"Khỉ thật, lại quay về chỗ cũ rồi."
Ninh Lạc Điềm tựa người vào một thân cây lớn, khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ mệt mỏi.

Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua cô vẫn chưa thể thoát khỏi khu rừng quỷ quái này.

Nhìn mấy cây nấm Tùng Nhung mọc dưới gốc cây thông già, cô tức giận mắng lên một tiếng:
"Đều tại các ngươi hết!"
Nếu không tại bọn chúng, cô đã không tự ý tách khỏi tập thể lớp để một mình chạy vào rừng, nếu không tại bọn chúng thì bây giờ cô đã không phải khổ sở như thế này.
Cô đã thử dùng điện thoại cá nhân để liên lạc với cô bạn thân Phương Nhã và cô chủ nhiệm của mình, nhưng đáng tiếc lại không bắt được sóng vì lúc bấy giờ cô đang ở trên núi.
Lẽ nào đêm nay cô phải ngủ ở trong khu rừng đáng sợ này sao?

Không! Thứ mà Ninh Lạc Điềm cô sợ nhất là ma quỷ, nếu phải qua đêm ở đây, cô nghĩ mình chưa chết vì đói thì đã bị con ma nữ tóc dài kia dọa đến chết rồi! Vì vậy, cô không được bỏ cuộc, trước khi trời tối cô nhất định phải tìm cho bằng được lối ra của khu rừng này!
Ninh Lạc Điềm hít vào một hơi thật sâu, lúc chuẩn bị rời đi, cô vẫn không quên thu hoạch thêm vài cây nấm Tùng Nhung bỏ vào chiếc ba lô nặng trĩu của mình.
Đi được một đoạn, Ninh Lạc Điềm lại liếc mắt nhìn đồng hồ, lúc này kim giờ và kim phút đang hợp thành một góc 90 độ, tức là 3 giờ đúng!
"Chết rồi, mình phải nhanh lên mới được!"
Ninh Lạc Điềm chỉ dừng lại 15 giây để nghỉ mệt cũng như quan sát mọi thứ xung quanh rồi tiếp tục lên đường.
Ánh mặt trời nóng bỏng từ trên cao xuyên qua những tán lá thông, thi thoảng hắt vào da mặt hơi ửng đỏ của cô.

Tiếng chim hót líu lo cũng không khiến tâm trạng cô tốt hơn chút nào, thậm chí cô còn có cảm giác như bọn chúng đang cười trên nỗi đau của cô.
Ninh Lạc Điềm rút một tờ khăn giấy trong túi áo khoác để chậm mồ hôi ở trán và hai bên thái dương, hô hấp của cô có phần khó khăn, các ngón chân đã bắt đầu sưng đau trong đôi giày thể thao dính đầy bùn đất cô đang mang.

Tuy vậy cô vẫn kiên cường bước về phía trước.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?"
Nhìn tờ khăn giấy mà trước đó cô dùng để đánh dấu những nơi đã đi qua, Ninh Lạc Điềm chính thức bỏ cuộc tại đây.

Cô vô lực ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu tuyệt vọng.
Hiện tại cô không thể bước trên chính đôi chân của mình nữa rồi, trong lòng cô lúc này đang ngập tràn sợ hãi.

Thật ra ngoài ma nữ tóc dài váy trắng ra, cô còn rất sợ các loại bò sát, côn trùng như rắn, rết, bọ cạp, thằn lằn và rất nhiều thứ nữa.
Hy vọng duy nhất của cô có lẽ là cô chủ nhiệm và các bạn trong lớp, biết đâu hiện giờ bọn họ cũng đang đi tìm cô.
"Ông trời ơi, xin ông hãy dẫn đường cho mọi người đến đây tìm con, Điềm Điềm không muốn ngủ ở đây đâu huhu.."

Cô không biết chỉ là trùng hợp hay ông trời đã thực sự nghe được lời khẩn cầu của cô, lời cô vừa dứt, những tiếng bước chân vô cùng mạnh mẽ nối tiếp nhau truyền đến bên tai cô.

Trái tim bé nhỏ của Ninh Lạc Điềm bỗng dừng lại một nhịp, cảm giác như có trăm ngàn đóa hoa tươi thắm đang nở rộ trong lòng mình.

Cô được cứu rồi!
Nhưng niềm vui ấy của cô kéo dài chưa được bao lâu thì đã bị giọng nói của một người đàn ông dập tắt chỉ trong một khoảnh khắc:
"Đứng lại, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!"
Ninh Lạc Điềm kinh hãi tột độ khi trông thấy có một nhóm cảnh sát đang tiến hành truy đuổi một tên tội phạm, tất cả họ đều mang theo vũ khí, điều đáng nói ở đây là tên tội phạm kia lại đang lao thẳng đến chỗ cô.
Theo phản xạ tự nhiên, Ninh Lạc Điềm muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng xương cốt của cô lúc này đã gần như rã rời.

Cô đã sợ nay lại càng thêm sợ, làm sao đây? Cô không đứng dậy được!
Vì không muốn bỏ mạng ở nơi rừng thiêng nước độc này, cô dùng chút sức lực cuối cùng để bò đến một gốc cây ở gần đó, trong lòng thầm khấn vái cho tên tội phạm kia đừng phát hiện ra cô rồi biến cô thành con tin của mình.
Kết quả..

"Các người mau lùi lại, nếu không tôi sẽ cho cô bé này nát sọ ngay tức khắc!"
Trong nháy mắt, Ninh Lạc Điềm đã bị tên tội phạm kia khống chế, đại khái như mấy cảnh mà cô thường thấy ở trên phim, tên tội phạm dùng một tay siết lấy cổ của con tin, tay còn lại thì chỉa súng vào đầu của con tin nhằm uy hiếp cảnh sát.
Ninh Lạc Điềm sợ đến mức mặt mày không còn một giọt máu, hai tay run run giữ chặt lấy cánh tay cường tráng của người phía sau, đôi mắt long lanh như sắp khóc.
Phía cảnh sát hơi ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng có lẽ vì quá sợ hãi, Ninh Lạc Điềm đã không hề phát hiện ra điểm bất thường này.
"Ba ơi, chị ơi, Điềm Điềm không muốn chết ở đây đâu!"
Nhận thấy cô gái ở trong lòng đã bị doạ
bật khóc nức nở, tên tội phạm bỗng cười khẽ một tiếng rồi từ từ buông cô ra.
Ninh Lạc Điềm cảm thấy thân người nhẹ nhõm hẳn ra, trong lúc tinh thần còn đang hoảng loạn, cô chợt nghe một giọng nói cực kỳ ấm áp truyền đến bên tai:
"Đừng khóc nữa, anh chỉ đùa một chút thôi mà."
Người đàn ông bị cô xem là tội phạm bất ngờ bước đến trước mặt cô rồi nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai màu đen mà anh đang đội trên đầu, lọt vào đáy mắt cô là một gương mặt đã quá đỗi quen thuộc trong các bộ phim học đường nổi đình nổi đám vào khoảng hai năm trở lại đây, Raymond John!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play