Tề Loan nghe thấy tiếng vang kinh thiên động địa, chỉ cảm thấy trước mặt tối đen như mực, động tĩnh lớn như vậy, nhà bếp có phải đã mất rồi không?
Hắn chịu đựng bực bội bảo La Sát ra ngoài tìm thợ thủ công về phủ, sau khi phân phó xong liền chạy nhanh tới phòng bếp, động tĩnh vừa rồi thật sự quá lớn, cũng không biết công chúa có bị thương hay không.
Đợi đến khi Tề Loan chạy tới phòng bếp, mới phát hiện lo lắng của mình là hoàn toàn dư thừa, phòng bếp trước mắt vẫn rất tốt, căn bản không có cảnh tượng hỗn loạn như trong tưởng tượng.
Một khi đã như vậy, âm thanh kinh thiên động địa vừa rồi là thế nào ?
Trong lòng Tề Loan cực kỳ nghi ngờ.
Vừa muốn vào bếp nhìn xem có chuyện gì xảy ra, đã thấy vẻ mặt Vân Nhược Dư hưng phấn từ trong đi ra, trong tay còn bưng một cái mâm, không biết bên trong đựng thứ gì.
“Phu quân, sao chàng lại tới đây?”
Tề Loan nghe thấy động tĩnh lập tức tiến lên, tỉ mỉ đánh giá Vân Nhược Dư nguyên vẹn trước mặt, nghi hoặc càng sâu: “Nàng không sao chứ?!”
Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan mặt đầy vẻ kỳ quái: “Ta thì có chuyện gì cơ chứ?”
Vừa rồi Tề Loan đứng ở xa đã nghe tiếng vang lớn như vậy, còn tưởng rằng lông chúa điện hạ đốt phòng bếp nhà hắn luôn rồi, lúc này mới vội vàng chạy tới, nhưng hắn căn bản không nghĩ tới cuối cùng lại không phát sinh ra chuyện gì.
Tề Loan thở phào nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng hỏi lại: “Vừa rồi nàng đang làm gì ? Tại sao lại nháo ra động tĩnh lớn như thế?”
“Bột lâu.” Vân Nhược Dư cầm mâm mễ hoa trong tay đưa tới trước mặt Tề Loan để hắn nhìn rõ: “Ta đang hỏi một chuyện.”
(Bột lâu 【bolou】 là bắp rang, cổ nhân dùng bắp rang bói toán.)
Tề Loan nhìn qua, những hạt gạo bộ nổ tung thành mễ hoa màu trắng, bày biện ra hình dạng hắn xem không hiểu.
“Đông nhập Ngô Thành mười vạn gia, mọi nhà bạo cốc bặc niên hoa. Liền nồi bỏ xuống hoàng kim túc, qua tay phiên thành bạch ngọc hoa. Phấn hồng mỹ nhân chiếm hỉ sự, đầu bạc ông lão hỏi kiếp sống. Hiểu tới trang sức chư nhi nữ, số phiến hoa mai cắm tấn nghiêng.”
Trích dẫn Lý giới am 《 tuỳ cảm 》 《 mễ hoa 》.
Tề Loan biết bột lâu có thể bói toán, nhưng hắn không biết hóa ra Vân Nhược Dư cũng biết tới cái này.
Vẻ mặt bình tĩnh của Vân Nhược Dư càng làm Tề Loan cảm thấy không bình tĩnh nổi, hắn lúc này giống như đại kinh tiểu quái, vì sợ bị nhìn ra, vội vàng nói sang chuyện khác: “Vậy vừa rồi nàng đang hỏi chuyện gì?”
(Như đại kinh tiểu quái 大驚小怪 sợ lớn hãi nhỏ. Tục cho sự bị người quở trách là quái.)
“Dĩ nhiên là hỏi kỳ thi mùa thu năm nay phu quân có thể trúng cử hay không?” Vân Nhược Dư đáp lại như chuyện đương nhiên, vốn dĩ muốn làm Mễ hoa thử bói cho Tề Loan, không ngờ hắn lại tới đây.
Nàng đương nhiên không biết Tề Loan nghĩ nàng muốn phá phòng bếp nhà hắn, còn tưởng rằng Tề Loan đói bụng.
Kết quả bói ra đã biết được, mễ hoa này cũng không có tác dụng nhiều, Vân Nhược Dư liền nhét mễ hoa vào trong tay Tề Loan rồi xoay người đi vào phòng bếp: “Phu quân chờ một lát, thiếp đi lấy đồ ăn cho chàng.”
Tề Loan vừa nghe tới lời này sao còn có thể chờ được?
Trực tiếp túm chặt tay Vân Nhược Dư: “Còn muốn làm?”
“Không làm thì chàng phải ăn cái gì?”
Tề Loan nhìn Vân Nhược Dư, trong lòng lại nghĩ tới một chuyện khác, bột lâu dùng để bói toán, trong thành Kim Lăng có rất nhiều tiểu nương tử biết làm, Vân Nhược Dư tuy quý vì danh công chúa, nhưng cũng lớn lên ở Kim Lăng, nàng biết làm cũng không có gì lạ.
Nhưng chuyện này và nấu cơm, chính là hai chuyện khác nhau.
Tề Loan căn bản không tin Ngũ công chúa kim chi ngọc diệp biết nấu cơm, vì tránh gây tai ương cho phòng bếp nhà mình, Tề Loan liền đưa ra đề nghị ra ngoài ăn.
“Vì sao lại muốn ra ngoài ăn? Quái lãng phí.” Vân Nhược Dư không nguyện ý.
Vốn dĩ Tề Loan không biết lấy lý do gì để dỗ nàng, nhưng lúc này đã có sẵn một lý do, hắn đương nhiên dùng nó làm cái cơ: “Mới vừa rồi không phải nói kết quả bói ra không tồi sao? Một khi đã như vậy không bằng chúng ta đi ra ngoài chúc mừng.”
Thời điểm Tề Loan nói ra lời này không biết có bao nhiêu chột dạ, lớn đến bây giờ đây cũng là lần đầu tiên hắn gạt người đến mức này.
Vân Nhược Dư vốn không muốn đi, ra ngoài ăn một bữa không biết phải tốn bao nhiêu tiền, nhưng nàng cẩn thận suy nghĩ lời nói của Tề Loan, vẫn đáp ứng: “Chúng ta đổi xiêm y rồi ra cửa.”
Ngữ khí của Vân Nhược Dư vô cùng vui sướng, dấu hiệu tốt như vậy, không chúc mừng một chút cũng thật đáng tiếc, huống hồ, không có cô nương gia nào có thể cự tuyệt dụ hoặc đi ra ngoài, mặc dù nàng đã thành thân cũng không ngoại lệ.
Trong lòng Tề Loan có chuyện, dĩ nhiên không chú ý tới xưng hô như thế nào, sau khi gọi vài tiếng công chúa, Vân Nhược Dư liền dừng bước chân.
Nghiêm túc nhìn hắn: “Phu quân, sau này chàng chớ gọi ta là công chúa, xưng hô này nếu bị người khác nghe thấy, sẽ rước phải phiền toái.”
Trong lòng nàng lo lắng, trên mặt cũng là là dáng vẻ sầu muộn.
Tề Loan vừa nghe đến đây liền hết sức đau đầu, sau khi Vân Nhược Dư tỉnh lại nhất quyết không thừa nhận thân phận của mình, mấy ngày này tận lực chú ý xưng hô, nhưng chuyện này sao có thể một sớm một chiều nói sửa là sửa ngay được?
Chỉ cần không chú ý một chút là có thể bị phát hiện.
Ngược lại công chúa điện hạ, một câu hai câu phu quân, gọi đến vui sướng không chút ngại ngùng nào.
“Nhưng nàng thật sự là công chúa.” Tề Loan lại một lần muốn cường điệu thân phận của nàng với Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư nghe không vào thở dài một hơi thật dài liếc mắt nhìn Tề Loan: “Phu quân, chúng ta đều là bình dân áo vải, nên nhận thức rõ thân phận của mình mới tốt.”
Xưng hô này lúc không có ai Vân Nhược Dư chỉ nghĩ thần trí Tề Loan ngẫu nhiên rối loạn, nhưng nếu còn tiếp tục gọi như vậy, bị người có tâm nghe được chính là phiền toái cực lớn.
Nàng cần phải nghĩ ra biện pháp mới được.
“Chúng ta không phải bình dân áo vải, nàng thật sự là công chúa, mà ta, là tướng quân.” Trong lòng Tề Loan tràn ngập bất đắc dĩ, vô số lần muốn nói rõ ràng với Vân Nhược Dư, nhưng luôn có một loại cảm giác mang tên lực bất tòng tâm.
Tỷ như hiện tại ——
“Phu quân, ta không phải là công chúa gì đó, chàng cũng không phải tướng quân, chàng là tú tài, mà ta là nương tử của chàng, chàng chớ có suy nghĩ nhiều, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là học tập.” Trong lòng Vân Nhược Dư u sầu.
Nếu không do lần chuyển nhà kia phu quân quá mức kích động ra cửa bị ngã một cái, cũng không đến mức đầu óc thành như hiện giờ.
Đều nói Tái ông mất ngựa* thì làm sao biết được có may mắn hay không, cũng không biết phu quân như vậy, là phúc hay là họa.
(Thành ngữ “Tái Ông thất mã” được dùng để an ủi người đang gặp khó khăn. Họa có thể biến thành phúc, và phúc có thể trở thành họa. Cũng giống như câu nói “trong cái rủi có cái may” vậy, mọi chuyện đều có nguyên nhân mà không thể xét đoán dựa trên biểu hiện bề mặt.)
Vân Nhược Dư đau thương nhìn về phía Tề Loan, trong khoảng thời gian ngắn nội tâm đã mềm tới bảy tám phần, thấy Tề Loan cố chấp như cũ, chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Vậy phu quân phải đáp ứng với ta, thời điểm ra bên ngoài hay trước mặt người khác nhất định không thể gọi như vậy.”
Tề Loan đã nhiều ngày tận lực tránh xưng hô công chúa với Vân Nhược Dư, nhưng thật sự không biết phải gọi nàng như thế nào mới là tốt, mỗi lần đều chỉ có thể xem nhẹ xưng hô đối thoại cùng nàng.
Nếu có việc tìm nàng, vẫn quen miệng gọi là công chúa.
Tề Loan day day trán, bất đắc dĩ hỏi: “Ta đây nên gọi thế nào?”
“Đương nhiên là gọi nương tử.” Vân Nhược Dư mỉm cười, trong ánh mắt ngập tràn vẻ bao dung với Tề Loan đang mơ hồ, nghiêm túc giải thích cho hắn: “Chúng ta là phu thê, ta gọi chàng là phu quân, đương nhiên chàng cũng phải gọi ta là nương tử.”
Tề Loan kinh ngạc nhìn Vân Nhược Dư, vài lần muốn nói lại thôi, nhưng xưng hô kia ở trong miệng hắn không cách nào phun ra được, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Vân Nhược Dư.
Hắn càng giống như người câm, xin tha nhìn về phía Vân Nhược Dư: “Công chúa… Người đừng làm khó dễ ta.”
“Phu quân, thiếp thật sự không phải công chúa gì đó, thiếp là nương tử của chàng, chúng ta đã thành thân, chẳng lẽ chàng không nhớ rõ sao?” Thanh âm Vân Nhược Dư ôn nhu, rõ ràng không phải tiếng nói mị lực gì, nhưng Tề Loan lại giống như bị mê hoặc.
Trước ánh mắt chờ mong của Vân Nhược Dư, chậm rãi mở miệng: “… Nương, nương tử?”
Nghe thấy xưng hô này Vân Nhược Dư cảm thấy vô cùng mỹ mãn nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi một câu: “Phu quân.”
Bình thường Tề Loan vẫn có thể xem như không có gì đứng thẳng trước mặt Vân Nhược Dư, như không hề phản ứng lại với xưng hô này, rõ ràng mấy ngày nay đã nghe qua rất nhiều lần, hắn cũng chỉ cho đó là xưng hô bình thường, như thế nào bây giờ lại cảm thấy quái quái?
Hắn cố hết sức xem nhẹ xưng hô mờ ám này, buộc bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, chỉ xem như mình đang dỗ dành một tiểu cô nương sinh bệnh mà thôi.
Nhưng lỗ tai đỏ lên, lại bán đứng tâm tư Tề Loan.
Sau khi hai người thay đổi xiêm y, cùng nhau ra cửa, dạo bước trên đường phố quen thuộc.
Lúc trước Tề Loan tòng quân, ở trong thành Kim Lăng nổi danh là thế gia công tử, cái gọi là khí hậu một phương dưỡng thành một người, nam tử lớn lên ngợp trong vàng son của thành Kim Lăng, đương nhiên cũng dính không ít thói quen xa hoa lãng phí.
Chẳng qua Tề Loan rất có chừng mực, thời điểm trong quân cùng các tướng sĩ cùng ăn cùng ở, nửa câu oán giận cũng chưa từng có, nhưng một khi trở lại Kim Lăng, thói quen xương cốt lại có cơ hội lơ đãng biểu lộ ra ngoài.
Cũng may chuyện này không phải đại sự gì.
Tề Loan cũng không cảm thấy, yêu cầu vật chất tốt là bản thân vô lý.
Huống chi cũng không ai cảm thấy Tề Loan yêu cầu vô lý, bất luận là bởi vì gia thế, hay là năng lực bản thân không tầm thường, đều chú định Tề Loan không cần tạm chấp nhận.
Chỉ là hắn ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới lại xuất hiện một Vân Nhược Dư.
Kim Lăng thành từ sớm đã vô cùng đông đúc, phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều có một ít cửa hàng ăn sáng, Tề Loan dẫn Vân Nhược Dư đương nhiên sẽ không đi hẻm nhỏ bên đường, liền tìm một tửu lầu lớn.
Nhìn tửu lầu trang hoàng, bố trí đảo cũng xem như lịch sự tao nhã, tửu lầu rất có nhãn lực tiểu nhị nhìn thấy thấy hai người bọn họ liền tới đón tiếp, dẫn bọn họ đi vào trong.
Một chân Tề Loan đã bước vào tửu lầu, lại bị Vân Nhược Dư túm chặt lấy, nàng nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Tề Loan: “Phu quân, đi tới nơi này sợ phải tốn không ít bạc?”
Tề Loan thật sự cũng không rõ chuyện này lắm, từ sau khi hắn tòng quân hàng năm đều ở ngoài biên quan, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể trở về Kim Lăng, mấy ngày trở về cũng vội vàng đi thăm thân nhân, bằng hữu, đã lâu chưa từng đến tửu lầu.
Nhưng Tề Loan dựa vào ký ức mơ hồ thời thiếu niên, tràn đầy tin tưởng suy đoán: “Bất quá cũng chỉ là đồ ăn sáng, hẳn là không mất bao nhiêu, dù cho tính thêm tiền cơm trưa vào cũng sẽ không vượt qua mười lượng.”
Tề Loan tính toán trước, đây là hắn dựa và đám hồ bằng cẩu hữu theo ngày xưa ăn uống phỏng đoán ra, với thân thể nhỏ bé này của Vân Nhược Dư, có thể được bao nhiêu cơ chứ?
Không ngờ Vân Nhược Dư nghe đến đó tay mắt lanh lẹ giữ chặt Tề Loan, không cho hắn đi vào, ấn vào trán mình, nói là có chút đau đầu.
Tề Loan vừa nghe lời này, sao còn quan tâm tới đồ ăn sáng, tất nhiên là đỡ Vân Nhược Dư rời đi tìm y quán: “Rất khó chịu sao? Ngoài đau đầu, còn gì nữa không?”
Vừa rời khỏi đám người, Vân Nhược Dư liền buông tay trên trán xuống: “Không cần đi y quán, thiếp không có việc gì vừa rồi là thiếp giả vờ.”
Tề Loan nghe đến đó có hơi giận, trừng mắt nhìn Vân Nhược Dư một cái: “ Được được, ngươi muốn giả bệnh làm gì?”
Vân Nhược Dư thấy Tề Loan có chút tức giận liền nhỏ giọng giải thích với hắn, nói bản thân thật sự không cố ý giả bệnh: “Tửu lâu kia quá tôn quý, mười lượng bạc, đủ cho nhà chúng ta dùng nửa năm rồi.”
Tề Loan căn bản không nghĩ tới Vân Nhược Dư giả bộ đau đầu chỉ bởi vì nguyên nhân này, bất đắc dĩ mở miệng giải thích: “Mười lượng chẳng qua là do ta thuận miệng bịa chuyện, có lẽ không dùng nhiều tới mức đó.”
“Mười lượng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ, cho dù chàng muốn vào thư viện nhập học cũng chỉ mất có tám lượng.” Vân Nhược Dư bẻ ngón tay tính toán tỉ mỉ: “Phu quân, theo ta thấy, chúng ta vẫn không nên tới chỗ này, phố tửu lầu này đều tráng lệ huy hoàng như vậy, bên trong đồ ăn nhất định cũng rất quý giá.”
Tề Loan lại không muốn nói tiếp, trải qua khoảng thời gian đọc sách học tập này không biết còn bao nhiêu khó khăn?
“Chúng ta không phải ra ngoài chúc mừng sao?”
“Chúc mừng lại chọn nơi như vậy? Một bữa cơm phải tốn nửa năm sinh hoạt của chúng ta, ăn xong những ngày tháng sau này phải tính thế nào?”
Tề Loan rất muốn nói hắn có tiền, nhưng hắn căn bản không có biện pháp lừa gạt Vân Nhược Dư, vốn định chỉ hươu bảo ngựa, lại bị Vân Nhược Dư nhìn thấu.
Không chỉ như thế, vẻ mặt nàng còn nghiêm túc hỏi hắn có phải buổi sáng ngủ không tốt hay không, bằng không vì sao đem một trăm văn nhìn thành mười văn.
Chọc đến mức Tề Loan tự cảm thấy mình là một đứa ngốc.
Tề Loan thực sự muốn hỏi một chút Vân Nhược Dư thân là một “Nông phụ” đến tột cùng tại sao lại biết chữ, nhưng bởi vì lo lắng kích thích Vân Nhược Dư nên chỉ có thể từ bỏ.
Không lâu sau, dấu chân hai người bọn họ đã đi hết phố xá tửu lầu phồn hoa, vội vàng tới, vội vàng đi, không dừng lại vì bất kỳ thứ gì.
Đến nỗi tiểu nhị kia biểu tình kinh ngạc nhìn nhưng Tề Loan đành xem như không nhìn thấy.
Tề Loan vốn dĩ còn muốn cứng rắn thêm chút nữa, nhưng cuối cùng bị tiếng gọi “Phu quân” của Vân Nhược Dư làm cho lung lay.
Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, hắn đã cùng Vân Nhược Dư đi đến một quán ăn nhỏ ven đường.
Đối mặt với bánh bao canh bốc khói, Tề Loan lâm vào trầm tư, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể đến một ngày nào đó hắn sẽ không kiềm chế được hay không?
Tác giả có chuyện nói:
Nội tâm Tướng quân: Ta cũng không nghĩ tới, nàng sẽ gọi ta là phu quân~