Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 71


1 năm

trướctiếp

Từ Tán cảm ơn ông chủ Đàm, rồi nói thêm: “Bây giờ anh làm ngành tư vấn thông tin thế này đúng là rất nguy hiểm, tốt nhất là chuyển hướng sang bảo mật an toàn thông tin vẫn hơn.”

Ông chủ Đàm gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Từ Tán: “Rồi anh định mở công ty mới thế nào đây, viết một bản kế hoạch trước đi, viết xong đưa tôi xem thử.”

Ông chủ Đàm vội đồng ý: “Được, vậy làm phiền anh Từ.”

Nói chuyện xong, Từ Tán lại đi tìm Điền Điềm.

Điền Điềm đang nghe điện thoại, ra hiệu cho Từ Tán chờ một lúc, anh bèn ngồi xuống sô pha.

“Không cho vào thăm? Chuyện gì thế? Bệnh tình nặng thêm? À, vậy phải nghe lời bác sĩ, chữa bệnh cho khỏi đã…” Điền Điềm trò chuyện mất gần 15 phút mới xong.

Cô thở dài, ngồi xuống cạnh Từ Tán: “Quản lý của Tiểu Khổng nói tình hình của cậu ấy bây giờ rất tệ, chắc phải nghỉ ngơi một thời gian, nhưng nghệ sĩ phải giữ được tần suất xuất hiện trước công chúng, nếu biến mất trong thời gian dài, người ta sẽ quên ngay thôi.”

Từ Tán: “Cậu ta vẫn còn nằm viện?”

Điền Điềm: “Đúng rồi, lúc trước còn cho vào thăm, chị còn định đi thăm cậu ấy, nhưng bây giờ bác sĩ không cho vào nữa, bảo rằng bệnh tình nặng hơn, giới hạn thời gian thăm bệnh.”

Thật ra vì đôi khi Khổng Hi Thần ăn nói lung tung, có người cho rằng trạng thái này không thích hợp để duy trì liên lạc với bên ngoài quá thường xuyên, nên cố ý hạn chế tiếp xúc.

Từ Tán: “Vậy thì chờ cậu ta khỏe hơn rồi đi thăm, khi nào chị đi báo em một tiếng, em cũng vào thăm.”

“Được.”



Rời khỏi nhà tắm công cộng, Từ Tán vừa lái xe vừa gọi cho Tống Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn, rảnh không? Bên tôi có chút chuyện cần nhờ cô giúp.”

Tống Mẫn Mẫn: “Lại làm sao? Sao anh nhiều chuyện thế?”

Từ Tán cười nói: “Hết cách, cuộc đời tôi nhiều màu sắc và kích thích như vậy đấy.”

Tống Mẫn Mẫn: “…”

Từ Tán gửi địa chỉ văn phòng luật sư của Triệu Hồng cho Tống Mẫn Mẫn, để cô đến đó gặp mình.



Đi qua đại sảnh đông đúc, Từ Tán bước vào văn phòng nhỏ của Triệu Hồng: “Ủa, hôm nay Hạng Vãng không đến?”

Triệu Hồng rót nước cho anh, đáp: “Sao cậu ta có thể ở đây suốt ngày được chứ.”

Từ Tán ngồi xuống sô pha: “Vậy là mất hứng thú với anh rồi à?”

Triệu Hồng bình thản nói: “Đừng có đùa. Tìm tôi có việc gì?”

Từ Tán thở dài: “Tôi còn có việc gì được? Cũng bấy nhiêu đó thôi.”

Triệu Hồng: “Xin lỗi, không giúp được cậu bao nhiêu cả. Nhưng mà ít nhất thì bây giờ Vương Đình không còn là vấn đề nữa.”

Từ Tán: “Bản thân hắn không phải là vấn đề mà.”

Triệu Hồng đẩy mắt kính, thầm nghĩ trước kia chẳng phải Từ Tán rất lo lắng về gã còn gì. Anh ta không biết rằng Vương Đình quả thực không phải là vấn đề, trước kia cũng vậy, vì Lam Thiên Nhiên đã diệt trừ rắc rối từ rất sớm rồi.

Từ Tán: “Lát nữa Tống Mẫn Mẫn cũng sang đây, bây giờ cô ấy giúp tôi xử lý vấn đề truyền thông.”

Triệu Hồng gật đầu, rất hiểu: “Nguy cơ truyền thông.”

Từ Tán: “Năm nay đúng là nhiều nguy hiểm.”

Triệu Hồng: “Người sợ nổi danh heo sợ mập.”

Từ Tán bật cười, đúng là thế, trước kia anh luôn rất kín tiếng, nhưng anh không đi ẩn cư mà vẫn duy trì hoạt động trong giới kinh doanh, vậy thì tất nhiên sẽ có rủi ro. Tuy vậy, nếu không có bọn người Tôn Triết, danh tiếng của anh chắc chắn sẽ rất tốt, chứ không nổi danh nhờ scandal như bây giờ.

Tống Mẫn Mẫn đến, bắt tay Triệu Hồng xong thì nhìn quanh, cô tránh khỏi chiếc sô pha mà Từ Tán đang ngồi, chọn vị trí thường trực của Hạng Vãng.

Từ Tán nói lại cụ thể về nguy cơ lần này.

Tống Mẫn Mẫn: “Lần trước là cha anh, bây giờ là mẹ, gia đình anh còn họ hàng nào khác có vấn đề không thế?”

Từ Tán: “Những người khác tương đối ổn.”

Bên nội của anh chỉ còn người bác và chú, quan hệ giữa anh và hai người này vẫn khá tốt. Anh tài trợ cho chú mình mở siêu thị buôn bán, bên phía bác thì giúp gia đình họ mở xưởng gia công thực phẩm, chủ yếu kinh doanh đặc sản vùng thảo nguyên như thịt bò khô.

Còn về bên ngoại, khi nhỏ anh có đến nhà bà ngoại chơi, nhưng sau này dần không còn liên lạc nữa. Đến khoảng năm cấp hai trở đi, anh đã không còn đến nhà bà ngoại. Tuy vậy, anh biết bên nhà ngoại chỉ có mẹ anh là loại đặc biệt, những người khác rất bình thường cũng khá yên phận, hẳn sẽ không gây rắc rối gì cho anh.

Từ Tán: “Tôi và mẹ tôi không ở cạnh nhau nhiều, về cơ bản là không hiểu gì về bà ta cả, nên tôi không biết Tôn Triết tìm bà ta làm gì, cũng không dám chắc bà ta sẽ làm gì.”

Tống Mẫn Mẫn: “Bây giờ mẹ anh đang ở đâu? Có lẽ phải gặp mặt một lần trước đã?”

“Chồng hiện giờ của bà ta làm nghề nuôi ong, thường đi khắp cả nước, nghe nói gần đây đến Nam Am thả ong.” Từ Tán nói: “Gặp thì có lẽ được, nhưng tạm thời tôi không thể đi, tôi và Thiên Nhiên phải đi gặp cha cậu ấy trước, việc này đã hẹn từ trước rồi.”

Tống Mẫn Mẫn: “Ừm, anh và mẹ không có tình cảm gì, phải không?”

Từ Tán trầm ngâm một lúc mới đáp: “Đúng.”

Thật ra anh vẫn còn chút ấn tượng về Lữ Băng. Anh nhớ ngày xưa khi bà ta về nhà, cũng từng mang theo đồ ăn vặt và quần áo mới cho anh. Từ Tán lúc nhỏ rất mong ngóng mẹ về. Nhưng từ sau khi anh lên 6-7 tuổi, à ta không còn xuất hiện nữa.

Tống Mẫn Mẫn: “Không hận sao?”

Từ Tán nhìn cô: “Tại sao lại hỏi vậy?”

Tống Mẫn Mẫn: “Đa số các vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, mà anh lại có tiền. Tuy vậy, nếu anh hận bà ta đến mức một đồng cũng tiếc không muốn cho, thì giải quyết vấn đề sẽ rất lằng nhằng.”

“Có thể giải quyết bằng tiền là tốt, tôi không ngại tiêu tiền.” Từ Tán cười đáp: “Vài triệu đến vài chục triệu thì được, cô cứ xem rồi làm.”

“…” Tống Mẫn Mẫn cảm thấy Từ Tán trông như đang cười, nhưng thật ra là đang xả giận: Anh cầm một thùng chứa đầu tiền đập vào mặt những con người đó, muốn tiền phải không? Lấy đi, lấy đi, cho mày đó!

“Thật ra chúng ta vẫn luôn chỉ trị ngọn, không trị gốc.” Tống Mẫn Mẫn nói tiếp: “Phải giải quyết vấn đề từ nguồn gốc của nó, nghĩa là phải giải quyết được kẻ đào bới ra vấn đề.”

Triệu Hồng đẩy mắt kính, sao nói cứ như sắp cho ai lên thớt vậy nhỉ? Mà nghe đâu Vương Đình chính là kẻ khơi ra vấn đề, bây giờ có thể xem như xử lý được gã rồi chứ?

“Sẽ giải quyết được.” Từ Tán nói: “Khi tôi không có ở đây, cô cần tiền hoặc những trợ giúp nào khác, có thể tìm luật sư Triệu.”

Triệu Hồng ngây ra, hình như đây là lần đầu tiên Từ Tán thể hiện lòng tin đối với anh trước mặt người khác. Không hiểu vì sao, địa vị của anh dường như được nâng cao lên rất nhiều? Do gần đây nhiều việc, hay là vì Hạng Vãng?

Tống Mẫn Mẫn nhìn Triệu Hồng, cười nói: “Nhờ giúp đỡ.”

“Cô Tống khách sáo.”

Tống Mẫn Mẫn nói: “Nếu tôi đã nhận iền, thì phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, tôi chuẩn bị đến Nam Am một chuyến, luật sư Triệu có thể đi cùng không?”

Triệu Hồng: “Khi nào thì đi?”

Tống Mẫn Mẫn: “Bây giờ.”

Triệu Hồng: “…”

Từ Tán bật cười.



Ngoại thành Nam Am, hai chiếc xe nhỏ có in ký hiệu “XiaoDuo Video” dừng trước khoảng đất trống hoang vu, một nhóm thanh niên nam nữ bước xuống. Bọn họ nhìn quanh, ở đây chỉ có đồng ruộng xanh mơm mởn, cùng một vùng rừng thưa.

Tiểu Thiện: “Người nuôi ong đuổi theo hoa, nhưng ở đây không có bao nhiêu hoa, có khi nào đã đổi chỗ rồi không?”

A Đoạt: “Ngày hôm qua hẹn bọn họ là đến đây ghi hình rồi mà, chắc là không dọn đi giữa đêm đâu.”

Hắn nhìn mảnh rừng phía trước, nói: “Tôi thấy bên kia có nhà kìa, chúng ta qua xem thử?”

Nhà xây bằng tôn, là nơi ở tạm thời của người nuôi ong. Gần nhà tôn có đặt thùng nuôi ong, nhìn sơ qua thì khoảng 3-4 cái.

A Đoạt vòng quanh căn nhà xem thử chủ nhân có ở đây không, nhóm người Tiểu Thiện thì vừa cầm máy quay vừa đi xem ong mật.

“Cô gái, cô không sợ ong mật à? Không sợ bị chích hả?” Một người đàn ông cười, hỏi.

Nhóm người quay đầu lại, thấy một ông chú tuổi trung niên với thân hình rắn chắc xuất hiện. Lúc này, cửa nhà tôn cũng mở ra, một người phụ nữ mặc đầm dài đứng ra bên khung cửa. Nhìn sơ qua thì bà ta rất đẹp, nhưng để ý kỹ thì sẽ phát hiện thật ra tuổi không còn trẻ, tuy ăn mặc kiểu cách nhưng dấu vết của tháng năm vẫn hiện rõ.

A Đoạt lên tiếng: “Xin chào, tôi là người hôm qua đã hẹn trước, chúng tôi rất tò mò về nghề nuôi ong, muốn quay phim…”

Người phụ nữ ngắt lời: “Tôi nhớ là cậu nói muốn mua mật ong?”

A Đoạt: “…Đúng, chúng tôi cũng muốn mua.”

“Vậy theo anh ấy.” Bà ta chỉ vào ông chú trung niên.

“Sang bên này.” Ông ta đi vòng ra sau nhà, A Đoạt đi theo, nhóm người Tiểu Thiện cũng phải đi cùng. Người phụ nữ trong nhà tôn đột nhiên vươn tay chỉ vào Tiểu Thiện.

Cô bèn dừng chân lại: “Dì?”

Bà ta hạ giọng cảnh cáo: “Hồ ly tinh, cách chồng tôi xa ra, có biết chưa?”

Tiểu Thiện sửng sốt, không hiểu vì sao lại bị mắng… Tuy cô không cảm thấy mình làm sai điều gì, nhưng vừa lúng túng vừa xấu hổ khiến mặt đỏ bừng lên.

Người đàn bà kia bĩu môi: “Còn đỏ mặt, biết ngay là định dụ dỗ chồng tôi mà! Ngoài tuổi trẻ ra thì cô còn cái gì? Xấu thế này. Chậc chậc, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!”

Tiểu Thiện tức muốn phát khùng, người đàn bà này bị điên rồi sao?!



Đến xế chiều, hai chiếc xe có in ký hiệu “XiaoDuo Video” rời đi, một chiếc xe bình thường khác dừng đúng tại vị trí đó.

Trong nhà tôn, Tống Mẫn Mẫn đang nói chuyện với người đàn bà nọ: “Bác Lữ, bá dưỡng da giỏi thật, làm sao được như vậy?”

Lữ Băng không ghét Tống Mẫn Mẫn, vì cô không theo phong cách quyến rũ, nên bà ta không ngứa mắt.

“Mật ong có tác dụng tốt lắm đấy, ngày nào tôi cũng uống nước mật ong, hiệu quả thế này đây, lát nữa cô mua thêm ít mật ong về đi, uống hàng ngày biết không? Mật ong nhà chúng tôi rất nổi tiếng, sáng nay cũng có người đến phỏng vấn rồi, các cô đến hơi trễ đấy, chứ không là gặp nhau ấy chứ. Mật ong nhà tôi là hàng tự nhiên đấy, không qua chế biến, không có phụ gia, thơm ngon mát lạnh, uống vào là thích…”

Tống Mẫn Mẫn: “…”

Mẹ của Từ Tán đúng là biết ăn nói, tự cho rằng cô vượt ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để mua mật ong.

Bên ngoài, chồng hiện giờ của Lữ Băng đang nấu cơm. Triệu Hồng đứng bên cạnh nhìn, sẵn đó trò chuyện với ông ta. Đột nhiên, di động của Triệu Hồng reo, cầm lên xem thì thấy là Hạng Vãng.

Vừa kết nối, Hạng Vãng đã hỏi: “Lão Triệu, anh ở đâu thế?”

“Đi công tác ở Nam Am.”

“À, việc của anh tôi à? Tôi nhớ anh ấy là người Nam Am.”

“Ừ.”

Đúng lúc này, Tống Mẫn Mẫn ra khỏi nhà tôn: “Lão Triệu…”

Gọi xong cô mới thấy Triệu Hồng đang nghe điện thoại, bèn nói: “Anh nghe xong đi.”

Hạng Vãng: “Vừa rồi có tiếng con gái gọi anh?”

“Cô Tống, Tống Mẫn Mẫn, là…bạn của anh cậu.” Triệu Hồng định nói là “chuyên gia nguy cơ truyền thông của anh cậu”, nhưng nghĩ lại thì thấy không cần.

“À, anh đi công tác cùng cô ấy?”

“Đúng.” Một con ong mật bay ngang qua Triệu Hồng, anh liếc nó một cái rồi hỏi Hạng Vãng: “Cậu uống mật ong không? Tôi mang về cho.”

Hạng Vãng: “…” Lão Triệu, trình độ đánh lạc hướng tệ quá.

Tuy vậy, hắn vẫn vờ như hào hứng: “Được, anh mua cho tôi đi!”



Ngày hôm sau, XiaoDuo Video đăng lên Weibo một loạt các video về nghề nuôi ong. Trước đó, Hà Văn Vũ đã xem qua, cũng đưa Tôn Triết xem thử, xác định là không có vấn đề gì mới cho phép đăng.

Trong video, có vài đoạn kèm theo thông tin ẩn ý, một người phụ nữ lớn tuổi nhưng xinh đẹp nói: “Con trai tôi bảo Tụ Hâm là quái vật hút máu, nó sẽ hút hết sạch tiền mồ hôi nước mắt của mọi người…”

Dưới phần bình luận, có người nói: [Người này chính là mẹ của Từ Tán.]

Tiếp đó, chủ đề đáng để xào nấu đã có, chẳng bao lâu sau có người đăng bài viết thảo luận với tiêu đề: Từ Tán không đánh giá tốt về Tụ Hâm, gọi là quái vật hút máu.

Tống Mẫn Mẫn muốn ngất đi: “Trời đất, thì ra Lữ Băng nói có người đến phỏng vấn là thật à, tôi còn tưởng đó chỉ là thủ đoạn tiêu thụ mật ong của bà ta…”

Triệu Hồng hỏi: “Có cần đi tìm bà ta không?”

Bây giờ họ vẫn còn đang ở Nam Am.

Tống Mẫn Mẫn nghĩ rồi lắc đầu: “Không, chúng ta đến tìm XiaoDuo Video.”



Lưu Kim nhắn tin cho Từ Tán: Cậu còn liên hệ với mẹ cậu?

Từ Tán: Không còn, 20 năm không gặp rồi, ngoài em ra, bà ta còn 4 đứa con khác, ai biết là đứa con trai nào nói như vậy.

Lưu Kim: …Suýt nữa thì anh tin cậu rồi đấy, bớt đưa đẩy, cái video đó chắc chắn liên quan đến cậu!

Từ Tán: Em nói là Tôn Triết tìm người quay, để ly gián chúng ta, anh tin không?

Lưu Kim không nói gì nữa.

Từ Tán: Ngày mai gặp mặt nói chuyện đi.

Lát sau Lưu Kim mới trả lời: Ngày mai gặp.

~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp