Có thể nói vào những lúc như thế này, Nghiêm Trạch Viễn chính là chỗ dựa lớn nhất của cô, có người bên cạnh dù sao vẫn tốt hơn một mình đơn độc.

Mỗi khi ở bên cạnh cậu, cô luôn cảm thấy rất an toàn, chuyện này cũng không khó để lý giải, cách đây không lâu, cô xui xẻo bị lạc ở trong rừng, chính Nghiêm Trạch Viễn là người đã kịp lúc xuất hiện và đưa cô ra khỏi đó.

Còn bây giờ, khi cô đang vô cùng lo lắng cho hạnh phúc của chị gái, cậu là người ở bên cạnh động viên tinh thần cô.

"Đừng nhìn vào vấn đề một cách tiêu cực như vậy.

"
Lúc này, Nghiêm Trạch Viễn đã đưa cô về phòng của mình, Ninh Lạc Điềm mặc dù đã bình tĩnh hơn một chút nhưng đầu óc cô vẫn không thôi nghĩ đến hậu quả do mình gây ra rồi tự dằn vặt bản thân.

Nghiêm Trạch Viễn thấy thế liền rót một ly nước đặt vào trong tay cô, trầm giọng trấn an: "Yên tâm đi, bà ta sẽ không vì chuyện vừa rồi mà bạc đãi chị gái cậu đâu.

"
Câu nói của cậu ngay lập tức thu hút sự chú ý của Ninh Lạc Điềm, cô chậm rãi nâng mắt lên nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao cậu lại nói như vậy?"
Hàng lông mày rậm rạp của Nghiêm Trạch Viễn hơi nhếch lên, tiếp đó cậu ân cần vén lọn tóc của cô ra sau tai, ôn nhu nói: "Cậu uống hết số nước trong ly thì tôi sẽ nói.

"
Ninh Lạc Điềm ngoan ngoãn nghe theo lời cậu, uống nước xong, cô vội vàng đặt ly thủy tinh lên bàn, ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng hỏi thì Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên cầm chú chó bông đưa đến trước mặt cô:
"Của cậu.

"
Tròn mắt nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của cậu một lúc lâu, Ninh Lạc Điềm mới đưa tay nhận lấy chó bông rồi ôm vào lòng, thực sự có chút cảm động, không ngờ Nghiêm Trạch Viễn lại quan tâm cô nhiều như vậy.

"Cảm ơn cậu.

" Cô cúi đầu lẩm bẩm nhưng vẫn đủ để Nghiêm Trạch Viễn có thể nghe được.

"Lạc Điềm.

"
"Hả?" Cô một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn cậu, Nghiêm Trạch Viễn mỉm cười hỏi: "Nếu biết trước thân phận của bà ta, thì lúc nãy cậu có đứng ra bảo vệ cho tôi hay không?"
Câu hỏi này khiến Ninh Lạc Điềm phải suy nghĩ rất nhiều, cô đã đặt ra rất nhiều giả thuyết ở trong đầu nhưng câu trả lời thì chỉ có một mà thôi:
"Tôi xin lỗi, tôi không thể không nghĩ đến hạnh phúc của chị gái.

"
Nghiêm Trạch Viễn nghe xong liền hôn nhẹ lên má cô, mà Ninh Lạc Điềm cũng không hề bài xích nụ hôn này, cô chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đang dần nóng lên, cùng lúc đó, Nghiêm Trạch Viễn cất tiếng cười trầm thấp:
"Ngốc quá, sao phải xin lỗi tôi chứ?"
Đôi môi căng mọng của cô khẽ mấp máy: "Tôi.

.

"
Thấy cô có vẻ ấp úng, Nghiêm Trạch Viễn bèn nói: "Thật ra ở trong Nghiêm gia này, người duy nhất bà ta cảm thấy không thuận mắt chỉ có một mình tôi mà thôi, còn những người khác bà ta đều đối xử rất tốt.

Huống hồ trong bụng chị gái cậu còn đang mang cốt nhục của Nghiêm Trạch Luân, vì vậy sẽ không có chuyện bà ta ngược đãi chị cậu đâu, kể cả khi biết cậu chính là em gái của chị ấy thì chuyện đó cũng không thể xảy ra.

"
"Cậu nói thật sao?" Ninh Lạc Điềm nghi ngờ hỏi, nhưng nếu đúng là như vậy thì tốt quá.

Về phía Nghiêm Trạch Viễn, cậu không lập tức trả lời mà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tinh tế của cô đặt lên đùi mình, bầu không khí trong căn phòng rộng lớn như thể ngưng đọng lại, thoáng chốc chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ.

Bàn tay năm ngón tay của Ninh Lạc Điềm vô thức siết chặt lại, thời điểm cô bối rối muốn thu tay về thì Nghiêm Trạch Viễn bất ngờ lên tiếng:
"Thật ra việc chị cậu có cảm thấy hạnh phúc hay không, nó còn phụ thuộc vào người đàn ông mà chị ấy đã chọn.

Nếu người đó thật lòng yêu chị ấy, anh ta tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội làm tổn thương đến người mình yêu.

Cậu hiểu ý tôi không?"
Ninh Lạc Điềm cảm thấy lời cậu nói quả không sai một chút nào.

"Ừm.

" Cô gật đầu như đã hiểu, nhưng sau đó lại có chút thắc mắc, hỏi: "Vậy anh ấy có thật lòng yêu chị tôi không?"
Nghiêm Trạch Viễn cười bất lực: "Chuyện đó làm sao tôi biết được.

"
"Nhưng có thật là sau khi biết được thân phận của tôi bà ta sẽ chịu bỏ qua?" Cô lại hỏi.

"Tôi đã nói không sao.

" Nghiêm Trạch Viễn bỗng hừ lạnh một tiếng, trong đáy mắt khó giấu ý cười đầy châm biếm: "Tôi dám chắc bà ta sẽ nói những điều không tốt về tôi cho cậu nghe, còn mục đích là gì chắc cậu cũng đoán được.

"
Nghe cậu nói, Ninh Lạc Điềm không khỏi bĩu môi tỏ thái độ khinh thường: "Gì chứ? Tôi mà thèm tin lời bà ta nói sao? Xí, còn lâu!"
Ngay lúc ấy, chuông điện thoại của Nghiêm Trạch Viễn bất ngờ reo lên, danh tính của người gọi tới khiến cậu buộc phải tạm hoãn cuộc trò chuyện với cô để đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Lão đại, cháu nghe đây ạ.

"
Lời của cậu vừa dứt, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói vô cùng kích động của Kim Hạn: "Tiểu tử à, ngươi mau qua đây đi, Đông Thành con trai ta.

.

đã, đã bị sát hại rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play