Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 73


1 năm

trướctiếp

Từ Tán vội nhét cái bánh kem trên tay vào balô.

Lam Thiên Nhiên nhìn anh: “Cậu cứ ăn.”

Từ Tán: “Không ăn nữa, tôi không đói.”

“Con yêu.” Lam Yến giang rộng hai tay.

“Ba.” Lam Thiên Nhiên nói rất bình tĩnh.

Hai người ôm nhau một cái, tuy rất ra dáng nhưng chỉ là ôm hờ, tính chất cũng như bắt tay chào hỏi, chạm nhẹ rồi buông thôi.

“Cậu Lam.” Người đàn ông da đen cao lớn bước lên nhận lấy vali của Lam Thiên Nhiên và Từ Tán.

Lam Thiên Nhiên nói: “Cảm ơn.”

Anh quay lại nhìn Từ Tán. Từ Tán cười, thế là anh cũng cười, rồi giới thiệu mọi người: “Đây là ba tôi, đây là Jason, còn đây là Từ Tán, bạn trai con.”

Lam Yến vẫn giữ vẻ bình thản, nghe như Lam Thiên Nhiên chỉ vừa nói “đây là đồng nghiệp của con”, ông ta nở nụ cười lịch sự nhưng lạnh nhạt với Từ Tán: “Chào cậu.”

Từ Tán đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ: “Bác Lam, chào bác.”

Anh cười quá tươi càng khiến Lam Yến cảm thấy nguy cơ tràn đầy, nhưng ông ta chưa nghĩ ra là vì sao.

Từ Tán cũng cười với Jason: “Chào anh.”

“Chào cậu.” Jason không suy nghĩ nhiều, toét miệng cười với Từ Tán, lộ hàm răng trắng.

Lam Thiên Nhiên cũng cười nhìn họ, dường như cảm thấy cảnh này rất thú vị.

Lam Yến bấy giờ mới nhận ra mình nên tỏ vẻ nhiệt tình hơn trước mặt con trai, giống như Từ Tán vừa rồi cười rất vui vẻ, tất nhiên không phải là để ông ta xem, mà là cho Lam Thiên Nhiên thấy. Suy ra, ông ta đã thua ngay từ màn đầu rồi?



Xe chạy vào khu vực nội thành, Từ Tán nhìn ra cửa sổ, vui vẻ nói: “Thiên Nhiên, thành phố này thật nhiều màu sắc.”

Nói chính xác hơn là các kiến trúc ở đây được sơn đủ loại màu sắc.

Lam Thiên Nhiên cũng nhìn theo: “Ừ, rất đẹp.”

Lam Yến cảm thấy họ phản ứng hơi quá: “Cố tình làm như vậy đó, phát triển ngành du lịch.”

“À, là vậy à.” Từ Tán rất nể mặt nên đáp lại.

Lam Thiên Nhiên thì mặc kệ ông ta.

Lam Yến bất lực, cảm thấy giao tiếp với con trai là việc khó nhất trên đời này. Trước đó ông ta không thử xen vào, mà chỉ đứng bên cạnh quan sát, muốn xem thử thật ra giữa Lam Thiên Nhiên và Từ Tán là như thế nào.

Xe rời khỏi nội thành, nhà cửa hai bên biến thành cảnh tự nhiên.

“Thiên Nhiên, thật nhiều cây dừa.” Lam Yến nghe Từ Tán nói vậy.

Lam Thiên Nhiên: “Không chỉ có dừa, một số là cây cọ.”

“Vậy sao? Tại sao cây cọ lại trông giống dừa như thế.”

“Ừ, cây cọ có nhiều loại khác nhau, loại này khá giống dừa.”

“Thiên Nhiên, cậu nhìn cái hồ kìa, lá sen lớn quá.”

“Đó là cây súng, lớn như vậy, hay là sen vua?”

Lam Thiên Nhiên và Từ Tán giống hệt hai đứa trẻ lần đầu được đi du lịch, thấy cái gì cũng mới lạ, thỉnh thoảng kề sát lại trao đổi những cảm nghĩ “trẻ con” của mình.

Lam Yến chưa từng thấy Lam Thiên Nhiên như thế này bao giờ. Bỗng nhiên ông ta lại tự kiểm điểm: có phải ông ta không quan tâm đến con trai đủ nhiều? Từ nhỏ đến giờ, hình như ông ta chưa bao giờ cùng chơi với con trai cả.



Xe dừng bên bờ biển, biển xanh mướt rộng vô biên, đáng tiếc là thuyền rất nhiều đậu ở đây cản tầm nhìn.

Lam Yến nghe Từ Tán nói: “Biển này xanh thật.”

Bây giờ ông ta hoàn toàn vô cảm rồi, chàng trai này nói nhiều thật, tại sao Lam Thiên Nhiên không chọn ai mà lại chọn đúng người như vậy chứ, hay là vì thích tính hoạt bát, chỉ cần có mặt anh là chỉ số náo nhiệt luôn được giữ trên mức trung bình.

Lam Thiên Nhiên: “Thời tiết hôm nay đẹp, trời rất xanh, nên biển cũng đẹp.”

Lam Yến đồng ý điều này: “Đúng là thời tiết hôm nay đẹp, bình thường rất hay có mưa.”

Từ Tán cười: “Khí hậu nhiệt đới gió mùa, nhiều mưa.”

Lam Yến nhìn anh, không phải là cũng hiểu biết à? Ờ, bây giờ thì ông ta đã hiểu, dọc đường người ta dùng một vạn câu hỏi vì sao chẳng qua là để tìm đề tài thôi, nhìn tưởng là làm phiền nhưng thực tế lại muốn khiến con trai ông ta vui lòng. Thôi được, những thứ khác chưa tính, nhưng EQ của chàng trai này đúng là cao thật.

Lam Thiên Nhiên: “Ba, thuyền vẫn khởi hành lúc 6 giờ?”

Lam Yến: “Đúng rồi.”

Lam Thiên Nhiên: “Vậy con và Từ Tán đi dạo trên bờ một lát.”

Lam Yến: “À, được.”

Từ Tán lại cười một cái thật tươi với ông ta: “Bác Lam, tối gặp lại.”

Nhìn theo Lam Thiên Nhiên và Từ Tán đi xa dần, Lam Yến hỏi: “Jason, cậu thấy người này thế nào?”

“Ông nói là Từ Tán? Cũng khá được.” Jason đáp: “Vấn đề là cậu Lam thích, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy chú ý đến một người nhiều như vậy.”

Jason vẫn luôn làm việc cho Lam Yến, nên hắn cũng rất quen thuộc với Lam Thiên Nhiên. Tuy Lam Yến không quá quan tâm đến con trai, nhưng trước khi Lam Thiên Nhiên trưởng thành, ít nhất họ vẫn gặp nhau mỗi năm một lần, thỉnh thoảng cùng nghỉ đông nghỉ hè với nhau. Jason còn nhớ có một mùa hè, Lam Thiên Nhiên ở trên sòng bài trên thuyền suốt vài tháng, nhưng anh không nuôi dưỡng được cái đam mê đánh bạc như cha mình.

“Đúng vậy, hình như nó rất thích Từ Tán, dù Từ Tán nói gì, nó cũng tiếp lời.” Lam Yến cau mày: “Cậu không thấy kỳ lạ sao?”

Lam Thiên Nhiên vẫn không thèm để ý đến ông ta như trước kia, thời chưa có Từ Tán làm đối tượng so sánh thì chẳng sao cả, nhưng có so sánh mới có đau thương mà.

Jason cười ha ha: “Khi ở ngoài vẫn luôn nể mặt lẫn nhau, về nhà thì chưa chắc.”

“Cũng đúng, còn chưa biết khi ở riêng thì chúng nó thế nào.” Lam Yến vui hơn một chút.

Hai người lên thuyền, Jason hỏi: “Ông chủ, mấy phòng?”

“Hả?”

Jason nhìn hành lý của Lam Thiên Nhiên và Từ Tán: “Tôi phải sắp xếp hành lý, tách ra không? Hay chỉ cần một phòng là được?”

Lam Yến: “Tách ra.”



Trước 6 giờ, Lam Thiên Nhiên và Từ Tán về thuyền, Lưu Kim đã có mặt rồi.

“Cậu em!” Lưu Kim giang hai tay ôm Từ Tán, nhưng khác với Lam Yến, cái ôm của Lưu Kim rất chân thực. Hắn hơi mập mạp, có trọng lực kéo xuống, lúc ôm người khác rồi lắc lư đúng là rất mạnh bạo.

Từ Tán giới thiệu hắn và Lam Thiên Nhiên với nhau.

Lưu Kim bắt tay chào hỏi Lam Thiên Nhiên, sau đó hẹn Từ Tán: “Tối nay ăn cơm không?”

“Anh chậm chân rồi, tối nay em có hẹn.” Từ Tán cười: “Có thể hẹn ăn khuya.”



Bữa tối, Từ Tán ăn cùng Lam Thiên Nhiên và Lam Yến.

Quách Tín cũng có mặt. Ông ta trong rất bình thường, tuy vậy khá cao lớn và rắn chắc, có thể thấy là một người kiên trì rèn luyện trong thời gian dài, không như Lưu Kim rõ ràng trẻ hơn Quách Tín rất nhiều, nhưng bây giờ đã phát tướng thấy rõ.

Lam Yến nói với Lam Thiên Nhiên: “Mẹ con ban đầu cũng định đến, nhưng lại có một bữa tiệc quan trọng phải dự, nên không lên thuyền được.”

Quách Tín cũng than thở: “Vợ tôi cũng thế, định đưa cô ấy lên đây chơi, ai ngờ cô ấy bỏ tôi chạy đi dự tiệc tối gì đó, chỉ vì nghe nói có hoàng tử công chúa xuất hiện, chẳng biết có gì hay ho, hoàng tử công chúa thì cũng hai con mắt một cái miệng thôi mà?”

Lam Yến cười: “Đấy là do lòng tham hư vinh của đàn bà, chúng ta chỉ cần thỏa mãn họ, không cần phải hiểu.”

Trong bữa ăn, Lam Yến và Lam Thiên Nhiên đều rời bàn trong một khoảng thời gian, chỉ còn lại Quách Tín và Từ Tán, thế là hai người quay sang trò chuyện. Từ Tán bắt đầu từ đề tài thể thao, nhanh chóng khiến cho Quách Tín thao thao bất tuyệt. Cả hai càng nói càng hợp ý, từ trên bên ăn kéo sang tận bên ngoài. Sau khi bữa cơm kết thúc, họ lại tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện tiếp.



Lam Yến và Lam Thiên Nhiên không đi theo, mà đứng ở một nơi khá xa để trò chuyện.

Lam Yến: “Từ Tán rất giỏi, lần đầu gặp mặt đã có thể lọt vào mắt Quách Tín.”

Lam Thiên Nhiên trả lời bằng giọng rất tự hào: “Cậu ấy vô cùng thông minh.”

“Ba cảm thấy cậu ta quá thông minh.” Lam Yến nói: “Con xác định cậu ta đến với con không vì mục đích nào khác?”

“Mục đích gì? Tiền sao?” Lam Thiên Nhiên lắc đầu: “Cậu ấy cũng có tiền.”

Lam Yến cười: “Ai lại chê tiền ít? Những ân oán trong nhà quyền thế từ đâu mà ra? Chẳng phải vì tiền hay sao?”

Lam Thiên Nhiên nhìn ông ta: “Vậy còn ba, không tranh giành với các chú các bác à?”

Lam Yến thở dài: “Coi như là có đi, ai mà không muốn có địa vị chứ, nhưng ba từ bỏ rất nhanh, đấu không lại mấy người đó…”

Nói rồi ông ta bỗng đổi sắc mặt, cười trên nỗi đau của người khác: “Bọn họ tranh giành mấy chục năm đến tận bây giờ cũng vô ích thôi, con nhất định sẽ đạp hết từng người xuống.”

Lam Thiên Nhiên: “Cũng chưa chắc.”

Câu nói của anh khiến Lam Yến bừng tỉnh, nụ cười tắt đi: “Khoan đã, chúng ta đang nói chuyện Từ Tán kia mà? Nói tiếp đi chứ, con cho rằng Từ Tán đến với con không phải vì tiền?”

“Không phải.” Lam Thiên Nhiên nói: “Từ Tán không rất thích tiền, nhưng cậu ấy không thích nhà họ Vương, mà nhà họ Vương có tiền, nên cậu ấy phải giàu hơn bọn họ.”

Đây là suy nghĩ của Lam Thiên Nhiên.

Lam Yến cau mày: “Đúng, quên mất chuyện của nhà họ Vương. Cậu ta và nhà họ Vương từng có oán thù rồi, chẳng trách ông nội con tức giận, con cũng biết ông nội và ông cụ Vương thân nhau chứ hả? Bọn họ đã làm anh em 80 năm nay rồi.”

Lam Thiên Nhiên: “Anh em ruột còn có thể trở mặt, huống hồ gì không phải ruột thịt.”

“Con cho rằng hai người họ quay lưng với nhau vì con là chuyện không quan trọng à?” Lam Yến thử dùng tình cảm để tác động: “Cả hai ông cụ đều lớn tuổi rồi, con nhẫn tâm hành hạ người ta nữa?”

Lam Thiên Nhiên: “Con cho rằng quan hệ của họ không tốt như ba nói đâu.”

Lam Yến: “…Ông nội nói với con thế à?”

Mấy năm nay, Lam Hữu Sinh rất coi trọng Lam Thiên Nhiên. Sau khi nhà họ Vương gặp nạn, nhà họ Lam cũng bị liên lụy, Lam Thiên Nhiên là người viện trợ cho bọn họ, dùng sức một người chống đỡ cả con thuyền. Từ đó về sau, Lam Hữu Sinh đặc biệt chú ý đến Lam Thiên Nhiên.

Ông cụ để Lam Thiên Nhiên đến từng công ty con dưới trướng Lam Thị “rèn luyện” một thời gian, tỏ rõ mình có ý định giao lại Lam Thị cho anh. Nói chính xác hơn là Lam Hữu Sinh muốn giao quyền kiểm soát Lam Thị cho Lam Thiên Nhiên, những người khác có thể nắm cổ phần, nhưng không có quyền biểu quyết. Lam Hữu Sinh hy vọng Lam Thị được giữ gìn nguyên vẹn, chứ không bị đám con cháu chia năm xẻ bảy.

Vì tưởng Lam Hữu Sinh xem Lam Thiên Nhiên là người thừa kế, nên Lam Yến cho rằng ông cụ đã từng nói một vài bí mật gì đó với anh.

Lam Thiên Nhiên: “Không có, ông nội không nói, nhưng con cho rằng ông nội là một thương nhân.”

“Hả?” Lam Yến không hiểu ý con trai.

Lam Thiên Nhiên: “Nếu như Lam Thị có cơ hội nuốt trọn Vương Thị, ông nội sẽ không nương tay.”

Lam Yến: “…”

Nói là ông nội không nương tay, thật ra chính là Lam Thiên Nhiên không nương tay chứ gì. Lam Yến bắt đầu hiểu được điểm mạnh của con trai, trông anh có vẻ lương thiện thế thôi, nhưng thực tế là tàn nhẫn hơn người cha này rất nhiều.

Lam Yến: “Sau này còn muốn nuốt trọn cả Vương Thị?”

Lam Thiên Nhiên: “Sau này rồi tính.”

Thật ra bây giờ anh đang tiến hành, không, phải nói là từ mấy năm trước anh đã bắt đầu. Lưới tung ra cũng khá lâu rồi.

Lam Yến im lặng một lúc, bỏ qua Vương Thị, quay về chủ đề Từ Tán: “Dù sao đi nữa, ông nội con sẽ không thích Từ Tán đâu.”

Lam Thiên Nhiên: “Ông ấy chỉ không thích con chung sống với đàn ông thôi.”

“Thì ra con cũng biết?” Lam Yến nói: “Ông nội chắc chắn sẽ kiên quyết phản đối, đến lúc đó con định thế nào?”

“Không thế nào cả.”

“Dùng quyền thừa kế đe dọa con thì sao?”

“Vậy thì cứ giao cho người khác. Con cho rằng sự cố chấp muốn giữ Lam Thị nguyên vẹn của ông nội là quá vô nghĩa.”

Nếu Lam Thiên Nhiên không nhận được quyền thừa kế, anh cũng sẽ không từ bỏ phần tài sản mà mình đáng nhận được, đến khi ấy sẽ phải chia cắt Lam Thị ra thôi.

Lam Yến: “…” Lam Thiên Nhiên dám nói, nhưng ông ta không dám chuyển lời lại cho ông cụ ở nhà. Thật đau đầu, làm cha của Lam Thiên Nhiên khó, làm con của Lam Hữu Sinh lại càng khó.



Ở nơi khác, không khí hài hòa hơn bên cha con nhà họ Lam rất nhiều, Từ Tán và Quách Tín đang nói về núi tuyết. Quách Tín từng trèo lên Everest, Từ Tán thì chưa, nhưng cũng đã từng leo núi tuyết có độ cao khoảng 3000 mét.

Từ Tán: “Đá đập xuống, tôi hoảng loạn tìm cách tránh, trong lúc đó thì kính rơi mất, cả vùng tuyết trắng sáng rực làm mắt tôi đang nhói, một lát sau thì mù, tôi sợ hết hồn, cảm thấy cuộc đời mình thế là hết.”

Quách Tín cười nói: “Chứng quáng tuyết. Khi tôi leo núi cũng từng bị rồi, sau khi không nhìn thấy nữa, tôi mới cảm nhận được cô độc, rất cô độc.”

Từ Tán: “Đúng vậy, lần đầu tiên phát hiện cô độc lại đáng sợ như thế.”

Quách Tín vẫn còn ấn tượng sâu đậm: “Phải, kinh khủng hơn nỗi đau thể xác nhiều.”

Hai người đều từng cảm nhận điều đó, tiếp đến những chủ đề có thể nói càng lúc càng vào sâu hơn.

Quách Tín cũng không tránh né quá khứ ở Tín An Thành của mình, ông ta nói: “Sau đó tôi mới học được cách kiềm chế bản thân, còn trước kia thì quá tự phụ, cũng quá coi trọng thắng thua.”

Từ Tán: “Không phải ông tự phụ, là người khác cố ý chơi xấu, ông ở ngoài sáng địch ở trong tối, nếu không đề phòng thì ông có khiêm tốn cũng sẽ dính đạn thôi.”

Quách Tín: “Cậu nghe nói?”

Ông ta không thấy lạ, câu chuyện của ông ta cũng được coi như truyền kỳ trong giới kinh doanh, có ai chưa từng nghe kể lại.

Từ Tán: “Đúng, có nghe vài điều. Khi ấy tài xế của ông bị người ta mua chuộc, sau đó ông bị bắt cóc.”

Quách Tín biến sắc: “Làm sao cậu biết tài xế của tôi bị mua chuộc?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp