Bữa sáng trên đường tất nhiên sẽ không không tinh tế như ở tửu lâu, trong lòng Tề Loan tuy có hơi ghét bỏ, nhưng không phải chưa từng ăn loại đồ ăn còn thô hơn thế, hắn cũng không để ý, chỉ là lo lắng Vân Nhược Dư từ nhỏ sống trong cẩm y ngọc thực có nuốt trôi cơm canh đạm bạc này hay không.

Tề Loan ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Vân Nhược Dư cầm muỗng nhỏ, uống từng muỗng cháo, trên mặt không hề tỏ ra khó chịu.

Hắn cong môi cười nhẹ, nhanh chóng giải quyết hết hai lồng bánh bao trước mặt.

Vân Nhược Dư ăn uống nhẹ nhàng, ăn xong một chén cháo liền ngừng lại, an tĩnh ngồi một bên nhìn hắn.

Tề Loan bị bắt dậy sớm lăn lộn mấy canh giờ, đã sớm đói không chịu nổi, hai lồng bánh bao ăn hết cũng chỉ xem như là lót dạ, chỉ là canh giờ đã không còn sớm, không lâu nữa sẽ đến giờ dùng cơm trưa, lúc này Tề Loan thấy có hơi xấu hổ.

Hắn cầm đôi đũa bắt đầu tự hỏi, nếu lúc này ăn tiếp, có thể bỏ lỡ cơm trưa hay không?

Vân Nhược Dư nhìn bộ dáng vội vàng của Tề Loan, trong lòng hiểu được hắn còn ăn chưa no.

Nàng gọi thêm hai cái bánh bao chay đẩy đến trước mặt Tề Loan: “Phu quân, chàng ăn đi.”

Tề Loan thản nhiên liếc nhìn hai cái bánh bao trắng trẻo mập mạp trước mặt, không có hành động gì, hơi khó hiểu hỏi: "Tại sao lại là bánh bao chay?"

“Bởi vì nhân thịt rất đắt.” Vân Nhược Dư cực kỳ bình tĩnh giải thích.

Tề Loan nghe được câu trả lời này, chỉ cảm thấy mình đang hỏi vô nghĩa, hắn vốn định nói để mình trả tiền đồ ăn sáng, nhưng ngay sau đó nghĩ đến, mười lượng bạc mà bọn họ có thể dùng nửa năm, nghĩ đến phán đoán của Vân Nhược Dư, bọn họ rốt cuộc nghèo khó tới mức nào.

Nói nhiều sai nhiều, thà im lặng còn hơn, nên yên lặng chờ xem mọi chuyện thay đổi.

Đã nhiều ngày ở chung, chuyện duy nhất Tề Loan có thể hiểu được đó là công chúa điện hạ vô cùng chấp nhất chuyện muốn hắn đọc sách.

Vân Nhược Dư thấy Tề Loan im lặng trong lòng khó chịu không thôi, nàng cũng không muốn, nàng biết phu quân nhà mình không thích ăn bánh bao, chỉ là hiện giờ tình thế bức bách, cũng chỉ có thể ủy khuất phu quân.

Vân Nhược Dư sờ túi tiền của mình, đem mấy tiền đồng còn thừa bên trong đổ ra bàn, thấp giọng giải thích nói: “Tổng cộng chỉ còn sáu văn, chúng ta chỉ có thể ăn chay bao.”

Tề Loan ghe vậy liền không tự chủ nhìn sang tấm biển bên cạnh chủ sạp, thấy giấy mực trên đó được viết hai màu đen trắng : Bánh bao thịt năm văn, bánh bao chay ba văn.

Hắn nhìn thấy khóe miệng giật giật.

Hiện tại công chúa điện hạ dùng nhiều thêm bốn văn tiền cũng tiếc sao?

Nhưng Tề Loan cũng biết nếu không phải có tấm biển trên đó , có lẽ lúc này hắn còn không được ăn sáng.

Vân Nhược Dư mặt đầy đau lòng cùng rối rắm, Tề Loan hốt hoảng, nếu hắn không phải đương sự, chỉ sợ thật sự cho rằng mình là tiểu đáng thương.

Chỉ là sáu đồng tiền này, thật đúng là không thể tiêu được, Tề Loan xoa xoa thái dương, nhẹ giọng hỏi: “Không còn tiền khác sao?”

Vân Nhược Dư nghe thấy lời này, lại cúi đầu bắt đầu tìm kiếm, nàng chỉ thiếu chút nữa là vùi đầu vào túi tiền, nhưng bất kể nàng nỗ lực đem túi tiền dốc ngược lên trời như thế nào, cũng không thu hoạch được gì: “Phu quân, ta thật sự chỉ có sáu đồng tiền này thôi.”

Tề Loan giơ tay đỡ trán, nháy mắt hiểu rõ hắn lại cùng Vân Nhược Dư ông nói gà bà nói vịt nữa rồi, hắn đương nhiên biết chỉ có sáu đồng này, vô luận nàng tìm như thế nào cũng không thể tìm thấy thêm một đồng, bởi vì mấy đồng tiền này được đặc biệt đúc vào thời điểm đưa ra đồng tiền mới, cũng không được lưu hành trên thị trường.

Chớ nói bên trong Kim Lăng thành, dù cho có toàn bộ Đại Thần, chẳng qua cũng chỉ có sáu đồng, phi thường trân quý. Mà tất cả đều ở trong tay Vân Nhược Dư.

Lấy đồng tiền này đi mua bánh bao ăn?

Tề Loan cũng sợ mình bị nghẹn chết.

“Ta biết phu quân không thích ăn bánh bao, nhưng ta chỉ có sáu văn tiền, nếu mua bánh nhân thịt, chỉ có thể mua được một cái.” Vân Nhược Dư đếm đếm tiền đồng trong tay, mở miệng giải thích với hắn: “Sáu văn tiền có thể mua hai cái bánh bao chay, phu quân cũng có thể được ăn no hơn.”

Vân Nhược Dư nhoẻn miệng cười về phía Tề Loan, gần như làm Tề Loan bị chói mắt.

Tề Loan biết Vân Nhược Dư không rõ đồng tiền này trân quý như thế nào, bây giờ nói cho nàng biết sáu đồng tiền này có giá trị liên thành cũng không có ý nghĩa gì, nhưng Tề Loan lại biết vô cùng rõ ràng một chuyện, Vân Nhược Dư đều đem tất cả cho hắn.

Chỉ có sáu đồng tiền, cũng muốn mua hai cái bánh bao cho hắn.

“Vì sao không giữ lại một cái cho mình.” Tề Loan có hơi hoảng hốt, biết rõ hành vi hiện giờ của Vân Nhược Dư căn bản không thể dùng lẽ thường để phán đoán, nhưng hắn không khắc chế được vẫn muốn hỏi ra.

Những tâm chợt hiện ra trong lòng, cũng chỉ có Tề Loan biết rõ ràng nhất, nhưng Vân Nhược Dư căn bản không rõ cảm xúc rối rắm trong lời nói của Tề Loan, ngữ khí vui sướng trả lời nói: “Hai cái bánh bao so với một cái đương nhiên có thể ăn no hơn, chàng phải ăn no mới có sức đề đọc sách.”

Tề Loan: “……”

Hắn rốt cuộc ở đó suy nghĩ vớ vẩn cái gì?

“Kỳ thi mùa thu tháng tám sắp tới, phu quân nhất định phải nỗ lực học tập, trăm triệu lần không thể chậm trễ.” Vân Nhược Dư nhẹ giọng dặn dò, giống như lời gia quyến bình thường của muôn vàn thí sinh trong kinh thành Kim Lăng.

Có thành tín tâm nguyện nhất, mong ước tốt đẹp nhất, để phu quân các nàng có thể kim bảng đề danh.

Nhưng Tề Loan lại không cảm động chút nào, chỉ cảm thấy đau đầu.

Hiện giờ sắp tháng năm, cách kỳ thi mùa thu tháng tám không còn mấy tháng, hiện giờ Ngũ công chúa rơi vào tình cảnh này, cũng không biết khi nào thì kết thúc, ngày thường dỗ nàng nên đọc sách cũng thôi đi.

Nếu nàng vẫn không tốt lên được, chẳng lẽ tới tháng tám, bản thân mình thật sự phải tới trường thi để thi hương sao?

Bất luận Lễ Bộ có để hắn tham gia hay không, để hắn tham gia thi hương cũng xem như là ngoại lệ, đến lúc đó trên bảng đề tên không có tên hắn có phải ném hết mặt mũi đi không?

Lúc đó không phải hắn lại bị Vân Nhược Dư nhắc mãi sao?

Tề Loan nghĩ đến chuyện này liền giật mình, nhanh chóng áp xuống suy nghĩ đáng sợ này.

Hắn lau mồ hôi trên đầu, cũng không biết có phải bị Vân Nhược Dư ảnh hưởng hay không, mấy ngày này ý tưởng suy nghĩ trong đầu mình càng trở nên không bình thường?

“Đợi cho phu quân trúng cử kỳ thi mùa thu, kỳ thi mùa xuân năm sau tiến sĩ cập đệ, kim bảng đề danh, được làm đại quan từng bước thăng chức…… Ta có thể mua được bánh hạch đào ở Bảo Nguyệt Trai rồi.”

Thanh âm Vân Nhược Dư vô cùng vui sướng, ngay cả Tề Loan cũng bị nàng mê hoặc, cùng nàng mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, chỉ là lời nàng nói đột nhiên không kịp phòng ngừa, làm Tề Loan lập tức tỉnh táo lại.

Nói tóm lại công chúa điện hạ muốn nỗ lực đốc thúc hắn học tập, chẳng qua là vì bánh hạch đào ở Bảo Nguyệt Trai?

Có phải hắn nên khen Vân Nhược Dư thông minh không? Còn biết phóng dây dài câu con cá lớn?

“Công… Nương tử, nàng cũng biết khoa cử ba năm một lần, cả nước có mấy vạn thí sinh vào kinh đi thi, các thí sinh gian khổ học tập khổ đọc sách mười năm, nhưng để có thể có tên trên bảng đề danh lại rất ít……” Tề Loan nói lời này là muốn cho Vân Nhược Dư hiểu rõ, khoa cử không phải là một chuyện dễ dàng như vậy, cao trung hội nguyên rồi sau đó tiến sĩ cập đệ, là chuyện hiếm thấy tới mức nào.

Vân Nhược Dư đương nhiên biết được khoa cử gian nan, nhưng nàng vô cùng có lòng tin với Tề Loan, không những không bởi vì những lời này buồn lo vô cớ, ngược lại dùng ánh mắt cổ vũ nhìn hắn: “Ta biết, nhưng ta tin tưởng phu quân nhất định có thể kim bảng đề danh.”

Tề Loan: “……”

Kỳ thật chính hắn không có chút lòng tin nào ở bản thân.

“Phu quân chẳng lẽ lo lắng bản thân thi rớt, cho nên mới nói như vậy?”

Tề Loan không nhịn được, cũng không muốn thừa nhận trước mặt Vân Nhược Dư bản thân mình học tập không tốt, nhưng rút kinh nghiệm xương máu từ trước nên vội vàng gật đầu thật mạnh, miễn cho Vân Nhược Dư quá mức chờ mong, thật sự muốn hắn đi thi mang danh Trạng Nguyên trở về.

Ai ngờ Vân Nhược Dư lại nắm lấy bánh bao trước mặt đặt vào trong tay hắn, nghiêm túc nói: “Về sau phu quân nên dậy sớm một canh giờ để học tập, dùng nhiều thời gian đọc sách, nhất định có thể kim bảng đề danh.”

Sau đó, nàng có thể được ăn bánh hạch đào.

Vân Nhược Dư nghĩ như thế, trong mắt có ngọn lửa bốc cháy lên hừng hực.

Tề Loan nhìn bánh bao trong tay dở khóc dở cười, tại sao cái miệng hắn lại đột niên nói thêm mấy lời vậy hả?

Im lặng không nói có phải tốt hơn không?

……

Vân Nhược Dư nói được thì làm được, dùng xong đồ ăn sáng liền nắm tay Tề Loan vội vã hồi phủ, vừa tiến vào cửa phù đã nhìn thấy mấy người thợ thủ công đến chờ ở chỗ gác cổng, đôi mắt nàng nháy mắt sáng lên: “Phu quân, những người này là chàng tìm tới sao?”

Tề Loan đương nhiên cũng nhìn thấy, là do buổi sáng nghĩ lầm Vân Nhược Dư phá nát phòng bếp nhà mình mới bảo người đi gọi họ tới, sau đó hai người liền ra cửa, nên chưa kịp an bài tốt cho mấy người thợ này.

Bây giờ nghe Vân Nhược Dư hỏi, Tề Loan cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.

Cũng không thể nói là bởi vì hắn cho rằng nàng phá hủy phòng bếp, phòng ngừa chu đáo nên mới gọi họ đến đúng không?

La Sát cũng là người ngu xuẩn, phát hiện phòng bếp đã không có việc gì, cũng không biết đưa người rời đi, ở lại trong phủ làm cái gì?

“Phu quân gọi bọn họ tới tu sửa phòng ở sao?” Trong giọng nói Vân Nhược Dư tràn ngập kinh hỉ: “Ta đã nhiều ngày lo lắng chuyện này, bây giờ xem ra là lo lắng vô ích, thì ra tất cả đã được phu quân đặt hết trong lòng, đã bắt đầu xuống tay làm rồi.”

Tề Loan nghe một hồi không hiểu gì, hắn nghĩ tới cái gì? Chính hắn sao lại không biết?

“Sửa phòng ở chỗ nào?”

Phủ đệ này của hắn có nơi nào cần phải sửa chữa sao?

“Đương nhiên là nhà của chúng ta rồi.”

Tề Loan chỉ vào tướng quân phủ, phòng ở của bọn họ không phải ở chỗ này sao?

“Đây là nhà người khác, cho chúng ta mượn ở tạm, vượt qua cửa ải khó khăn. Chúng ta cũng không thể lúc nào cũng ở nhờ trong nhà người khác được.” Vân Nhược Dư nói nghiêm túc.

Đúng lúc này Tề Loan mới nhớ tới nàng thường xuyên nhắc mãi nhà tranh ở nông thôn ngoài thành cách Kim Lăng thành hai mươi dặm, bị cơn mưa lớn lần trước cuốn đi mất.

Này, sao còn có thể nhớ rõ như thế?

Tề Loan chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.

“Ta vốn định ngày mai đi tìm thợ thủ công, nếu phu quân đã tìm người tới, vậy không thể nào tốt hơn, chọn ngày chi bằng đúng ngày, hôm nay dẫn bọn họ đi là được.”

Vân Nhược Dư nói gió chính là mưa, nói nhớ tới liền nhớ ra hết.

Tề Loan vội vàng ngăn người lại, ngoài thành Kim Lăng hai mươi dặm, nàng tưởng khoảng cách đó gần lắm sao? Chỉ cần đi qua đi là có thể đến đúng không?

“Nếu muốn sửa nhà ở, đương nhiên phải tính toán thật kĩ.” Tề Loan chưa từng có một khắc nào cảm thấy bản thân mình lại có tài ăn nói tốt như bây giờ.

Hắn khuyên bảo Vân Nhược Dư để các thợ thủ công đó đi về trước, để nàng không cần nhọc lòng, giao chuyện này cho hắn làm, nhất định sẽ sửa phòng ốc lại thỏa đáng.

“Vậy phu quân tính toán khi nào thì làm?”

“Nếu muốn sửa nhà cần phải động thổ, nên xem hoàng lịch mới được.” Một bên Tề Loan dỗ Vân Nhược Dư trở về, một bên ra kí hiệu với La Sát đang trốn trong tối, mang mấy người thợ thủ công này đi trước.

Vân Nhược Dư nghe cũng cảm thấy rất có đạo lý, chỉ là nàng không muốn ăn nhờ ở đậu, lúc này mới sốt ruột chút thôi.

“Tu sửa phòng ốc là chuyện lâu dài nhất định phải bàn bạc kỹ, muốn xem hoàng lịch chọn ngày động thổ, còn cần phải chuẩn bị ngân lượng. Việc này không gấp .” Tề Loan nói năng hùng hồn.

Vân Nhược Dư nghe được nhịn không được tán thưởng hắn lợi hại.

Trên mặt Tề Loan tỏ vẻ bình tĩnh, kỳ thật nội tâm hoảng sợ đến cực độ, nhưng việc hắn biết được cũng chỉ có như vậy, nếu còn nói thêm không khéo sẽ lộ ra, hắn còn tự đắc cho rằng chỉ cần nhắc tới hoàng lịch và bạc, có thể làm Vân Nhược Dư đánh mất ý niệm này.

Nhưng không nghĩ tới Vân Nhược Dư còn tính toán hơn nhiều so với hắn: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta không phải còn có một bút bạc sao? Là người nọ tặng chúng ta, chỉ là vô công bất thụ lộc, hắn đã đem nhà ở cho chúng ta mượn đặt chân, chúng ta làm sao có thể nhận bạc của hắn?”

“Vốn dĩ ta muốn trả lại, nhưng hiện tại là thời khắc quan trong, chúng ta xem như hỏi mượn hắn, trước tu sửa nhà cho tốt, đến lúc đó chúng ta dọn về, thiếu ngân lượng lại nghĩ cách chậm rãi kiếm.” Trong lòng Vân Nhược Dư như đè nặng mấy khối đá lớn làm nàng không thở nổi.

Nàng vô cùng muốn thay đổi cuộc sống hiện tại.

Tề Loan không hỏi Vân Nhược Dư nghĩ ra biện pháp chậm rãi kiếm tiền như thế nào, hắn cũng không đặt lời nói của Vân Nhược Dư trong lòng.

Hiện giờ cũng chỉ có thể nghĩ đơn giản, giặc tới thì đánh, nước đến đất ngăn.

“Nương tử nói chí phải.” Tề Loan nhẹ giọng dỗ dành nàng, nhưng Vân Nhược Dư lại nắm tay hắn đi vào thư phòng, nói chuyện này hắn cần phải tính toán nhanh chóng.

Vân Nhược Dư ngồi trên án thư mở một tờ giấy Tuyên Thành bắt đầu viết đồ vật.

Thời điểm nàng viết chữ không chút cẩu thả, hết sức nghiêm túc.

Tề Loan liền đứng ở phía sau nhìn nàng, từng chữ tươi tắn phiêu dật, từng nét bút đều là phong thái, phi thường xinh đẹp. Hắn nhìn hồi lâu mới hiểu được Vân Nhược Dư đang viết đồ gia dụng cần thiết sau này.

Chỉ thấy phía trên viết rõ ràng viết kế hoạch cho tương lai, lớn như việc tu sửa phòng ốc hay quà nhập học thư viện, hay nhỏ như đặt mua vật phẩm cùng chọn mua.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, càng nhìn Tề Loan càng đau đầu.

“Phu quân vì sao lại có biểu tình như vậy? Là cảm thấy phía trên này có gì không ổn sao?”

“Không có.” Tề Loan ở bên trên có viết sợi tơ, còn tưởng rằng Vân Nhược Dư muốn mua về để giết thời gian, nên cũng không hỏi nhiều: “Nàng tự quyết định là được rồi.”

Hắn vẫn nê nghĩ cách giải quyết vấn đề nhà cửa mới được.

Trí nhớ của công chúa điện hạ đúng là lợi hại.

Vân Nhược Dư có thói quen nghỉ trưa, Tề Loan liền thừa dịp nàng nghỉ ngơi gọi La Sát tới, để hắn đi đặt mua một nơi làm phòng ốc: “Cách ngoài thành Kim Lăng hai mươi dặm, ngươi tìm nơi phù hợp với điều kiện của Ngũ công chúa đi làm đi.”

Đây vẫn là lần đầu tiên La Sát nghe được loại yêu cầu như thế, địa phương xa như vậy, đi làm gì?

“Ý của tướng quân là, tìm một nơi để xây phòng?”

“Đi xem có nhà ở nào không có người ở, tính cả khế đất mua lại, sau đó tìm thợ thủ công đi tu sửa là được.” Tề Loan thản nhiên phân phó, chỉ cho là sớm chuẩn bị, nếu tìm một mảnh đất xây mới lại, đến lúc đó bị hỏi vì sao phạm vi mấy dặm chỉ có một nhà bọn họ. Hắn sợ là nghĩ đến nát óc cũng không tìm ra được lý do phù hợp.

La Sát tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không ngỗ nghịch ý tứ quan trên, nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng đi làm.

Vân Nhược Dư không có ở đây, Tề Loan có thể trộm có được nửa ngày nhàn rỗi.

Nhưng sau khi nàng tỉnh lại, Tề Loan đương nhiên không có đãi ngộ tốt như vậy, chỉ có thể bị bắt đi đọc sách, tất nhiên ngoại trừ hắn đọc sách đến đau đầu, thật đúng là không có tổn thất gì khác, mỗi khi hắn không kiên nhẫn, Vân Nhược Dư liền sẽ mềm giọng dỗ hắn.

Tề Loan cũng thiếu chút nữa không nhịn được, không tự chủ được sa vào trong.

Nhưng hết thảy tốt đẹp này, lại kết thúc đột ngột khi có người trong cung đến, thái giám truyền chỉ là tổng quản nội giám bên người Thuận Đế, trước giờ ý chỉ hầu như không cần để Hạ tổng quản tự mình tới.

Tề Loan hiểu rõ là Thuận Đế muốn triệu hắn vào cung dò hỏi tình huống của Vân Nhược Dư.

“Hạ công công chờ một lát, ta đi thay triều phục.”

“Tề tướng quân không cần bận việc, Hoàng Thượng có lệnh tuyên ngài tức khắc vào cung, nếu việc đổi triều phục thực sự chậm trễ, vạn nhất lại kích thích đến Ngũ công chúa thì không tốt.” Hạ tổng quản gọi Tề Loa lại, nhẹ giọng nói.

Tề Loan nghe được lời này lại nghĩ tới ngày ấy Vân Nhược Dư tỉnh lại, bởi vì Thuận Đế mặc long bào, nàng liền bày ra bộ dáng tránh phụ thân thân sinh như rắn rết.

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hay là bệ hạ hôm nay là muốn tính sổ với hắn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play