Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 70


1 năm

trướctiếp

“Được rồi.” Đường Cư nói: “Vừa rồi tôi bịa chuyện của Khổng Hi Thần đấy, Từ Tán và cậu ta không có gì đâu, nhớ lần trước ở Tập Phương, Hi Thần đến biễu diễn mà Từ Tán còn không có hứng xem, đòi đi dạo với cậu còn gì.”

Lam Thiên Nhiên: “Cậu ấy không thích những hoạt động đó, người không hiểu sẽ tưởng rằng cậu ấy thích nơi đông đúc náo nhiệt, thật ra thì không, bình thường cậu ấy rất yên tĩnh.”

Đường Cư cười: “Cũng chưa chắc, có thể là do để ý cậu thôi.”

Lam Thiên Nhiên nghĩ rồi nói: “Có lẽ là không, nhưng tôi sẽ chú ý thêm.”

Hai người không nói nhiều về Từ Tán, nhanh chóng chuyển sang việc làm ăn.

Đến 10 giờ, Đường Cư nói: “Cũng tạm rồi, về thôi, bây giờ cậu không còn độc thân nữa, phải về nhà sớm. Ờ, cậu và Từ Tán bây giờ đang ở chung à?”

Lam Thiên Nhiên gật đầu.

“À, rất tốt.” Ngoài câu này ra, anh ta cũng không biết nói gì hơn.

Đến khi chào nhau, Đường Cư lại hỏi: “Tôi là người đầu tiên biết à?”

“Sao?” Lam Thiên Nhiên không hiểu, nhìn lại.

Đường Cư: “Mấy người Mẫn Mẫn có biết chuyện của cậu và Từ Tán không?”

“Mẫn Mẫn biết, người khác thì chưa.”

Đường Cư coi như hài lòng: “Vậy tôi chính là người thứ hai được biết.”



Trên đường về, Lam Thiên Nhiên nói với tài xế Lão Ngô: “Chúng ta đến Hằng Thịnh.”

Đến gần Hằng Thịnh, anh nhìn lên cao ốc Lãng Nguyên, vẫn còn vài tầng đang sáng đèn, anh tính lại xem Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng ở đâu, rồi thấy vài ô cửa sổ ở góc trong cùng còn sáng. Nơi đó hẳn là văn phòng của Từ Tán.

Anh gọi cho Từ Tán: “Sao vẫn còn tăng ca?”

Từ Tán: “Cậu về nhà rồi? Tôi về ngay đây.”

Lam Thiên Nhiên: “Cậu xuống đi, tôi ở dưới lầu Lãng Nguyên.”

“…À, được.”

Cửa sổ văn phòng Từ Tán tối đi, lát sau, anh xuất hiện, chỉ có một mình.

Lam Thiên Nhiên nhận ra rằng hôm nay Từ Tán là người cuối cùng rời công ty. Vì anh không về, nên người kia cũng không muốn về à?

Từ Tán lại gần, nhiệt tình ôm Lam Thiên Nhiên như đã lâu không gặp.

Lam Thiên Nhiên hơi muốn hôn Từ Tán, nhưng vì bảo vệ đang nhìn về phía này, nên chỉ vỗ lưng anh.



Lão Ngô lái xe đến trước cửa nhà, Lam Thiên Nhiên và Từ Tán cùng xuống xe. Sau đó Lam Thiên Nhiên nhập mật khẩu mở cửa, bỗng nhiên, anh hiểu ra vì sao Từ Tán không về, là vì anh chưa cho người ta biết mật khẩu vào nhà.

Anh quay đầu lại: “Cậu nhớ mật khẩu đi, lát nữa nhập luôn vân tay vào, ngày mai tôi sẽ báo với ban quản lý để họ ghi cậu và xe của cậu vào hệ thống khóa cửa.”

Từ Tán: “…Ừ.”

Lam Thiên Nhiên: “Lần sau nếu tôi quên cái gì, cậu cứ nói thẳng…”

Từ Tán vừa cười vừa vòng tay ôm, chặn miệng người kia. Trước đòn tấn công bất ngờ, Lam Thiên Nhiên không còn ngây người cũng không căng thẳng nữa, mà còn thấy buồn cười, bởi vì anh lý giải tình cảnh hiện giờ là: Thú cưng khổng lồ của mình phạm lỗi, vì muốn trốn bị phạt nên nhào lên người chủ để làm nũng.

Hai người hôn một lúc rồi, khi dừng lại, Lam Thiên Nhiên kiên trì nói tiếp câu còn dang dở: “…cứ nói thẳng với tôi.”

Từ Tán bất đắc dĩ: “Được, tôi biết rồi.”



Chiều ngày hôm sau, Từ Tán nhận được điện thoại của Điền Điềm, hẹn anh đến nhà tắm công cộng một chuyến để lấy đặc sẳn gửi từ nơi nào đó. Nhắc đến đặc sản, Từ Tán nhớ lại món vịt muối cay và cá muối cay vẫn chưa ăn hết lần trước, thôi thì lần này lấy ít hơn vậy. Nhưng đến nơi anh mới biết không có quà, mà là Điền Điềm tìm cớ để gọi anh ra, có người muốn gặp anh.

Đi vào phòng tắm suối nước nóng, Từ Tán nhìn thấy một người đang phủ cái khăn trên mặt, ngâm mình trong nước, dựa lưng vào thành hồ trông như đang ngủ.

“Ông chủ Đàm?” Từ Tán ngồi xuống ghế nghỉ ngơi bên bờ hồ.

Người dưới hồ lấy cái khăn ra khỏi mặt, đúng là ông chủ họ Đàm của công ty Tư vấn Thông tin Bình Minh.

Hắn cười: “Anh Từ, đến rồi à.”

Từ Tán: “Có việc gì gọi cho tôi không được sao? Cần gì phải phức tạp thế này.”

Ông chủ Đàm nhìn quanh, thấy không có ai mới nói: “Thận trọng chút vẫn hơn.”

Từ Tán: “…”

Ông chủ Đàm: “Anh Từ, anh nghe nói chuyện của Khổng Hi Thần chưa?”

Từ Tán gật đầu: “Anh cũng nghe rồi à?” Ông chủ Đàm này quen biết rộng thật.

“Gần đây tôi rất chú ý đến cậu ta, thấy cậu ta bị cảnh sát đưa đi điều tra, suýt nữa thì tè cả ra quần đấy.”

Khổng Hi Thần bị điều tra thì liên quan gì đến hắn? Từ Tán hoàn toàn không hiểu.

“Anh chờ tôi chút.” Ông chủ Đàm rời khỏi hồ nước, đến phòng thay đồ mặc áo tắm vào, tay cầm theo cái điện thoại đựng trong túi chống thấm nước.

Hắn cho Từ Tán nghe một đoạn ghi âm, là khi Vương Đình gọi điện cho Lam Thiên Nhiên, Vương Tông cùng với Tôn Triết.

Từ Tán nghe được giọng của Lam Thiên Nhiên thì nở nụ cười, khi đến Vương Tông thì lại thôi, còn sang Tôn Triết thì anh bắt đầu cau mày, nghe giọng điệu của Vương Đình thì năm xưa chính là Tôn Triết nghĩ ra cách dụ anh nghiện hút? Cũng có nghĩa là những oán hận của anh dành cho Vương Đình thật ra nên chuyển một nửa sang Tôn Triết?

Từ Tán đánh giá ông chủ Đàm: “Anh lấy đâu ra cái này?”

Ông chủ Đàm kể lại việc Khổng Hi Thần tìm mình để mua camera lỗ kim và máy nghe lén.

Từ Tán bừng tỉnh: “Lần trước anh kể người thanh niên quá bồng bột tìm anh mua thiết bị nghe lén, đòi báo thù chính là Khổng Hi Thần?”

Khi ấy anh đề nghị ông chủ Đàm canh chừng người này, ví dụ như nghe lén xem người kia đang làm gì. Anh nhìn cái điện thoại vừa phát đoạn ghi âm của hắn, xem ra lần này hắn muốn hỏi ý kiến anh.

Ông chủ Đàm: “Đúng vậy. Vừa nghe thấy đoạn ghi âm này, tôi cảm thấy mình nên giả vờ không biết gì thì tốt hơn…”

Có lẽ là buột miệng thôi, nói xong thì hắn cười ngượng, bổ sung: “Không phải tôi sợ, mà do đoạn đối thoại này khá riêng tư, tôi không nên biết.”

Từ Tán và Lam Thiên Nhiên yêu nhau, mà thông tin trên mạng thể hiện rõ địa vị của người họ Lam này không tầm thường; Từ Tán dường như còn từng nghiện hút; một cậu ấm nhà giàu họ Vương định bỏ thuốc một ngôi sao; hắn thật lòng cảm thấy mình không nên biết chút gì thì hơn.

Từ Tán thấu hiểu, đáp: “Đúng là vờ như không biết vẫn tốt hơn, anh nói tiếp đi.”

“Nhưng tôi vẫn lo sẽ có chuyện, nên vẫn để ý đến Khổng Hi Thần, rồi sau đó, quả nhiên là cảnh sát tìm đến Khổng Hi Thần, tôi vội nhờ người hỏi thăm nguyên nhân, sau đó mới biết người họ Vương kia gặp nạn phải nằm viện. Nói thật lòng, lúc đó tôi hoảng loạn lắm, chỉ sợ cậu ta đã làm chuyện ngu ngốc gì, rồi sợ cảnh sát điều tra ra cả tôi. Tôi bán đồ cho cậu ta, nếu muốn truy cứu, tôi có khả năng trở thành đồng phạm.”

Từ Tán thầm nghĩ, “cấp bậc” của tên này thấp hơn anh nhiều, chỉ là đồng lõa thôi, chứ anh thì có thể bị nghi thành chủ mưu. Mãi sau anh biết Khổng Hi Thần vô tội thì mới yên tâm. Và rồi bây giờ thì lại lo lắng, anh thấy mình vẫn còn rủi ro bị hiểu lầm thành chủ mưu.

Ban đầu anh nghĩ Khổng Hi Thần vô tội là do tưởng rằng thuốc trong đồ uống là Vương Đình cho vào. Nhưng bây giờ anh không thể nghĩ như vậy được, Khổng Hi Thần đã nghe lén Vương Đình được việc muốn bỏ thuốc mình, cậu ta không thể nào đến nhà gã mà không đề phòng gì được. Thật ra nghĩ kỹ lại, việc Khổng Hi Thần mang theo hai ly nước đến nhà Vương Đình đã là kỳ lạ, trong nhà gã không thể nào thiếu đồ uống. Còn nếu biết cậu ta mang theo nước có vấn đề, thì mọi chuyện dễ hiểu hơn rồi.

Ông chủ Đàm thấy may mắn: “Cũng may là không sao.”

Từ Tánh thầm lắc đầu, việc này e rằng chưa xong đâu… Không, nói không chừng là đã qua rồi. Khổng Hi Thần không bị điều tra ra, không phải do cậu ta may mắn, càng không phải hành động của cậu ta rất bí mật, mà là do Nhạc Trĩ xen vào, cho người xóa hết những dấu vết có thể rước thêm phiền toái.

Từ Tán thấy rất phức tạp, bây giờ anh có chung một suy nghĩ với ông chủ Đàm không muốn biết thêm nữa: vờ như mình không biết gì đi. Con người hồ đồ một chút mới dễ sống, biết quá nhiều cũng là một gánh nặng.

Từ Tán nhìn người đối diện: “Tại sao anh không tiếp tục vờ như chưa biết gì, mà lại nói việc này cho tôi biết?”

Ông chủ Đàm: “Vì chuyện này còn chưa xong.”

Ngày hôm qua, hắn nhận được một lời ủy thác, khách hàng lần này liên quan đến một người phụ nữ tên là Lữ Băng.

Từ Tán ngạc nhiên, Lữ Băng, đây không phải là tên của mẹ anh à?

Ông chủ Đàm: “Ban đầu tôi chưa phát hiện ra cái gì, nhưng người ủy thác có cho tôi xem vài thông tin hộ tịch liên quan, tôi phát hiện ra bà Lữ này là mẹ của anh.”

Lúc đó hắn giật nảy người, sao vẫn còn liên quan đến Từ Tán?

Ông chủ Đàm tỏ rõ lập trường: “Tôi đã lấy lý do chỉ nhận đơn hàng ở Minh để từ chối ngay lập tức rồi.”

Từ Tán thoáng cười: “Người kia muốn anh làm gì?”

Ông chủ Đàm: “Muốn tôi tìm cách tiếp cận bà Lữ, nhưng tiếp cận xong rồi làm gì thì người ủy thác chưa nói, tôi cũng không muốn hỏi thêm.”

Từ Tán: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi bỗng nhiên phát hiện ra một việc, nên quên luôn chuyện hỏi xem mục đích hắn tìm mẹ anh làm gì.” Ông chủ Đàm nhận ra rằng: giọng nói của người ủy thác này rất quen, hình như hắn đã nghe trong một tình huống đặc biệt nào đó. Rồi hắn nhớ lại, người ủy thác này đã từng yêu cầu hắn theo dõi Khổng Hi Thần, và trong đoạn ghi âm của cậu ta cũng có giọng nói rất giống người này.

Thế là hắn lo càng thêm lo, cảm thấy mình đã đi lạc vào một nơi không nên chạm đến. Hắn không thể chọc vào Từ Tán, những người như Vương Đình hay Lam Thiên Nhiên rõ ràng cũng không vừa, mà người ủy thác cứ nhắm vào Từ Tán này có thể cũng như vậy.

Từ Tán bật cười: “Anh cũng khó khăn nhỉ. Anh vẫn luôn không biết thân phận của người ủy thác này à?”

Ông chủ Đàm gật đầu: “Hắn rất cẩn thận, chưa từng để lộ thông tin, khi gọi điện cho tôi cũng không dùng số của mình.”

Từ Tán: “Hắn là Tôn Triết, Phó tổng của Đông Phong Capital, không có gì đáng sợ, anh không cần lo.”

Ông chủ Đàm cười khổ.

Từ Tán: “Tôi rất tò mò, vì sao anh không tiếp tục làm việc cho hắn nữa, mà lại báo cho tôi biết tin?”

Ông chủ Đàm: “Trong đoạn ghi âm của Khổng Hi Thần, cậu Vương và Tôn Triết đó đã nhắc đến vấn đề nghiện ngập, tôi cảm thấy bọn họ không phải người tốt, tiếp tục qua lại với họ quá nguy hiểm.”

Từ Tán thầm nghĩ, nếu muốn an toàn thì cách tốt nhất là đừng có dính vào chuyện này. Hơn nữa, ông chủ Đàm từng giúp Tôn Triết gài bẫy anh một lần, chính là khi Hạng Vãng và Triệu Hồng bị bắt, việc đó rõ ràng là không an toàn chút nào.

Từ Tán cảm thấy ông chủ Đàm nghiêng về phía mình, một là không muốn làm mất lòng anh, đồng thời có cảm giác bên này chính nghĩa hơn, thì còn nguyên nhân thứ hai cũng rất quan trọng: hắn cảm thấy theo anh có lợi lộc.

Cái lợi này khởi nguồn từ việc Từ Tán đề nghị hắn mở công ty bảo vệ an toàn thông tin. Ông chủ Đàm cho rằng việc này đáng tin lại có tương lai, muốn Từ Tán đầu tư cho mình. Thời gian trước hắn đã nhắc đến một lần, tuy Từ Tán chưa đồng ý, nhưng cũng không tỏ ý từ chối hẳn.

Như vậy, thói quen “thân thiện” với mọi người của Từ Tán đã mang đến “quả ngọt” cho anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp