Đại Thần niên hiệu Thiên Cùng, mang ý nghĩa của trời, thời gian và con người..
Hoàng thượng niên hiệu Thuận, ngụ ý trôi chảy.
Thuận Đế cũng đã qua tuổi ngũ tuần, cùng Hoàng Hậu thành thân hơn 30 năm, sinh hạ hai năm ba nữ, Ngũ công chúa Vân Nhược Dư là ấu nữ của đế hậu.
Tuy Vân Nhược Dư tuổi còn nhỏ, nhưng đích trưởng tử của Thuận Đế sớm đã trưởng thành, là người thừa kế vương triều này, có thể độc chắn một mặt, bày mưu lập kế.
Không chỉ là Hoàng Thái Tử Đại Thần, cũng là trưởng huynh vô cùng yêu thương Vân Nhược Dư.
Ngày xưa lúc định ra hôn ước, Hoàng Thái Tử Vân Diễn đã không vừa lòng, hiện giờ sự tình phát triển đến này nông nỗi, Tề Loan biết rõ, Thái Tử điện hạ đối với hắn bất mãn càng sâu.
Thuận Đế hôm nay triệu hắn vào cung, nghĩ là muốn hưng sư vấn tội, Tề Loan biết rõ đây là một lần gặp mặt không quá thuận lợi, nhưng hắn lại không nghĩ đến, phía trước chờ hắn, không chỉ có có Thuận Đế và Hoàng Thái Tử, còn có Thất hoàng tử Vân Dật đi học bên ngoài trở về.
Trong ngự thư phòng, tam đường hội thẩm.
Tề Loan quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói.
Ba người ngồi trên cao không ai nói gì, chỉ lãnh đạm nhìn hắn, dường như kiên nhẫn hơn ai hết.
Nhưng là rất nhanh Vân Dật đã thiếu kiên nhẫn chủ động đặt câu hỏi: “Ta nghe nói ngươi muốn cùng Tiểu Ngũ từ hôn?”
“Hồi Thất hoàng tử, thần đúng là có ý này, Ngũ công chúa kim chi ngọc diệp, vi thần thô kệch, thực sự không xứng với Ngũ công chúa, cho nên muốn thỉnh chỉ từ hôn, mong rằng bệ hạ có thể thành toàn.” Tề Loan không bình tĩnh đáp lại.
Hắn vừa dứt lời, Vân Dật liền túm chén trà trong tầm tay ném xuống dưới, nếu không còn có chút lý trí, chỉ sợ muốn chửi ầm lên: “Lời này của Tề tướng quân cũng thật có ý tứ, ngươi cùng Tiểu Ngũ đính hôn gần ba năm, sớm không lùi muộn không lùi, đến lúc này lại tới từ hôn, ngươi cho rằng bổn hoàng tử là kẻ ngốc sao?”
“Chẳng lẽ Tề tướng quân đợi lâu ở Tây Nam, sinh ra tâm tư khác gì khác?” Vân Dật nghi ngờ hỏi.
“Vi thần tuyệt không hai lòng.”
“A… Tri nhân tri diện bất tri tâm, trong lòng Tề tướng quân đến tột cùng suy nghĩ gì, cũng chỉ có ngươi rõ ràng.” Thanh âm Vân Dật vô cùng châm chọc.
Tề Loan có chút bất đắc dĩ, tuy khuất nhục,nhưng cũng chỉ có thể giải thích rõ ràng.
Lời này của Vân Dật nói có hơi mơ hồ, nhưng ở trong Ngự Thư Phòng bao gồm Tề Loan tất cả mọi người đều có thể hiểu được thâm ý trong đó, Tây Nam gần Nam Cương, mỹ nhân Nam Cương nổi tiếng thiên hạ, Vân Dật có suy đoán như vậy cũng tính là bình thường.
“Lão Thất, chớ có nói bậy. Tề tướng quân là nam tử đỉnh thiên lập địa, sẽ không có chuyện dám làm không dám nhận.” Vân Diễn thấy Vân Dật chèn ép Tề Loan một hồi, mới mở miệng ngăn đệ đệ lại, giải vây cho Tề Loan, nhưng sắc mặt cũng không khá hơn là mấy.
Tề Loan không cảm thấy lời này của Thái Tử là muốn giải vây cho hắn, đây rõ ràng là thêm dầu vào lửa, quả nhiên Vân Dật nghe thấy lời này lại nháo lên.
Châm chọc Tề Loan dám làm không dám nhận, một hai phải khi dễ một tiểu cô nương như Vân Nhược Dư: “Hai người các ngươi có hôn ước thiên hạ đều biết, hiện giờ ngươi muốn từ hôn, ngươi muốn tiểu ngũ xử lý thế nào?”
“Việc này trễ nãi này một mình vi thần có lỗi, vi thần sẽ hướng người trong thiên hạ giải thích rõ ràng, việc này cùng Ngũ công chúa không quan hệ, lời đồn đãi vớ vẩn gì đó, vi thần nguyện một mình gánh chịu.” Ngữ khi Tề Loan vô cùng bình tĩnh, phảng phất như đã ở trong lòng nói qua trăm ngàn lần rồi.
Nhưng thành ý của hắn, lại không đủ để đả động gia quyến ba người trong ngự thư phòng yêu thương ấu muội.
Thuận Đế và Thái Tử còn tính là bình tĩnh, chưa từng nói chuyện, nhưng căn bản Vân Dật lại không muốn nghe Tề Loan giải thích nhiều: “Bổn hoàng tử lại không biết Tề tướng quân lại biết ăn nói như vậy? Một mình gánh chịu? Ngươi nói thật ra nhẹ nhàng, nếu không bởi vì chuyện này, tiểu ngũ cũng sẽ không…”
Vân Dật nói đến đây trong lòng càng là buồn bực, tuy rằng vừa mới về kinh, nhưng cũng biết những chuyện phát sinh gần đây, sau khi mẫu hậu sinh hạ Vân Dật mãi tới nhiều năm sau mới có tiểu ngũ.
Dựa theo tuổi lúc đó của mẫu hậu, sinh sản là chuyện vô cùng nguy hiểm, huynh đệ tỷ muội mấy người bọn họ lúc trước lo lắng chờ tiểu ngũ được sinh ra, đương nhiên tiểu công chúa sẽ được huynh tỷ vô cùng yêu thương.
Khoảng cách tuổi tác của Vân Dật và Vân Nhược Dư là nhỏ nhất, hai người huynh muội bọn họ cũng là người thân cận nhân.
Nghe được tin này dữ, Vân Dật đương nhiên đem mọi lỗi lầm toàn bộ tính trên đầu Tề Loan.
“Bổn hoàng tử nghe hoàng huynh nói, tiểu ngũ hiện giờ đang ở trong phủ của ngươi?Nàng có tốt không?”
Tề Loan nhẹ nhàng gật đầu: “Hồi Thất hoàng tử nói, công chúa điện hạ vô cùng mạnh khỏe.”
Ngoại trừ việc ngày ngày đốc thúc hắn đọc sách làm Trạng Nguyên cùng nhớ thương nhà tranh bên ngoài của nàng, hết thảy đều rất tốt.
“Nếu ngươi đã muốn từ hôn với Tiểu Ngũ, có thể chiếu cố tốt cho nàng sao?” Lời nói của Vân Dật tràn đầy không tín nhiệm đối với Tề Loan, xoay người nhìn về phía phụ hoàng và huynh trưởng, muốn hai người đưa nàng hồi cung.
Thuận Đế và Thái Tử liếc nhau, có lúc nào không muốn đem người trở về?
Nếu không phải sau khi Vân Nhược Dư tỉnh lại ai cũng không nhận, chỉ nhận Tề Loan, sao bọn họ có thể nguyện ý để Tề Loan mang Vân Nhược Dư tới tướng quân phủ?
Không phải bởi vì không có cách nào sao.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Thuận Đế mới không muốn đồng ý cho Tề Loan từ hôn, xem ra tiểu nữ nhi đối với Tề Loan rễ tình đâm sâu, chỉ mới vừa nghe được tiếng gió đã đòi chết đòi sống, nếu thật sự lui thân không biết đến lúc đó còn xảy ra chuyện gì?
Thuận Đế làm hoàng đế hơn ba mươi năm, đã đi qua hơn phân nửa đời người, ai biết còn có thể sống được mấy năm? Ông cũng đã một bó tuổi, sao chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?
Thuận Đế tuy là hoàng đế, nhưng cũng là phụ thân.
So với hài tử nhà người khác, dĩ nhiên đau lòng với con mình hơn.
“Được rồi, đều câm miệng hết đi, ở Ngự Thư Phòng cãi cọ ầm ĩ giống cái gì?” Thuận Đế thấy bọn họ nháo một hồi, lúc này mới ra tiếng ngăn lại.
Đầu tiên là quát lớn hai nhi tử.
Lại quay trở lại trên người Tề Loan: “Chuyện từ hôn để sau lại bàn, lúc trước ái khanh tự mình thỉnh hôn ước cùng tiểu công chúa với trẫm, bây giờ không đến ba năm lại muốn từ hôn? Ái khanh xem hôn nhân đại sự là chuyện đùa sao?”
Tề Loan vội nói không dám, Thuận Đế cũng lười nghe Tề Loan giải thích, chỉ nói với hắn một câu quân vô hí ngôn.
Thuận Đế nói vô cùng rõ ràng, Tề Loan cũng biết lúc này không nên nói lời nào mới là chính xác nhất: “Vi thần đã rõ.”
“Nếu đã rõ rồi thì tránh làm ra chuyện khiến trẫm thất vọng.”
Thuận Đế nhẹ giọng phân phó, sau đó lại dò hỏi tình huống của Vân Nhược Dư.
Thấy không còn chuyện gì lớn liền tống cổ Tề Loan rời khỏi cung, trước khi rời đi còn dặn dò mang theo hai thị nữ của Vân Nhược Dư, Lộc Trúc cùng Ngân Điệp.
Nhưng thần sắc Tề Loan lại có hơi phát sầu, hắn không phải để ý tướng quân phủ nhiều thêm hai người, chỉ là không biết nên giải thích như thế nào với Vân Nhược Dư về sự xuất hiện của hai người kia.
Sau khi Tề Loan đem chuyện khó này giải thích với Thuận Đế, hoàng đế bệ hạ lại cực kỳ không phúc hậu nở nụ cười: “Ái khanh đa mưu túc trí, chỉ bằng chuyện nhỏ nhặt này nhất định có thể giải quyết tốt.”
Khuôn mặt Tề Loan tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Thuận Đế, không chút do dự mở miệng yếu thế: “Còn thỉnh bệ hạ trợ giúp vi thần một tay.”
“Ái khanh chớ hoảng sợ, trẫm cũng không phải người không nói đạo lý, nhưng hôm nay dù là ai Tiểu Ngũ cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ ngươi, trẫm có tâm cũng vô lực.”
Bây giờ Thuận Đế nhớ tới chuyện này tới, trong lòng vẫn không thoải mái như cũ, không nói ông không biết phải làm sao bây giờ, mà có biết cũng lười đến giúp hắn giải quyết.
Nhưng sau đó, đợi Thuận Đế nghe ám vệ bẩm báo, Vân Nhược Dư một hai phải đòi về ở nhà tranh, đường đường là đại tướng quân lại bất đắc dĩ bị bắt ăn bánh bao trắng ngoài đường.
Ông liền không nhịn được có hơi đồng tình với Tề Loan.
Hạ tấu chương nhìn về phía đại nhi tử bên cạnh: “Lão đại, nói xem Tiểu Ngũ là thật sự bị thương hay cố ý lăn lộn người?”
Vân Diễn thấy phụ hoàng lo lắng, liền khuyên giải: “Phụ hoàng chớ quá mức lo lắng, thái y nói tuy bệnh này rất cổ quái, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Dù sao bọn họ cũng ở kinh thành, có ám vệ nhìn chằm chằm cũng không làm được chuyện gì. Nếu là Tiểu Ngũ thật sự cố ý lăn lộn người, cũng là Tề Loan xứng đáng phải chịu.”
Ngay sau đó như nghĩ tới chuyện thú vị gì đó, trong mắt hiện lên một tia ý cười: “Huống hồ, thời điểm Tiểu Ngũ chưa từng bị thương, không phải cũng vậy sao.”
Thuận Đế vừa nghe thật đúng là chuyện như vậy, không để ý quá nhiều nữa, chuyên tâm phê duyệt tấu chương.
Mà bên kia, Tề Loan mặt không biểu tình đưa hai thị nữ vào tướng quân phủ, trên đường dặn đi dặn lại hai người chớ có kích thích đến Vân Nhược Dư.
Hai thị nữ đương nhiên cũng hiểu rõ chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng, tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời, bảo đảm với Tề Loan sẽ không gây chuyện thị phi.
Sau khi đi vào tướng quân phủ, Lộc Trúc và Ngân Điệp được an trí ở cách chỗ Vân Nhược Dư không xa, đây là do hai nàng tự mình yêu cầu, hy vọng có thể ở gần chiếu cố công chúa.
Nhưng các nàng không nghĩ tới, công chúa căn bản không cần các nàng chiếu cố, không chỉ như thế, còn tận tâm tận lực học tập chiếu cố tướng quân như thế nào.
Xem hai người các nàng hai mặt nhìn nhau, như suy tư gì đó.
Các nàng ở tướng quân phủ mấy ngày, dần dần cảm thấy có gì đó không thích hợp, mỗi lần đối diện với công chúa, công chúa điện hạ như hoàn toàn không quen biết các nàng, chỉ liếc mắt một cái ánh mắt liền dời đi.
Hai nàng cực kỳ kinh ngạc, đều cảm thấy sự tình rất kỳ quái.
Lộc Trúc không thể tin được hỏi: “Công chúa điện hạ rốt cuộc làm sao vậy? Thật sự không nhớ rõ chúng ta sao?”
Ngân Điệp cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng các nàng lại không tin lời thái y chẩn bệnh, suy đoán: “Ta vốn dĩ không tin công chúa sẽ mất trí nhớ, có lẽ thoại bản lần này không có đôi ta.”
Ngân Điệp không muốn tin tưởng, Lộc Trúc sao lại có thể nguyện ý tin tưởng?
Hai nàng đã thông qua nhiều ngày quan sát, chỉ cảm thấy hành động của công chúa điện hạ và trước đây không có khác biệt quá lớn, chẳng qua hiện giờ diễn thêm tình ý chân thành.
Trong Lòng Lộc Trúc có một suy đoán lớn mật: “Vậy không phải là cố ý lăn lộn tướng quân chứ?”
“Nếu thật sự như vậy, chúng ta cũng đừng quản.” Ngân Điệp nhớ tới chuyện này cũng rất là tức giận, hai người nhớ tới tính tình Vân Nhược Dư, còn tưởng rằng nàng tức giận ý muốn từ hôn của tướng quân.
Chuyện này không phải là chuyện hai nàng có thể xen vào.
Lộc Trúc nghiêm túc gật gật đầu.
Đã nói tới mức này, Ngân Điệp đương nhiên không có lý do gì không đáp ứng.
Nhưng hai thị nữ các nàng có nghĩ tới nát đầu cũng không nghĩ đến, chủ tử các nàng lại bởi vì hai nàng đi cùng Tề Loan mà nháo lớn một trận.
“Phu quân nhất định phải giải thích rõ cho ta biết, thân phận hai nữ tử kia là sao?” Đến thời gian nghỉ trước, rốt cuộc Tề Loan cũng trộm được nửa ngày nhàn nhã, còn chưa kịp uống được một ngụm trà, đã thấy Vân Nhược Dư hốc mắt hồng hồng tới nhìn hắn.
Nhìn tư thế kia, chỉ sợ hắn chậm trễ thêm một giây, nước mắt hàm chứa trong hốc mắt kia lập tức rơi xuống.
“Nương tử nàng sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Chậm rãi nói.” Tề Loan thuận thế cầm chung trà trong tay đưa qua, nhưng Vân Nhược Dư căn bản không tiếp.
Tề Loan sửng sốt một hồi lâu mới cẩn thận suy nghĩ ý của Vân Nhược Dư là nói hai người kia, là thị nữ từ trong cung hắn mang tới.
Nhưng lời này cũng không thể nói rõ, miễn có thêm nhiều phiền toái, cho nên Tề Loan tự cho là thông minh giải thích: “Đây bằng hữu ta tìm cho nàng.”
Nào biết Vân Nhược Dư nghe thấy lời này, nháy mắt ngây ra như phỗng, nàng ngơ ngác nhìn Tề Loan, không thể tin được lặp lại nói: “Làm bằng hữu? Phu quân chàng muốn nạp thiếp?”
Nàng nhìn Tề Loan, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy bị thương, vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ đến, phu quân cư nhiên sẽ đối xử với nàng như vậy, rõ ràng đã từng hứa, hai người sẽ đầu bạc giai lão.
Nếu nhiều thêm hai người kia sẽ trở thành thế nào?
Tay Tề Loan run lên, suýt chút nữa đánh mất năng lực nói chuyện: “Chớ có nói bậy, các nàng chỉ tới làm bằng hữu với nàng…Nàng cứ xem hai người bọn họ như tỷ tỷ là được.”
Tề Loan có chút đau đầu, căng da đầu giải thích chuyện hai người Lộc Trúc, lại khẩn trương nhớ tới lúc trước Vân Nhược Dư viết thư cho mình, ở trong lòng Vân Nhược Dư ngẫu nhiên đề cập qua hai thị nữ của nàng.
Nàng viết hai người bọn họ rất chăm sóc nàng, trong lòng xem các nàng như tỷ tỷ mà đối đãi, nhưng chưa bao giờ cùng người nhắc qua, bởi vì lo lắng trưởng công chúa cùng Nhị công chúa sẽ không cao hứng.
Vân Nhược Dư nghe được lời đó, biểu tình trên mặt càng thêm bi thương: “Phu quân sao lại có thể quá mức như vậy, chàng còn chưa trúng cử đã muốn học người nạp thiếp, không chỉ như thế còn muốn cho nàng hai người vượt qua ta, bắt ta gọi là tỷ tỷ? Phu quân chẳng lẽ muốn ta nhường vị trí chính thê này có phải không?”
Tề Loan càng nghe càng cảm thấy thái quá, bị nàng nói một hồi đến đầu cũng đau, còn không thể không giải thích.
Nhưng nước mắt Vân Nhược Dư lại không tiếng động rơi xuống, rõ ràng không khóc thành tiếng, nhưng chỉ cần nhìn qua thực sự làm người vạn phần không đành lòng.
“Nương tử, ta thật sự không muốn nạp thiếp, sao nàng lại có thể có ý nghĩ như vậy?” Tề Loan thật sự không rõ.
Nhưng cũng không thể để Vân Nhược Dư rớt nước mắt thế được, cố gắng nhẫn nại dỗ dành nàng hồi lâu, Vân Nhược Dư mới thút tha thút thít nức nở nói: “Đương thời thường xuyên có nam tử, vì cảnh thái bình giả tạo muốn cho thê thiếp có thể hòa thuận ở chung, liền yêu cầu thê thiếp lấy xưng hô tỷ muội gọi nhau, chính thê là tỷ, thiếp làm nhỏ, là muội. Chàng bảo ta gọi hai nàng là tỷ tỷ, như vậy còn không phải là muốn cho các nàng vượt qua ta sao?”
Tề Loan: “……”
Lúc này hắn rất muốn biết rốt cuộc là nam nhân đầu óc không tốt nào làm ra loại chuyện này, chính thê cùng thiếp tỷ muội gọi nhau, mệt hắn suy nghĩ.
Đây không phải rối loạn cương thường?
“Là ta không tốt, không nói rõ ràng cho nàng, nàng chớ có khóc.” Tề Loan cầm lấy khăn tay của Vân Nhược Dư trên mặt tàn sát bừa bãi lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Nói đó là thị nữ hắn mua về hầu hạ nàng.
“Nhưng thiếp không cần thị nữ.” Vân Nhược Dư cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt vẫn hồng hồng, Tề Loan vừa nhìn đã cảm thấy đau lòng.
“Ngày thường nàng đi ngủ muộn, thức dậy sớm, dậy sớm còn muốn phá phòng bếp trong phủ… Khụ, là ở trong phủ làm lụng vất vả, sau đó còn muốn giúp ta đọc sách, thực sự rất mệt mỏi. Có thêm các nàng hỗ trợ có thể nhẹ nhàng hơn.”
Ít nhất có người có thể ngăn cản Vân Nhược Dư tới phòng bếp nấu cơm.
Thật sự không dám giấu giếm, Tề Loan thật sự thực lo lắng cho phòng bếp nhà mình, sợ không cẩn thận để Vân Nhược Dư gây ra tai họa.
Vân Nhược Dư nghe tới cuối cùng rốt cuộc cũng ngừng nước mắt, ủy khuất nhìn về phía Tề Loan: “Phu quân nói thật sao?”
Tề Loan trịnh trọng gật đầu, cuối cùng dỗ dành Vân Nhược Dư thật tốt.
Hắn vốn tưởng rằng sự tình đến đây là kết thúc, nhưng vẫn xem nhẹ năng lực của Vân Nhược Dư, chỉ thấy tiểu công chúa tràn đầy không tán đồng nhìn về phía hắn, nói bộ dạng này của hắn hắn không đúng.
Tề Loan cũng lười giải thích, chỉ thuận thế hỏi nàng vì sao không đúng.
“Bây giờ chàng còn không phải cử nhân lão gia, lại học xong những tật xấu cử nhân lão gia đó mua nha hoàn hầu hạ, có mua thì cũng nên mua hai nha hoàn xấu chú, mua xinh đẹp như vậy làm cái gì?”
Trong lời nói của Vân Nhược Dư có hơi chua.
Tề Loan cười như không cười nhìn Vân Nhược Dư, suy tư nên nói với tiểu công chúa thế nào, người này kỳ thật là do chính nàng chọn.
Người hầu hạ bên cạnh Vân Nhược Dư, vô luận là thái giám hay cung nữ, đều có dáng vẻ không tầm thường.
Bởi vì Ngũ công chúa từ nhỏ không thích xấu, người hầu hạ trước mặt quá xấu sẽ khiến nàng sợ tới mức oa oa khóc lớn.
Tác giả có chuyện nói:
Liền ~ tiểu công chúa thích đẹp