Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 72


1 năm

trướctiếp

XiaoDuo Video không thuê ở cao ốc văn phòng, mà chọn trong một khu nhà dân. Sau khi bước vào, Tống Mẫn Mẫn và Triệu Hồng tốn một thời gian mới tìm ra căn mà mình muốn tìm, cửa vào tòa nhà mở toang, cứ việc đi vào rồi lên thang máy hoặc thang bộ là được.

Họ tìm được căn nhà là đại bản doanh của XiaoDuo Video, gõ cửa.

Cửa được mở ngay, người đằng sau rất thiếu tính cảnh giác, thậm chí không buồn nhìn lại mà đã bỏ cửa đi vào trong. Căn hộ có bốn phòng và hai sảnh, rất lung tung. Đại sảnh ngoài cùng chất đầy những thiết bị ghi hình, sảnh nhỏ bên trong bày mấy cái bàn làm việc, một nhóm thanh niên đang ngồi nhìn máy tính.

Tống Mẫn Mẫn nói: “Cảm giác không khó chút nào.”

Triệu Hồng: “Ừ.”

Hai người “tông mặt mà bắt hình dong”, cho rằng công ty nhỏ này rất dễ giải quyết.

Tống Mẫn Mẫn lên tiếng hỏi: “Ông chủ là ai?”

“Ông chủ đi vắng, anh chị có chuyện gì?”

“Vậy chờ ông chủ về rồi nói.”

Không biết nhóm nhân viên kia báo cáo gì với ông chủ, nửa tiếng sau, A Đoạt dẫn theo bốn người đàn ông cao lớn trở về, trong đó có hai người xăm hình đầy tay.

Tống Mẫn Mẫn và Triệu Hồng nhìn nhau, xem ra là coi thường đối thủ rồi? Tống Mẫn Mẫn cười cười, tỏ ý muốn mượn nhà vệ sinh, cô ra hiệu cho Triệu Hồng chống đỡ tạm một thời gian.

Sau khi vào nhà vệ sinh, Tống Mẫn Mẫn ngồi trên nắp bồn cầu nhắn tin cho Từ Tán: Nam Am là quê anh, chắc phải có quan hệ chút chứ hả?

Từ Tán: Quan hệ gì?

Tống Mẫn Mẫn: Tay đấm này nọ.

Từ Tán câm nín, định nhắn lại: Cô gây chuyện rồi? Nhưng anh nghĩ lại thì thấy không đúng, đây là Tống Mẫn Mẫn chứ có phải Hạng Vãng, thế là anh xóa dòng chữ trước, gửi thẳng số của anh Miêu sang: Cô cần người thì tìm anh Miêu này là được.

Tống Mẫn Mẫn gọi cho anh Miêu.

Sau 10 phút, bốn tay đấm cao lớn mà A Đoạt dẫn về dời trận địa sang bên Tống Mẫn Mẫn và Triệu Hồng.

Một người còn rất chân thành: “Thì ra mọi người quen nhau cả, ha ha ha ha, quá tình cờ.”

A Đoạt: “…” Hắn còn tưởng phép vua thua lệ làng, ai ngờ đâu phép vua với lệ làng là cùng một hệ.

Cuối cùng cũng có thể nói chuyện đàng hoàng, Tống Mẫn Mẫn nói rõ ý định trước: “Chúng tôi đại diện cho Từ Tán đến bàn bạc với anh.”

Sau đó, cô hỏi A Đoạt: “Các anh làm cách nào để bà Lữ đồng ý quay video theo ý mình?”

A Đoạt khổ sở đáp: “Tôi mua rất nhiều mật ong của bà ta bằng giá rất cao.”

Hắn thừa nhận đoạn thoại liên quan đến Tụ Hâm mà Lữ Băng nói là do bọn họ chuẩn bị sẵn, rồi bà ta đọc theo. Hắn cũng rất thức thời, tỏ ý sẽ lập tức xóa video.

Tống Mẫn Mẫn: “Chỉ xóa cũng vô ích, chúng tôi cần các anh phải đăng bài thừa nhận: Các anh dùng thủ đoạn lừa gạt dự dỗ bà Lữ quay đoạn video đó.”

“…” A Đoạt không muốn làm vậy, điều này sẽ gây tổn thất lớn.

Triệu Hồng lên tiếng rất đúng lúc: “Tôi là luật sư, nếu các anh không muốn tự sửa sai, vậy tôi chỉ có thể gửi đơn kiện, ra tòa là công việc của tôi, tôi kiếm cơm bằng nghề này, nhưng với các anh thì đó là rắc rối, tốn tiền tốn sức tốn thời gian, hy vọng anh suy nghĩ cẩn thận.”

Tống Mẫn Mẫn bổ sung: “Kiện chung cả lần trước.”

Một thời gian trước đây, XiaoDuo Video đã từng đăng bài về “Từ Tán trong mắt hàng xóm”, video này chứa rất nhiều thông tin theo kiểu cắt câu lấy nghĩa.

A Đoạt: “…” Thù mới hận cũ cùng lên, xem ra đối phương không chịu tha thứ.

Hắn vẫn còn tranh đấu: “Lần trước thật ra tôi đã giúp các người, không phải tôi đăng theo một vài cái video khác rồi sao? Cũng làm giảm bớt ảnh hưởng với Từ Tán rồi mà.”

Đáng tiếc, hắn không tiện đưa Khổng Hi Thần ra làm chứng cho mình.

Tống Mẫn Mẫn không hề dao động: “Đó chỉ là lời nói một phía của anh. Tôi không cho rằng anh có lòng hỗ trợ chúng tôi, đơn giản chỉ là tình cờ, mà dù anh có thật lòng giúp đỡ, thì vẫn là anh hại chúng tôi trước.”

A Đoạt: “…” Nói không lại, đành nhận tội.



Một tiếng sau, XiaoDuo Video đăng bài giải thích và xin lỗi, thừa nhận mình muốn câu tương tác nên mới cố ý làm giả đoạn video “Con trai Lữ Băng bình luận về Tụ Hâm”.

Tôn Triết thấy được thì tức muốn phát rồ: “Cái công ty này chơi trò gì vậy? Sao lần nào cũng nửa đường đứt gánh?!”

Lần trước là đăng chuyện xấu của mẹ gã lên, còn lần này bọn họ tự nhảy ra xin lỗi.

Thật ra sau thất bại lần trước, gã không muốn tìm XiaoDuo Video làm việc cho lắm, nhưng ông chủ Đàm từ chối ủy thác của gã, trong thời gian ngắn không còn ai thích hợp, mà gã không muốn mượn người của Lý Minh Ân, sau cùng vẫn tiếp tục dùng bọn họ. Có đôi khi, không thể thỏa hiệp dùng tạm một thứ gì đó, sai một bước thì coi như thua sạch cả bàn.

Hà Văn Vũ tìm cách giải thích: “Từ Tán nói muốn kiện, bọn họ sợ…”

Tôn Triết tức giận quát: “Bọn họ sợ Từ Tán, không sợ anh chứ gì?”

Hà Văn Vũ không nói nữa.

“Bọn người này cứ liên tục giỡn mặt với anh.” Tôn Triết nghiến răng kèn kẹt: “Nhất định phải cho chúng nó biết tay.”

Đương nhiên, bây giờ Tôn Triết chưa thể làm gì được, nếu bây giờ gã đụng vào công ty đó, Lý Minh Ân sẽ quay sang mắng gã không lo việc chính… Nguy rồi, lần này lại có vấn đề, Lý Minh Ân sẽ ghi thêm một tội cho gã, đành mặc kệ công ty nhỏ đó vậy, quan trọng nhất bây giờ là phải lấy công chuộc tội, sớm ngày thuyết phục được Lưu Kim. Như vậy thì mọi sai lầm của gã có thể sẽ được bỏ qua, còn không thì Lý Minh Ân sớm muộn gì cũng tính sổ với gã.



Tôn Triết rất nóng nảy, còn bên Từ Tán cũng không có cảm giác vui sướng khi chuyển bại thành thắng. XiaoDuo Video này rất không ra gì, bọn họ vừa xin lỗi xong chưa bao lâu thì đã đăng ngay cảnh Lữ Băng mắng chửi Tiểu Thiện lên. Hơn nữa, lần này bọn họ còn thông minh không dùng đến tài khoản chính, mà chỉ dùng tài khoản phụ, vả lại đoạn phim này chỉ có bọn họ sở hữu, cho nên dù sao cũng không thể phủi tay như không được.

A Đoạt gọi điện xin lỗi Tống Mẫn Mẫn, còn thề là do nhân viên tự ý đăng, hắn sẽ lập tức đuổi việc người này.

Tống Mẫn Mẫn còn lâu mới tin. Cô lên mạng xem động tĩnh ra sao, cũng không quá tệ, đa số mọi người đều bày tỏ thái động thông cảm với Từ Tán, cho rằng anh có người mẹ như thế này cũng quá thảm.

Tống Mẫn Mẫn thở phào, nói với Triệu Hồng: “Anh nói xem cái loại công ty không biết điều này vì sao còn tồn tại được?”

“Có lẽ do may mắn.”

Một công ty đã nhỏ lại còn thích đi gây chuyện khắp nơi, nếu không may mắn thì đã sớm bị người ta tiêu diệt rồi.

“Tôi thấy vẫn nên kiện bọn họ đi.”

Triệu Hồng nói sự thực: “Bọn họ đã xin lỗi, dù có kiện thì cũng chỉ nhận được một lời xin lỗi nữa kèm theo khoản bồi thường không đáng kể.”

Tống Mẫn Mẫn cười: “Còn có thể hành hạ bọn họ một phen, chúng ta có tiền không sợ gì, nhưng bọn họ sẽ rất đau khổ, như vậy mới ghi nhớ được bài học này.”

Triệu Hồng: “Ừ, đúng vậy.”

Cô gái này thật giỏi, không thể chọc vào.



Tống Mẫn Mẫn gọi điện cho Từ Tán. Nhưng Từ Tán không đồng ý kiện XiaoDuo Video, vì anh còn nể mặt anh Miêu.

Tống Mẫn Mẫn và nhóm người của anh Miêu vô tình đụng độ, sau đó hắn lập tức gọi điện xin lỗi, cũng thay mặt XiaoDuo Video xin tha thứ… Khi ấy Từ Tán đã rộng lượng tỏ ý chỉ cần giải quyết xong việc thì anh sẽ không dồn đến đường cùng.

Tống Mẫn Mẫn: “Bên phía bà Lữ, tôi còn chưa nói rõ rằng tôi thay mặt anh đến, chắc bà ta cũng không có hiểu biết gì nhiều về sự kiện lần này, tôi có nên đến nói rõ mọi việc với bà ta không, tránh lần sau lại xảy ra chuyện tương tự?”

Từ Tán: “Tôi không hiểu bà ta, không dám chắc sau khi cô nói rõ thì bà ta sẽ có thái độ nào, phối hợp với cô hoặc là tự nâng giá bản thân.”

Nếu như là lựa chọn thứ hai thì càng phiến toái, người ôm lòng tham không bao giờ có giới hạn cả. Lữ Băng không giống người biết điều cho lắm.

Tống Mẫn Mẫn trầm ngâm: “Tôi hiểu sự lo lắng của anh, để tôi nghĩ thêm.”

Đặt điện thoại xuống, Từ Tán ngước lên tìm Lam Thiên Nhiên.

Bây giờ họ đang ở trong phòng sách, Lam Thiên Nhiên không ngồi ở máy tính mà đứng bên giá sách đọc thứ gì đó. Từ Tán đứng dậy lại gần, ôm lấy người yêu từ phía sau.

Lam Thiên Nhiên không buông sách xuống ngay, mà đặt tay còn rảnh lên bàn tay Từ Tán.

Từ Tán gác đầu lên vai Lam Thiên Nhiên, nhìn vào cuốn sách trên tay người kia: “Hướng dẫn du lịch?”

“Ừ, xem thử người khác ra ngoài thì đến những nơi nào.” Lam Thiên Nhiên đặt sách xuống, kéo cánh tay đang vòng quanh eo mình ra, tránh bị ngăn cản hoạt động, rồi xoay lại đối diện với Từ Tán.

Từ Tán bất đắc dĩ lắm, Lam Thiên Nhiên thường đẩy anh ra, nhưng anh cảm thấy không phải vì ghét anh, người này cũng rất hay chủ động chạm vào anh. Từ Tán lại tiến lên trước, ôm lấy eo Lam Thiên Nhiên lần nữa, lần này anh không bị đẩy ra. Lam Thiên Nhiên bắt đầu xoa tóc và lưng của anh, giống như đang vuốt lông mèo.

Anh nghĩ không sai, Lam Thiên Nhiên đang nghĩ đến việc liên quan đến mèo. Anh nhớ lại Từ Tán từng nói muốn được ôm ngủ, lần ghé Sơn Thủy Điền Viên trước đó cũng suýt nữa thành công, nhưng rồi xảy ra chuyện của Vương Đình…

Lam Thiên Nhiên dừng suy nghĩ lại, hỏi: “Cậu muốn đi đâu chơi?”

“Lần này à?”

Ngày mai bọn họ phải đi gặp Lam Yến.

Từ Tán: “Có thể tôi không dành ra được quá nhiều thời gian.” Anh đang phải đối phó với bọn người Tôn Triết và Lý Minh Ân, bất cứ lúc nào cũng phải điều chỉnh chiến thuật theo tình hình thực tế.

Lam Thiên Nhiên: “Không phải lần này, tôi nói về sau.”

“Đâu cũng được.” Từ Tán cười: “Muốn đi khắp thế giới cùng cậu.”

“Ừ.” Nghe tiếng cười của Từ Tán, cơn sóng trong lòng Lam Thiên Nhiên càng dâng càng cao, đến mức khó mà kìm lại được. Anh hơi muốn đẩy Từ Tán ra, nhưng vừa rồi Từ Tán lại nói muốn đi cùng với anh, thế là anh đổi từ đẩy sang ôm, siết chặt người kia vào lòng.

Từ Tán hơi ngạc nhiên, anh không ngại tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng thế này hơi dễ gặp sự cố. Hiện giờ anh vẫn chưa biết nên làm sao để đột phá cửa ải giữa “quan hệ tương đối thuần khiết” và “quan hệ không trong sáng”.

Hai người ôm một lúc, Từ Tán nói đùa: “Thiên Nhiên, tôi sắp không thở được rồi.”

Lam Thiên Nhiên lập tức buông ra, nhìn Từ Tán đầy vẻ quan tâm.

Từ Tán cười thật lòng: “Cậu nhìn tôi như vậy, làm tôi nhớ lại hồi cấp ba…”

“Sao?”

Từ Tán: “Tôi tham gia một cuộc thi đấu, cậu nhìn tôi, nhưng có vẻ cậu còn hồi hộp hơn.”

Lam Thiên Nhiên suy nghĩ: “Không biết cậu đang nói lần nào.” Rồi anh nói thêm: “Tôi rất dễ căng thẳng hồi hộp trong những việc liên quan đến cậu, và rất khó để thư giãn trở lại. Bây giờ vẫn như vậy, không, bây giờ càng nghiêm trọng hơn.”

“…” Từ Tán cười: “Nếu như tôi nói rằng tôi cũng căng thẳng, vậy có giúp gì cho cậu thả lỏng hơn không?”

Anh nắm tay Lam Thiên Nhiên, đặt nó lên trên ngực mình, để người kia cảm nhận nhịp tim thật mạnh của anh. Nếu phải tử mổ xẻ bản thân để đến gần với Lam Thiên Nhiên hơn, anh không ngại làm vậy.

Lam Thiên Nhiên như bị ngọn lửa bao vây, nhiệt độ dần tăng lên. Từ Tán thấy sắc đỏ trên mặt anh ngày càng rõ ràng, cũng cảm nhận được lòng bàn tay anh nóng lên. Đây là ảnh hưởng của đôi bên với nhau, Từ Tán bắt đầu thấy miệng khô đi.

Từ Tán liếm môi, anh đang do dự giữa chủ động và chờ đợi. Sau đó Lam Thiên Nhiên nghiêng người lại gần trước, họ trao nhau nụ hôn.

Nụ hôn quyến luyến kéo dài rất lâu, rồi mới tách ra.

Từ Tán hơi tiếc nuối, thầm nghĩ hôm nay đến đây là kết thúc, dù sao thì cũng không còn sớm nữa, phải nghỉ ngơi thôi.

“Có muốn ngủ chung không?” Lam Thiên Nhiên hỏi.

Từ Tán đã giúp anh giải quyết phần lớn cảm xúc căng thẳng. Con người khi thư giãn sẽ muốn làm những điều vui vẻ, Lam Thiên Nhiên nghỉ đến việc “ôm ngủ”. Anh cảm thấy có thể nhân lúc mình không hồi hộp để hoàn thành việc này.

“…” Từ Tán như bị ném thẳng một quả bom ngay cạnh chân, cả người anh bắn thẳng lên trời.

Anh nắm chặt tay Lam Thiên Nhiên, như giữ lấy dây diều trong cơn gió lớn. Nhưng trái ngược với sức mạnh trên tay, anh lại nói bằng giọng thật nhẹ thật dịu, như sợ sẽ khiến ai đó giật mình trốn mất: “Được.”



Nhưng Lam Thiên Nhiên nói ngủ, thật sự chỉ là đi ngủ. Anh rất cẩn thận đắp chăn mỏng cho Từ Tán, rồi dùng tư thế dễ chịu nhất để ôm người kia, cuối cùng là ngủ say.

Từ Tán nửa vui sướng nửa đau khổ. Được cùng chung chăn gối là một bước tiến thực tế, rất đáng mừng, nhưng anh thật sự lo mình sẽ làm ra vài điều “trời đất khó dung” trong cơn mê ngủ. Vậy là anh không dám ngủ, cuối cùng thì lơ mơ đến tận khi trời sáng.

Dù vậy cũng không sao, anh có thể ngủ bù trên đường đi. Vé máy bay là loại hạng nhất, Từ Tán không ăn, ngủ suốt cả một đường. Khi hạ cánh, anh cảm thấy trạng thái tinh thần của mình rất hoàn mỹ, dù Lam Yến, Quách Tín và Lưu Kim cùng xuất hiện ngay bây giờ, anh cũng có thể ứng phó.

Lam Thiên Nhiên lấy ra một hộp bánh kem, đưa cho anh: “Ăn chút đi?”

“Ừ, cảm ơn.”

Hai người đi ra khỏi sân bay. Có người đang giơ bảng tên viết “Lam Thiên Nhiên” chờ họ ở lối ra.

Lam Thiên Nhiên thấp giọng nói: “Hình như là ba tôi? Sao ông ấy lại tự đến chứ?”

Từ Tán vội nhìn về phía người đang giơ bảng. Đầu tiên là một người đàn ông cao lớn đen thui, chắc là không phải rồi, nhìn sang bên cạnh, một ông chú đẹp trai ăn mặc bảnh bao, vậy là đây?

Lam Yến cũng thấy Lam Thiên Nhiên và Từ Tán. Hình ảnh trong mắt ông ta là Lam Thiên Nhiên đẩy xe hành lý, còn Từ Tán đi tay không, cũng chưa hẳn tay không, mà là đang ăn bánh kem.

Lam Yến thầm nhủ lẽ nào con trai mình nuôi một thằng ăn bám?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp