ai cũng biết về bản di chúc này, nên dù có kẻ ghen tỵ ngứa mắt với Lam Thiên Nhiên cũng không đi ám sát anh. Vì nếu anh chết, tất cả tài sản sẽ không quay trở về với Lam Thị, không ai nhận được một đồng nào cả.

Lam Yến: “Cái gì mà chết chứ… Ầy, bây giờ con phải cẩn thận đó, người nhà họ Vương rất muốn cho Từ Tán chết, con ngày nào cũng đi chung với cậu ta, coi chừng liên lụy.”

Lam Thiên Nhiên: “Cảm ơn đã nhắc nhở, con sẽ bảo cậu ấy cẩn thận.”

“…” Lam Yến bất lực: “Ba không nhắc cậu ta, mà nhắc con kìa. Con thích cậu ta thì ba hiểu, nhưng vẫn phải cảnh báo con, đừng có lún sâu quá, thích một ai đó quá mức không phải là chuyện hay đâu.”

Lam Thiên Nhiên: “Con cảm thấy thích cậu ấy là một việc rất tốt.”

Đúng là nước đổ đầu vịt, Lam Yến không còn gì để nói nữa.



Vương Chương đến nhà Lam Thiên Nhiên chơi. Hắn cùng ăn một bữa cơm với Lam Thiên Nhiên và Từ Tán, sau đó sang phòng sách trò chuyện. Hắn đã biết chuyện của Từ Tán từ chỗ Vương Tông, bởi vì lão muốn ngăn cản hắn nhận tiền đầu tư của Lam Thiên Nhiên.

Vương Tông vẫn giữ ý kiến đó: “Lam Thiên Nhiên đã nắm quá nhiều cổ phần của Vương Thị, nếu nó có ý đồ khác… Bây giờ nó còn bị Từ Tán mê hoặc rồi, lời thì thầm bên gối dễ làm lòng người thay đổi, khó đảm bảo sau này sẽ không có suy nghĩ gì đó.”

Vương Chương thầm nghĩ người ta đã có ý đồ khác từ lâu rồi, mà chính hắn cũng vậy, chỉ còn chờ Vương Tông rơi vào bẫy. Tuy vậy, hắn vẫn đáp: “Em cảm thấy chưa đến nỗi, em sẽ nói chuyện với cậu ta lần nữa, xem cậu ta có suy nghĩ gì về việc của Từ Tán…”

Vương Tông tức tối: “Bây giờ không phải lúc nghĩ đến tình bạn đâu! Anh nói cậu không nghe phải không, vậy thì chờ ba nói cho cậu hiểu đi.”

Sau đó Vương Chương bị Vương Hào mắng cho một trận, nói hắn không biết nhìn xa trông rộng. Ông cụ Vương chẳng những không thể thuyết phục được Vương Chương, ngược lại còn chọc giận hắn thêm. Hắn làm trâu làm ngựa cho công ty Vương Thị, lập bao nhiêu công lao chưa tính, vậy mà không định cho hắn cái gì, còn dùng thế cục để trói buộc hắn.

Mấy anh em Vương Tông gây ra sự kiện xâm hại trẻ em gái và vấn đề chất lượng sản phẩm rất nghiêm trọng, chính những thứ này đã hủy hoại Vương Thị, nhưng ông cụ Vương lại làm như không thấy, nói là do người khác hãm hại. Nếu ông cụ thiên vị như thế, thì cũng không thể trách hắn tự tìm đường ra cho mình, không ai lo cho hắn, thì chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.



Ngồi trong phòng sách, Vương Chương nhận nước của Từ Tán đưa, rồi hỏi cùng một câu hỏi như Lam Yến: “Việc xuống tay với nhà họ Vương, hai người có bàn bạc trước không thế?”

Hắn hỏi như vậy, vì hắn và Lam Yến đều biết rằng Lam Thiên Nhiên không có thiện cảm với nhà họ Vương. Làm gì đó với thứ mình ghét là điều rất phù hợp với quy luật hành vi của con người. Lam Thiên Nhiên có động cơ để ra tay với nhà họ Vương.

Lam Thiên Nhiên: “Không có.”

Từ Tán lại càng nghi hoặc: “Ngại quá, tôi không hiểu, anh có ý gì?”

Vương Chương cười: “Xem ra khi ấy hai người không hợp tác.”

Lam Thiên Nhiên lặp lại: “Không có.”

“Hợp tác đánh sập nhà họ Vương? Làm sao được chứ.” Từ Tán cũng cười: “Cậu ấy không xuống tay được đâu.”

Vương Chương nói nửa đùa nửa thật: “Tôi vốn cũng cho rằng cậu ta không nỡ…” Nửa câu sau là ý ngược lại, nhưng hắn cố ý không nói.

Từ Tán nhìn thẳng vào hắn. Hai người như hai con thú dữ đụng độ nhau trên đường, đang thận trọng đánh giá đối phương.

Lam Thiên Nhiên nói: “Mỗi quyết sách của tôi đều giúp một số người kiếm được tiền, và một vài người khác phải phá sản. Không có gì mà không nỡ cả.”

Từ Tán vẫn nhìn Vương Chương, nhưng cũng nở nụ cười đe dọa: “Không giống nhau, việc cậu nói không phải việc chúng tôi đang nói.”

Vương Chương không cười cũng không lên tiếng, như im lặng ủng hộ quan điểm của Từ Tán. Nhưng hắn thật lòng cho rằng Lam Thiên Nhiên và Từ Tán khác nhau thật. Lam Thiên Nhiên chỉ làm người ta phá sản, còn Từ Tán nếu đủ khả năng, anh sẽ khiến kẻ đó không bao giờ có ngày trở mình nữa.

Từ Tán thôi nhìn Vương Chương mà quay sang Lam Thiên Nhiên, cười nói: “Bàn chuyện của Ưng Tài Tuấn trước chứ?”

Lam Thiên Nhiên mỉm cười đồng ý: “Được.”

Vương Chương nhìn họ, hai người này nhìn nhau từ ánh mắt đến nụ cười đều rất dịu dàng, quả thực giống như một đôi tình nhân. Nhưng hắn cũng như Lam Yến, đều cảm thấy Từ Tán có vấn đề. Góc độ của hắn là trong tương lai nếu Lam Thiên Nhiên muốn chia tay thì sẽ rất khó, vì Từ Tán không giống người có thể “dễ dàng buông bỏ”.

“Ưng Tài Tuấn và Lý Minh Ân đã gặp mặt, anh xem đi, là hai người họ đúng không.”

Từ Tán giơ một cái di động ra trước mặt Vương Chương.

Vương Chương định thần lại, nhìn vào tấm hình chụp nhiều người trên màn hình.

“Chẳng trách Ưng Tài Tuấn bắt đầu nói tốt cho Lý Minh Ân trước mặt tôi, thì ra là bị ông ta mua chuộc rồi.”

Từ Tán: “Anh có thể than thở với hắn, kêu là anh bàn xong với Thiên Nhiên rồi, bây giờ nửa đường đổi ý thì không dễ giải thích, hơn nữa nếu Thiên Nhiên là người ngoài thì Lý Minh Ân cũng không mang họ Vương, nếu không hợp tác với Thiên Nhiên thì cũng không nên hợp tác với Lý Minh Ân, hay là để Vương Thị tự đầu tư một mình đi.”

Vương Chương: “Vương Thị không có dư tiền nhiều đâu. Vương Tông cũng sẽ không để một khoản tiền lớn chảy vào túi tôi.”

Từ Tán: “Tôi biết, tôi chỉ cho anh một cái cớ để không hợp tác với Lý Minh Ân, Ưng Tài Tuấn sẽ chuyển lời của anh tới tai ông ta, sau đó ông ta sẽ thúc giục Vương Hào cho người khác như Vương Tông đến thay thế anh.”

Lam Thiên Nhiên: “Sẽ không hoàn toàn thay thế, vẫn cần anh ta làm việc, nhưng sẽ không cho phép ra quyết sách.”

Từ Tán: “Trên đầu có một trái núi đè xuống, nặng thì nặng thật, nhưng nó có thể gánh nồi thay.”

“Khoan đã, sao nghe ý hai người, có vẻ Lý Minh Ân đáng chú ý hơn?” Vương Chương hỏi: “Hai người định chơi ông ta? Không phải ông ta có bối cảnh hùng hậu lắm sao, bẫy không được đâu hả?”

Từ Tán cười: “Thì còn có Vương Tông đó thôi? Không phải chúng ta bẫy, mà là Vương Tông chơi ông ta.”

Vương Chương cau mày: “Chờ ông ta nhận ra, thì sẽ biết được đây là một cái bẫy thôi.”

“Không sao, đến khi đó ông ta còn không tự lo cho mình được…” Từ Tán chần chừ: “Phải canh thời gian thật chính xác, chuyện bên anh không thể kéo dài nữa, phải cho Ưng Tài Tuấn tăng tốc thôi.”



Khi Vương Chương đi, Từ Tán cúi xuống ghé vào cửa xe hắn, thò đầu vào trong hỏi: “Trong chuyện của nhà họ Vương, Thiên Nhiên đã làm gì cho tôi rồi?”

Vương Chương: “Anh không hỏi cậu ta, hỏi tôi làm gì?”

Khi biết Từ Tán chính là đầu sỏ khiến cho Vương Thị suy yếu, dù hắn không xem anh là kẻ thù như những người khác, nhưng ấn tượng về Từ Tán cũng kém đi rất nhiều, vì anh đã từng gián tiếp hủy hoại sự nghiệp của hắn, khiến cho nửa đời trước của hắn cứ như lấy giỏ trúc múc nước.

Từ Tán tốt tính cười: “Cậu ấy sẽ cho rằng không có gì cả, vì trong mắt cậu ấy, những việc đã làm vì tôi không đáng để kể, nhưng mà tôi rất muốn biết.”

Cứ như đang khoe khoang tình cảm thế nhỉ? Vương Chương thấy cả người khó chịu.

“Cậu ta đã làm cái gì cũng không kể với tôi. Suy đoán ban đầu của tôi là hai người phân công hợp tác, anh xung phong phía trước, cậu ta quét dọn chiến trường sẵn thu thập chiến lợi phẩm.”

“Mấy thứ đó mà là chiến lợi phẩm gì chứ.” Từ Tán thở dài.

Vương Chương: Há, anh không coi Lam Thị và Vương Thị ra gì rồi? Quá ngông cuồng.

“Đó là suy nghĩ của tôi trước kia, bây giờ tôi cảm thấy cậu ta chẳng những quét dọn sạch cho anh, mà giữa đường cũng đã từng giúp đỡ gì đó, ví dụ như yểm hộ cho anh đấy. Anh gây ra chuyện lớn như thế, nếu nhà họ Vương phát hiện ra trước thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách cho anh lên đường rồi. Có thể nói đám anh em chú bác kia của tôi nhân phẩm thì kém, nhưng IQ không quá thấp đâu, bọn họ không chú ý đến anh có thể không phải vì họ ngu, mà là có người che giấu giúp anh rồi.”

Từ Tán cúi đầu im lặng, lát sau anh mới cười đáp: “Cảm ơn anh đã gợi ý.”

Rồi anh giơ tay ra: “Bạn của Thiên Nhiên cũng là bạn của tôi, sau này giúp đỡ nhiều hơn.”

“…” Vương Chương bất đắc dĩ phải bắt tay Từ Tán.

Bắt tay xong, Từ Tán cuối cùng cũng rời khỏi xe, Vương Chương lập tức đạp ga như bỏ chạy.

Từ Tán nhanh chóng quay lại bên cạnh Lam Thiên Nhiên ở trước cửa, ôm eo người kia, cười: “Vương Chương cũng khá tốt.”

Hửm? Lam Thiên Nhiên chưa hiểu, anh cảm thấy hai người họ không ưa nhau cho lắm, sao bây giờ lại hợp ý rồi?

Từ Tán: “Lão Ngô đánh đấm thế nào?”

Lam Thiên Nhiên: “Anh ta chỉ là tài xế bình thường thôi.”

“Vậy cho anh ta nghỉ phép một thời gian đi? Tôi tìm một tài xế khá hơn cho cậu.” Từ Tán nói: “Tôi hơi lo lắng cho sự an toàn của cậu.”

Lam Thiên Nhiên xoa mặt anh: “Tôi không sao, cậu phải chú ý an toàn.”

Từ Tán cười: “Tôi biết rồi.”

Tuy vậy, Từ Tán không nghĩ rằng nhà họ Vương sẽ xuống tay với anh trong lúc này, vì chuyện của Tụ Hâm còn chưa nổ ra, bọn họ chắc sẽ tranh thủ hắt một đống nước bẩn cho anh trước rồi mới lấy mạng, vậy sẽ có lời hơn nhỉ?



Bên phía Tụ Hâm vẫn còn phải bổ sung các loại giấy tờ mới chứng minh được Từ Tán là ông chủ thật sự của nó, là những hồ sơ có thể khiến cho Từ Tán bị bắt vì tội lừa đảo. Lưu Kim không thể làm ra những thứ giấy tờ này, nên Tôn Triết chỉ có thể làm thay, vậy cho nên gần đây gã và Hà Văn Vũ phải ở riết tại Nhã Châu.

Thật ra Tôn Triết không muốn để Hà Văn Vũ tham gia vào những việc này, nhưng lại không yên tâm để cô ở lại Minh, sợ Lý Minh Ân nhân lúc mình không có ở đó sẽ giở trò. Tuy khả năng xảy ra việc đó không cao, nhưng nếu Lý Minh Ân ra tay thật thì gã có thể làm gì? Gã có thể trở mặt với Lý Minh Ân hay sao? Không thể. Vì vậy chỉ có thể đề phòng, không để mình rơi vào tình cảnh hết đường xoay trở.



Cuối tuần, Từ Tán cùng Điền Điềm đi thăm Khổng Hi Thần.

Sau một tháng điều trị, bác sĩ cho rằng về cơ bản thì Khổng Hi Thần đã khỏe mạnh lại, nên cho phép người thân bạn bè đến thăm. Nếu trạng thái của cậu ta duy trì được tốt đẹp, thì một thời gian nữa là có thể ra viện.

Điền Điềm nói: “Hôm nay quản lý của cậu ấy là Ali cũng đến.”

Khi Từ Tán đến bệnh viện, anh mới biết không chỉ có người quản lý, mà còn một người nằm ngoài dự kiến của mình.

Tạ Khai Ngôn cũng có mặt.

Tạ Khai Ngôn: “…Anh Từ.”

Từ Tán: “Ừ.”

Anh nhìn sang Ali, lẽ nào cô gái này định đưa Tạ Khai Ngôn về làm nghệ sĩ?

“Hai người quen nhau à?” Ali cười: “Tiểu Ngôn là bạn thân của Hi Thần, Hi Thần rất nhớ cậu ấy, nên tôi đưa cậu ấy đến thăm luôn.”

~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp