Khi cậu nói xong cuộc điện thoại kia thì đã là 2 phút sau, Ninh Lạc Điềm vẫn ngoan ngoãn ngồi ở sofa trong phòng, ý định ban đầu của cô là đợi Nghiêm Trạch Viễn quay trở lại, cô sẽ nhờ cậu đưa mình đi gặp Ninh Quân Kiều, bởi biệt thự của Nghiêm gia quá lớn, cô không thể tự mình tìm được.
Nhưng đến khi Nghiêm Trạch Viễn đẩy cửa tiến vào, cô không hề có cơ hội để mở miệng, cậu chỉ kịp dặn dò cô một câu rồi gấp gáp rời đi.
"Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, nếu muốn tìm chị gái cậu thì cứ nhờ người hầu đưa cậu đến đó.

Được rồi, tôi đi đây!"
Nhớ lại những gì mà cậu đã nói với mình trước đó, Ninh Lạc Điềm bất giác cất tiếng thở dài, đây là ần thứ hai cậu có việc đột xuất và bỏ lại cô một mình, trông điệu bộ khẩn trương của cậu, việc đột xuất kia chắc hẳn là rất quan trọng với cậu.
Được rồi, bây giờ cô sẽ đi tìm chị gái của mình, để xem lúc nãy hình như Nghiêm Trạch Viễn có nói hãy nhờ người hầu đưa đến đó.

Thật may mắn, khi cô vừa bước ra khỏi phòng liền thấy có một cô người hầu đang bưng khay thức ăn đi tới.

Đợi cô ta sắp tiến lại gần, Ninh Lạc Điềm mới cúi đầu chào cô ta một cái rồi lễ phép hỏi: "Chị ơi, chị có thể nói cho em biết phòng của đại thiếu gia nằm ở đâu không ạ?"
Nhận ra cô chính là người bạn gái mà Nghiêm Trạch Viễn đã đưa về, cô người hầu không khỏi thắc mắc tại sao ngay khi cậu vừa rời đi thì cô đã tìm đến phòng của đại thiếu gia rồi.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng bổn phận là người hầu, cô ta biết đâu là chuyện mà mình không nên tò mò.
"Vâng, mời tiểu thư đi theo tôi."
Hiện tại, cô ta đang trên đường mang bữa sáng đến phòng của đại thiếu gia nên tiện thể đưa cô đi theo.

Đến trước cửa phòng, theo quy tắc, cô ta gõ ba lần lên cánh cửa rồi cúi thấp người chờ người bên trong ra mở cửa.
Khoảng nửa phút sau, cánh cửa gỗ cũng nhẹ nhàng mở ra.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Quân Kiều khi nhìn thấy Ninh Lạc Điềm đang đứng ở trước mặt là kinh ngạc đến há hốc mồm, thật không ngờ cô chỉ rời khỏi chưa bao lâu thì con bé đã tìm đến tận đây.
Về phía Ninh Lạc Điềm, mặc dù rất muốn tiến đến ôm lấy chị gái cho thoả lòng nhớ mong, nhưng vì cô người hầu đang đứng ngay chỗ cánh cửa nên cô chỉ có thể ngậm ngùi vẫy tay chào.
Thấy Ninh Quân Kiều đã ra mở cửa, cô người hầu liền bưng khay thức ăn tiến về trước một bước, sau đó cung kính nói: "Thưa phu nhân, đây là bữa sáng của đại thiếu gia ạ!"
Ninh Quân Kiều nhanh chóng nhận lấy khay thức ăn từ cô người hầu, đợi cô ta rời đi, cô mới hướng mắt về phía Ninh Lạc Điềm, nhíu mày hỏi: "Điềm Điềm, sao em lại ở đây?"
"Người ta đến đây xem chị sống có tốt không." Vừa nói, cô vừa đi đến bên cạnh Ninh Quân Kiều làm nũng.
Ninh Quân Kiều tiếp tục hỏi: "Ai đã đưa em đến đây?"
Đối với câu hỏi này, Ninh Lạc Điềm trả lời một cách rất ngập ngừng: "Là, là Nghiêm Trạch Viễn đã đưa em đến đây, thật ra chỉ là tiện đường thôi nên chị đừng có hiểu lầm bọn em đó nha."

Ninh Quân Kiều thích thú nhướn nhướn hàng lông mày, chỉ cần dựa vào biểu cảm đầy khoan khoái kia, Ninh Lạc Điềm đã dễ dàng đọc được suy nghĩ trong đầu của chị gái.

Vì thế cô nhanh trí chuyển sang một đề tài khác để tránh bị chị gái tiếp tục trêu chọc:
"Chị đang làm gì vậy? Có cần em giúp một tay không?"
"Chị làm xong hết rồi." Dường như Ninh Quân Kiều chưa muốn cho qua tin tức nóng hổi này, sau khi trả lời câu hỏi của em gái, cô lại quay về chủ đề trước đó: "Khai thật đi, có phải hai đứa đang hẹn hò với nhau không?"
Suy đoán của Ninh Quân Kiều quả thật không hề sai, nhưng đây chưa phải là thời điểm thích hợp để công khai mối quan hệ của hai người, và chính cô cũng không biết mối quan hệ này có thể kéo dài trong bao lâu.
"Bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi, chị có thể đừng gán ghép lung tung được không? Lỡ như người khác nghe được rồi hiểu lầm bọn em thì sao đây?" Càng về sau, giọng cô nhỏ dần, đôi mắt long lanh nhìn về phía Ninh Quân Kiều: "Chị tin em có được không? Bọn em thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Ninh Quân Kiều mỉm cười nói: "Ừm.

Chị luôn tin em mà."
Nói tới đây, Ninh Lạc Điềm mới nhẹ lòng được một chút, cô dứt khoát gạt chuyện đó qua một bên, nhìn khay thức ăn mà chị gái đang cầm trên tay, liền tò mò hỏi: "Chị à, anh Raymond có ở trong phòng không?"
Ninh Quân Kiều điềm tĩnh đáp: "Đêm qua anh ấy quay phim về trễ nên bây giờ vẫn còn đang ngủ.

Sao vậy? Em tìm anh ấy có việc gì à?"
Ninh Lạc Điềm lắc đầu xua tay: "Không có gì, em chỉ sợ anh ấy nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta thôi."
Nghe qua lý do của cô, Ninh Quân Kiều liền cười đến híp cả mắt: "Em sợ anh ấy sẽ mở họp báo để nói cho cả nước biết chuyện của hai đứa sao?"
Vẻ mặt của Ninh Lạc Điềm hết sức bất lực: "Chị còn cười được nữa?"
Ninh Quân Kiều nghiêm mặt lại, nhưng trong đôi mắt vẫn không giấu được ý cười: "Chị xin lỗi!"
Ninh Quân Kiều mới nói dứt câu, cách đó không xa chợt truyền đến một giọng nói của phụ nữ:
"Hoá ra cô bé này là em gái của Quân Kiều."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play