Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 74


1 năm

trướctiếp

Từ Tán nhìn ông ta, đáp: “Nghe bạn tôi nói. Tôi có một người bạn từng làm huấn luyện bên Tín An Thành, anh ta nói ông bị bắt cóc.”

Quách Tín vẫn kiên trì lặp lại câu hỏi: “Vì sao cậu nói tài xế của tôi bị mua chuộc?”

Từ Tán: “Một người bạn khác của tôi là luật sư, tình cờ quen người tài xế đó, hắn thừa nhận khi ấy hắn nhận tiền của người ta, mới cố ý kéo dài thời gian, không đến đón ông.”

Quách Tín: “Hắn nhận tiền của ai?”

Từ Tán: “Không biết. Nhưng có khả năng liên quan đến một người, ông quen Lý Minh Ân không?”

Quách Tín đúng là có quen Lý Minh Ân, cũng biết rõ lai lịch của lão ta. Ông ta đáp: “Theo tôi biết, Lý Minh Ân rất kín tiếng, cũng hiếm khi gặp người lạ. Sao cậu quen ông ta?”

Từ Tán lắc đầu: “Tôi không quen ông ta, chỉ tình cờ biến đến sự tồn tại của ông ta thôi. Mà nói ra cũng dài, nếu ông có hứng thú, tôi sẽ kể cho ông.”

Quách Tín: “Cậu nói đi.”

Từ Tán: “Tôi làm trong ngành internet, sản xuất một phần mềm mạng xã hội loại thể thao tên là Khách Bộ Hành, không nói quá nhưng trong ngành này, Khách Bộ Hành là sản phẩm tốt nhất, nhưng chúng tôi từng có lần đối diện với nguy cơ phá sản, vì Đông Phong Capital ủng hộ đối thủ cạnh tranh của chúng tôi là YEY, sau đó tôi cũng mất khá nhiều công sức mới đánh bại được YEY.”

Quách Tín lộ vẻ thấu hiểu, rồi bắt đầu trầm tư. Trong cơn bão tại Tín An Thành năm đó, Đông Phong Capital cũng nhúng tay vào, có điều không phải trực tiếp mà là thao túng tập đoàn Khâm Thụy để đạt được mục đích. Khâm Thụy khi ấy là cổ đông lớn thứ hai của Tín An Thành, đầu tiên thì giả vờ kết đồng minh với Quách Tín, rồi sau đó giở trò phản bội, đạp ông ta một cú.

Từ Tán: “Sau việc đó, tôi muốn biết vì sao Đông Phong Capital lại nhằm vào tôi, rồi sau tôi phát hiện ra có một đối thủ của mình đang làm việc trong Đông Phong, mà nói ra có thể ông không tin, trước khi hắn ngáng chân khiến tôi suýt ngã, tôi còn không để hắn vào mắt kìa.”

Quách Tín cười, ông ta có thể không tin sao, bản thân ông ta cũng từng trải qua điều này.

Từ Tán: “Phát hiện ra tên đó xong, tôi lại hỏi thăm sau lưng hắn còn ai nữa không, và nghe ngóng được rằng người đứng sau chính là Lý Minh Ân.”

Quách Tín: “Cậu nói Lý Minh Ân là người đứng sau màn của Đông Phong Capital?”

Từ Tán không nói bóng gió vì thận trọng, mà thẳng thừng đáp: “Tôi cảm thấy đúng như vậy.”

Quách Tín nhìn anh, rồi hỏi: “Vì sao cậu cho rằng Lý Minh Ân liên quan đến việc tôi bị bắt cóc?”

Từ Tán: “Tôi là người Nam Am, tên đối thủ kia cũng là đồng hương, hắn tên Tôn Triết, từng làm việc tại Tín An Thành.”

“À, là hắn.” Quách Tín còn nhớ Tôn Triết.

Từ Tán: “Khi điều tra Tôn Triết, một người bạn nói với tôi hắn từng liên lạc riêng với tài xế của ông, tôi nghĩ có lẽ hắn liên quan đến vụ bắt cóc, mà người đứng sau hắn lại là Lý Minh Ân, vậy nên…”

Phần sau không cần anh phải nói, ý nghĩa cũng quá rõ ràng.

Quách Tín im lặng, lát sau mới nói: “Tất cả chỉ là suy đoán của cậu, không có bằng chứng phải không?”

“Không có.” Từ Tán nói: “Người họ Lý này khá giỏi, tôi cho rằng ông ta sẽ không để lại bất cứ bằng chứng nào bất lợi cho mình.”

Quách Tín không đồng ý: “Chưa chắc là giỏi, chẳng qua là gia thế lớn, mọi người phải nhường ông ta thôi.”

Từ Tán gật đầu: “Tôi hiểu, một người làm quan cả họ được nhờ.”

Quách Tín cười tán thành, rồi hỏi: “Cậu làm gì mà ông ta ghim cậu?”

Lý Minh Ân nhằm vào Quách Tín vì tiền, bởi Tín An Thành có giá trị vốn hóa lên đến 3 tỷ, đuổi Quách Tín đi thì lão ta có thể vớt được hàng đống tiền từ nó. Nhưng công ty của Từ Tán chẳng đáng là bao, vả lại Lý Minh Ân cũng không định cướp nó, mà muốn đánh sập.

Từ Tán: “Không phải bản thân ông ta, nhưng tôi có thù với công ty Vương Thị.” Anh không thể nhắc đến Nhạc Trĩ, nhưng dùng nhà họ Vương làm cớ là đủ rồi.

Quách Tín gật đầu, ông ta biết chuyện nhà họ Vương và Lý Minh Ân thân thiết, nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu: “Không đúng, cậu có thù với Vương Thị, vậy tại sao có quan hệ tốt với người nhà họ Lam được?”

Họ Vương và họ Lam coi như là thế giao, ai ai cũng biết.

Từ Tán cười đáp: “Tôi và Lam Thiên Nhiên là bạn từ thời trung học, lên đại học vẫn cùng trường, nhưng tôi học đến năm hai thì nghỉ.”

Anh không nhắc đến quan hệ thân mật hơn của mình và Lam Thiên Nhiên, vì không cần thiết lắm, anh chỉ vừa mới quen biết Quách Tín mà thôi.

“Ra là vậy.” Quách Tín nói: “Cậu cũng khá may mắn, có Lam Thiên Nhiên ở đó, nhà họ Lam sẽ giữ lập trường trung lập, không bắt tay với nhà họ Vương để hại cậu.”

Từ Tán hơi ngỡ ngàng, thế mà anh chưa từng nghĩ đến phương diện này. Vậy ra, Lam Thiên Nhiên đã thay anh ngăn cản rất nhiều phiền phức không cần thiết?

Quách Tín: “Cậu nói những điều này, là muốn có được cái gì từ tôi?”

Ông ta nghi ngờ Từ Tán tiếp cận mình là vì mục đích khác, còn phải tự châm biếm rằng mình ảo tưởng, lấy đâu ra tri kỷ tình cờ gặp gỡ, tóm lại vẫn là có chuẩn bị trước cả.

Từ Tán tỏ vẻ kinh ngạc: “Ông cho rằng tôi muốn cái gì?”

Quách Tín cũng sửng sốt, nghĩ: “Tất nhiên không phải tiền, cậu muốn tôi giúp cậu đối phó với Lý Minh Ân?”

Từ Tán cười: “Năm đó ông còn không đấu lại, bây giờ càng không phải đối thủ chứ gì? Tôi không nói ông thua kém trước kia, nhưng bây giờ ông toàn hoạt động ở nước ngoài, không nắm rõ tình hình trong nước như xưa nữa rồi. Ông yên tâm đi, tôi không cần gì từ ông cả, chỉ vì chúng ta đang nói đến một vài câu chuyện xưa thôi. Tôi bỏ học năm 19 tuổi, vật lộn giữa đời cho đến ngày hôm nay, cũng từng mắt thấy tai nghe nhiều thứ, đôi khi lại thấy lạc lõng, nên muốn trò chuyện với người từng trải hơn mình thử xem sao, tham khảo cách họ ứng phó với thời khắc đen tối nhất trong đời.”

Từ Tán cầm chai rượu lên rót cho mình và Quách Tín, rồi nâng ly uống cạn: “Thật ra cũng chẳng có cách gì tốt cả? Chỉ có thể nghiến răng đi tiếp thôi.”

Quách Tín xúc động. Trong những giờ khắc gian nan trong đời, ông ta cũng toàn nghiến riêng kiên trì bước tiếp mà thôi.



Sau đó, Từ Tán tìm Lam Thiên Nhiên, rồi cả hai đi tìm Lưu Kim ăn khuya.

Lưu Kim đang đánh bài, hào hứng quá mức nên không chịu rời đi. Từ Tán cũng chơi cùng mấy ván, nhưng vận xui, toàn thua. Lưu Kim cười anh không có kỹ thuật.

Lam Thiên Nhiên: “Thua là bình thường, tỷ lệ thắng của khách trong sòng bài luôn ở dưới 50%, một khi anh kiên trì đánh tiếp, sau cùng sẽ thua trắng.”

Cả đám đông bên cạnh, bao gồm Lưu Kim cùng quay lại nhìn anh. Những kẻ nghiện bài bạc luôn tin tưởng rằng chỉ cần chơi tiếp rồi sẽ đến ngày thắng ngược trở lại, nhưng ở đây lại có người nói sau cùng bọn họ sẽ thua sạch.

Từ Tán vội kéo Lam Thiên Nhiên đi khỏi đó: “Anh Lưu, anh chơi đi, em và Thiên Nhiên không làm phiền nữa.”

Hai người lên boong tàu hóng gió.

Từ Tán hỏi Lam Thiên Nhiên: “Không có ai phát tài nhờ đánh bạc thật à?”

“Có, cho vay nặng lãi trong sòng bài rất dễ kiếm lời.”

Từ Tán bật cười: “Cái này không tính, tôi nói là người chơi bài kìa.”

“Cũng có.”

“Thật không? Cậu nói chơi nhiều sẽ thua mà?”

“Đánh mạt chược hoặc poker cũng là một loại bài bạc, nhưng có thể dựa vào kỹ thuật, chơi giỏi thì tỷ lệ thắng sẽ tăng lên.”

Từ Tán gật đầu: “Ừ, đúng là thế thật.”

Lam Thiên Nhiên: “Những người làm nhà cái trong sòng bài không cần có kỹ thuật gì, nhưng vẫn có kỹ xảo: nếu đang lúc không may thì đừng chơi, còn lúc may mắn cũng phải biết điểm mà dừng. Có người dựa vào nguyên tắc này mà chơi mười mấy năm, rồi kiếm được vài khoản tiền, ông ta mua được nhà.”

Từ Tán đùa: “Ai? Ba cậu?”

Lam Yến đương nhiên không mua nhà bằng tiền đánh bạc, mà bằng tiền của cha mình.

Lam Thiên Nhiên: “Không phải, một người khác của ba tôi. Ba tôi rất ít khi thắng, tiền mà ông ấy thua tính ra có thể mua được vài cái thuyền thế này rồi.”

Từ Tán bật cười.

“Cậu nói chuyện với Quách Tín thế nào rồi?” Lam Thiên Nhiên chợt hỏi.

“Cũng tạm.” Từ Tán hơi do dự, rồi kể lại chuyện của Tôn Triết cho Lam Thiên Nhiên, vì không nói thì không có cách nào giải thích rõ nguyên nhân anh cần tìm Quách Tín.

Lam Thiên Nhiên im lặng, không ngờ tên Tôn Triết này làm hại Từ Tán nhiều lần như thế rồi.

Từ Tán: “Ban đầu tôi muốn tìm Quách Tín là để bắt thóp Tôn Triết, nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa, tôi có cách khác rồi.”

Lam Thiên Nhiên: “Cậu phải cẩn thận, sau lưng Tôn Triết vẫn còn người khác.”

Từ Tán: “…” Đúng vậy, đằng sau Tôn Triết chính là Lý Minh Ân. Từ Tán không khác gì một ống kem đánh răng bị bóp ra, đành phải khai cả việc của Lý Minh Ân.

Lam Thiên Nhiên nghe xong thì cau mày. Vì Từ Tán không nhắc đến Nhạc Trĩ, nên anh xem như Lý Minh Ân nhằm vào Từ Tán là do nhà họ Vương. Anh nghĩ lẽ ra nên sớm xuống tay với họ Vương, như vậy thì Từ Tán sẽ không gặp phải những rắc rối bây giờ.

Từ Tán chột dạ: “Xin lỗi nhé, bây giờ mới nói cho cậu biết.”

“Không sao.” Lam Thiên Nhiên đáp: “Cậu không muốn nói thì có thể không nói, tôi cũng có rất nhiều việc chưa kể cho cậu.”

Từ Tán câm nín, thầm nghĩ, cậu phải cho tôi biết chứ! Nhưng bản thân anh đã là người không thành thật trước, nên không còn tư cách nói như vậy. Thế là anh ấm ức

Từ Tán thành khẩn: “Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ cố gắng làm tấm gương tốt, nói hết những việc của tôi cho cậu nghe.”

Lam Thiên Nhiên: “Không cần như vậy.”

Từ Tán kiên quyết: “Cần, tôi làm gương trước, sau đó cậu cũng phải kể hết cho tôi nghe chuyện của cậu.”

Lam Thiên Nhiên: “…Ừ.”



“Ông chủ, đang xem gì vậy?” Jason phát hiện ra Lam Yến đang cầm ống nhòm đứng bên cửa sổ.

“Xem con trai tôi.”

Jason nhìn ra ngoài. Một vài người đang ngồi trên ghế lười tại boong tàu để hóng gió, nhưng khoảng cách quá xa, và bây giờ lại là buổi tối, boong tàu có đèn cũng không đủ sáng nên hắn không nhận ra ai là Lam Thiên Nhiên và Từ Tán.

Jason: “Ông chủ, ông thấy cái gì rồi?”

“Không thấy gì cả, thậm chí còn không nắm tay.” Lam Yến đặt ống nhòm xuống, rời khỏi cửa sổ.

Jason: “…”

Lam Yến đính chính: “Không phải tôi muốn xem họ nắm tay, tôi muốn xem hai đứa nó ở riêng với nhau thì sẽ ra sao.” Rồi nói thêm: “Cậu đi xem thử máy quay trước cửa phòng Từ Tán có hoạt động bình thường không.”

Jason: “Ông nói cái máy quay ngoài hành lang à?”

“Đúng.”

Jason: “…” Ông chủ muốn làm gì?



Đến 12 giờ tối, Từ Tán bước ra khỏi phòng mình.

Jason giúp Lam Yến canh chừng máy quay gọi: “Ông chủ, Từ Tán ra ngoài rồi.”

Lam Yến nằm trên giường nhảy bật lên: “Tôi biết là cậu ta sẽ đi tìm Thiên Nhiên…”

Từ Tán không sang phòng Lam Thiên Nhiên, mà đi về phía trước thêm mười mấy mét, rồi vào một phòng khác.

Lam Yến trợn mắt: “Nhanh lên, xem thử phòng đó là của ai.”

Căn phòng ấy là của Lưu Kim.

Lưu Kim vừa tắm xong, quấn khăn tắm đi ra mở cửa cho Từ Tán, sau đó mở chai rượu: “Anh em chúng ta đã lâu lắm rồi không uống, hôm nay phải uống cho đã.”

Từ Tán lại gần lấy đi chai rượu mạnh trên tay hắn, nói: “Uống bia thôi, anh huyết áp cao, đừng có uống rượu nhiều.”

Lưu Kim hơi xúc động, đúng vậy, thằng em này còn nhớ hắn bị huyết áp cao. Dù vậy, ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra không vui: “Chờ anh vào tù, sẽ có nhiều năm không được uống rượu đấy, bây giờ cậu còn không cho uống!”

Từ Tán mở tủ lạnh, lấy hai lon bia ra, đưa cho hắn một lon: “Bia cũng có cồn đấy thôi?” Anh nói thêm: “Không phải rất nhiều năm, có thể sẽ được hưởng dưới mười năm.”

Lưu Kim nghi ngờ nhìn anh: “Sao cậu biết?”

Dưới mười năm, thời gian này cũng tạm được, đã vượt quá kỳ vọng của Lưu Kim.

Từ Tán: “Anh biết đằng sau Tôn Triết là ai không? Sau lưng hắn là một người tên Lý Minh Ân, ông ta là người của nhà họ Lý ở thủ đô.”

Lưu Kim ngạc nhiên hít hà: “Gia thế lớn vậy à?”

Thật ra Tôn Triết đã tiết lộ việc này cho hắn, đồng thời còn ám chỉ rằng Từ Tán không biết điều này, cũng có nghĩ là Từ Tán sẽ không đề phòng. Con mẹ nó chứ, người ta đã biết từ lâu rồi, có khi đã có sẵn đối sách. Loại người như Tôn Triết chỉ biết bày trận trên giấy, gã không hề biết Từ Tán khó chơi đến mức nào.

“Vậy cậu định thế nào?” Lưu Kim hỏi: “Đấu cái khác chúng ta còn được, chứ gia thế thì thua chắc rồi còn gì?”

Từ Tán: “Không sao, nhà họ Lý cũng có kẻ địch, còn là loại ngang tài ngang sức.”

Lưu Kim: “Ai thế?”

“Chúng ta không cần quan tâm việc trâu bò đánh nhau đâu, chỉ cần làm cho xong việc của ruồi muỗi là đủ rồi.” Từ Tán hỏi thêm: “Anh không có tình cảm gì với Tôn Triết chứ hả?”

Lưu Kim: “Tình cảm mẹ nó chứ, gặp một lần, gọi điện mấy lần thôi.”

Từ Tán: “Dùng hắn để đổi cho anh giảm án được không?”

“Đương nhiên là được, hắn cũng không phải cha anh, anh cần gì phải tiếc.” Lưu Kim nói: “Vấn đề là anh thật sự có thể giảm án sao?”

Từ Tán: “Có thể. Ban đầu Tôn Triết theo nhà họ Vương, bọn họ ngã ngựa thì hắn chuyển sang theo đuôi Lý Minh Ân. Anh biết Quách Tín của Tín An Thành không, bị Lý Minh Ân đá xuống đài, Tôn Triết cũng nhúng tay vào không ít đâu. Tôn Triết là mấu chốt, bắt được hắn thì tác dụng rất lớn.”

Lưu Kim: “Quách Tín cũng lên thuyền hả? Anh thấy cậu ăn cơm với ông ta, đúng không?”

Từ Tán: “Ừ, là ông ta, người rất từng trải, nói chuyện với ông ta thú vị lắm.”

Lưu Kim cúi đầu uống bia. Quách Tín cũng có thù với Lý Minh Ân, tức là bên Từ Tán tăng thêm được một lợi thế.

Lưu Kim: “Anh thấy cậu cũng thân với người nhà họ Lam?”

“Em thân với Lam Thiên Nhiên.” Từ Tán do dự, cuối cùng mới cười ngượng ngùng: “Em rất thích cậu ấy, bọn em đang yêu nhau.”

Lưu Kim: “…” Hắn bỗng nhiên cảm thấy Từ Tán quá liều mạng. Anh muốn làm việc gì đó thì sẽ dốc hết sức lực của mình, không tiếc bất cứ nguồn lực nào, đấu với một con người như vậy, khó mà giành phần thắng.

Lưu Kim: “Sức ảnh hưởng của công ty Lam Thị chủ yếu là nước ngoài nhỉ? Cậu trả giá lớn thế để lôi kéo họ có đáng không?”

Từ Tán sững người, đáp: “Anh nghĩ nhiều rồi, em nói là thích Lam Thiên Nhiên, có nghĩa là rất thích cậu ấy.”

Lưu Kim: “Hiểu rồi.” Người thông minh phải xem giả thành thật, như vậy mới không bị lộ.

Từ Tán từ bỏ ý định giải thích, nói: “Lam Thiên Nhiên đã giúp em rất nhiều, nhà họ Lam là thế giao của nhà họ Vương, còn em có thù với họ Vương, em bỏ học đại học cũng là nhờ ơn bọn họ.”

Lưu Kim: “Mấy năm trước nhà họ Vương gặp chuyện, tài lực bây giờ chắc chỉ còn 2-3 phần của ngày xưa, không đáng lo chứ hả?”

Từ Tán mỉm cười: “Thì mới vài năm trước thôi mà? Trước đó bọn họ vinh quang bao nhiêu chứ, mà yếu trâu còn hơn khỏe bò, bây giờ bọn họ lại manh nha rồi.”

Lưu Kim chợt nghĩ: “Chuyện của nhà họ Vương liên quan đến cậu?”

Từ Tán cười mà không đáp.

Lưu Kim vỗ đùi: “Cậu đó, anh biết ngay lúc đó cậu tự nhiên chạy về Minh là để làm chuyện lớn mà!” Rồi hắn nói: “Anh có xem tin trên mạng rồi, Lam Thiên Nhiên là bạn thời trung học kiêm bạn cùng trường đại học của cậu, từ khi lên đại học đã bắt đầu giúp đỡ cậu rồi nhỉ? Người ta giúp cậu bao nhiêu năm thế, mà cậu cứ lửng lơ không đáp lại, bây giờ mới chịu về với người ta, mà lại còn là vì nhà họ Lý mạnh quá, cậu cần có trợ thủ, chậc chậc chậc, con người cậu…”

Lưu Kim thật lòng cảm thấy dù là Tôn Triết hay Lý Minh Ân sau lưng gã cũng không phải là đối thủ của Từ Tán. Cho nên tuy hắn từng động lòng với đề nghị của Tôn Triết, nhưng không dám đồng ý thật. Từ Tán không phải là kẻ yếu thế dễ dàng bị lừa gạt, cho dù thế lực mạnh có thể tạm thời chèn ép được, thì anh cũng không từ bỏ, mà sẽ chọn một con đường khác, rồi tiến thẳng đến trước mặt đối thủ, cho đến khi nào hạ gục hoàn toàn kẻ địch.

Từ Tán trầm ngâm: “Anh nói Lam Thiên Nhiên giúp em rất nhiều năm à?”

Lưu Kim: “Chắc chắn rồi, cậu cũng nói trước khi nhà họ Vương gặp chuyện thì hống hách ra sao còn gì? Khi ấy cậu có gì đâu, nhưng bọn họ vẫn không đến tìm cậu, vậy thì chắc là do không tìm thấy cậu? Suy ra là có người chặn trước rồi.”

Từ Tán bật cười.

Lưu Kim: “Làm sao vậy?”

Từ Tán vừa cười vừa đáp: “Em chưa từng nghĩ theo hướng này, em cứ tưởng mình đủ nhanh nhạy nên mới trốn thoát được nhà họ Vương chứ.”

Lưu Kim: “Cũng có khả năng, cậu chẳng những lanh lợi mà còn giỏi đánh đấm, người bình thường rất khó bắt được cậu.”

Lưu Kim đã từng thấy cảnh Từ Tán đánh nhau, phải nói là liều cả tính mạng, nào là kẹp cổ, thúc khuỷu tay không khoan nhượng, đánh cho đối thủ mặt đầy máu thì thôi… Chỉ nhớ đến cảnh đó thôi là Lưu Kim đã tự động khuyên mình đừng có suy nghĩ vớ vẩn, nếu không vấn đề sẽ chẳng còn là có ngồi tù không, mà sẽ biến thành có bị Từ Tán đánh chết không.

Từ Tán ngẩng đầu uống bia, sau đó thở dài: “Quả nhiên là cậu ấy còn giấu em rất nhiều việc.”

Lưu Kim: “Hở? Sao cơ?”

“Không sao.” Từ Tán nhìn lại Lưu Kim: “Anh Lưu, bây giờ chúng ta bàn kế hoạch cụ thể đi?”

Lưu Kim gật đầu, nghiêm túc trở lại: “Cậu nói đi.”

~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp