Rất khó để Trương Mục chạm vào một cách dễ dàng. Tiêu Tiên không còn cách nào khác ngoài buông tay Trương Mục ra. Trước đây anh không hứng thú với chuyện tình cảm, Trương Mục là ngoại lệ. Khi gặp cậu, Tiêu Tiên luôn dễ dàng vượt khỏi tầm kiểm soát, nhất là khi hai người hôn nhau.

Có lẽ vì mang thai, người Trương Mục tỏa ra một hương thơm rất đặc biệt, dễ làm người ta say. Tiêu Tiên không dám nghĩ nữa. Anh thận trọng muốn kéo tay cậu đang giữ chặt tay anh, nhưng chỉ cần kéo ra xa một chút liền bị Trương Mục giữ chặt hơn.

"Vâng lời, buông ra." Tiêu Tiên thấp giọng dỗ dành.

Trương Mục lẩm bẩm không hài lòng, bàn tay vươn vào quần áo Tiêu Tiên xoa xoa không vui. Tiêu Tiên hít một hơi thật sâu, tâm trí lay động, loay hoay tìm cách di chuyển. Trương Mục đang ngủ ngon lành, không dễ kéo cậu ra. Tiêu Tiên nghiêm túc nhìn cậu, dừng một lúc, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Trương Mục.

Môi anh mềm mại, Tiêu Tiên hôn mạnh, nhưng chuyển động rất nhẹ, như đối xử với kho báu dễ vỡ. Trương Mục vẫn đang ngủ, bản năng vẫn thích thú với nụ hôn, thậm chí đưa tay ra, bối rối động chạm Tiêu Tiên. 

Tiêu Tiên dần dần mất kiểm soát, động tác hôn Trương Mục ngày càng sâu. Trương Mục bị đánh thức. Khi mở mắt, đập vào mắt là gương mặt của Tiêu Tiên. May mắn thay, bên kia nhắm mắt, cậu thấy mình chưa tỉnh táo.

Trương Mục bị sốc, trái tim đập nhanh, tâm trí rối tung, lo lắng hoảng loạn. Phản ứng đầu tiên không phải là đẩy Tiêu Tiên ra, mà là nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Đôi môi vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Tiêu Tiên, Trương Mục tuy đã tỉnh, suy nghĩ lại trống rỗng, cậu đang làm gì vậy? Tại sao phải sợ bị Tiêu Tiên phát hiện? Cậu có nên đẩy Tiêu Tiên ra không? Cũng không phải cậu chủ động. Tại sao phải cảm thấy tội lỗi chứ?

Cậu nghĩ vậy, nhưng vẫn không di chuyển, chỉ hy vọng Tiêu Tiên có thể kết thúc sớm. Cơ miệng cậu gần như tê liệt. Nhưng Tiêu Tiên có sự kiên trì cao độ, Trương Mục không thể đợi đến cùng. Tiêu Tiên hơi lo lắng, nhưng vẫn không dừng lại. Trương Mục không thể chịu đựng tiếp, giả vờ cắn lưỡi Tiêu Tiên, vết cắn không nặng, Tiêu Tiên biết ý rút lui.

Trương Mục cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu không dám mở mắt đối diện với thực tế, rực tiếp ngủ thiếp đi trong vô thức.

Hôm sau, Trương Mục tỉnh dậy trên giường ở trong phòng ngủ. Cậu thức dậy hơi sớm. Bụng quá lớn và có phần nặng khiến cậu không thể ngủ ngon. Thỉnh thoảng, đứa trẻ đạp làm cậu cả đêm mất ngủ. Trương Mục bối rối mặc quần áo đi xuống cầu thang.

Cậu thấy Khương Bằng đang ngồi ở bàn ăn sáng. Trương Mục chào hắn và cùng ăn sáng. Thỉnh thoảng, Khương Bằng ngước lên nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng không lên tiếng. Trương Mục nhận ra bất lực nói: "Nếu có điều gì muốn nói thì cứ nói, đừng nhìn tôi như thế."

Khương Bằng đáp: "Tôi đã thấy Tiêu Tiên đêm qua."

Hắn nhắc đến Tiêu Tiên, Trương Mục ngay lập tức nhớ lại nụ hôn đêm qua, nhưng Khương Bằng không có ở đó, hắn không thể thấy. Trương Mục buộc mình bình tĩnh: "Ồ, có chuyện gì vậy?"

Khương Bằng tò mò: "Cậu đã ở cùng Tiêu Tiên tối qua?"

"Anh ấy đến để đưa đồ ăn." Trương Mục nói tiếp: "Tôi nhờ anh ấy giúp tôi đặt, hôm qua anh ấy mang đến.."

"Vượt qua hàng ngàn người trong vài phút, chỉ đến đưa đồ ăn cho cậu?"

"……"

"Tại sao anh ta không đưa cho tôi? Chẳng phải cậu nói mệt mỏi khi thấy anh ta sao?" Khương Bằng nói thẳng.

Trương Mục nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Sau đó Khương Bằng ném thêm một quả bom khác: "Khi tôi về nhà tối qua, tôi thấy Tiêu Tiên đưa cậu lên phòng còn cậu lại ngủ ngon lành. Cậu nói gần đây cậu không ngủ ngon, nếu cậu không tin anh ta, sao lại buông lỏng cảnh giác ngủ ngon đến vậy?"

Trương Mục thực sự không biết gì. Cậu đã ngủ thiếp đi và thức dậy vào sáng hôm nay: "Anh đưa tôi về phòng?"

"Oh." Khương Bằng nói: "Tôi không thể ôm cậu, tôi chỉ có thể để cậu trên ghế sofa một đêm. Anh ta nhắc tôi nhẹ nhàng, đừng đánh thức cậu, còn nhìn cậu rất dịu dàng, tôi nổi da gà cho đến bây giờ. "

Trương Mục liếc hắn: "Sao có thể, cậu tự nghĩ ra à?"

"Cậu có thể không tin, nhưng tôi không nói dối cậu. Hai người rõ ràng còn yêu nhau. Cậu cần gì phải lo lắng? Cậu có quyền.."

"… Cậu không hiểu." Trương Mục đáp lại.

"Được rồi, tôi không hiểu. Cậu có thể xấu hổ. Nhưng tôi chắc chắn mình nói đúng. Cậu và Tiêu Tiên vẫn yêu nhau. Cậu càng không thể che giấu ánh mắt anh ta. Tôi nghĩ, miễn là hai người còn yêu, cuộc sống có thể có trở ngại. Tuy là khó tránh khỏi khó khăn, nhưng cậu phải tìm cách giải quyết cùng nhau. Cậu sao biết không thành công khi chưa thử?"

Trương Mục cúi đầu ăn không nói. Cậu dùng tay chạm vào bụng với vẻ mặt trầm ngâm. Ăn sáng xong, Trương Mục trở lại tầng trên để vẽ. Cậu vẽ một buổi sáng, gửi bản vẽ cho khách hàng trước khi xuống nhà ăn trưa. Bữa trưa được dì Tiêu Tiên chuẩn bị, bà nói đầu bếp bận rộn không có thời gian.

Trương Mục bỏ lỡ bữa tối được chuẩn bị bởi đầu bếp bí ẩn. Cậu ăn đủ thức ăn, đi bộ trong sân tập thể dục sau, đột nhiên nghe tiếng chuông cửa liền ra ngoài mở.

Đứng ngoài cửa là Tiêu Tiên, theo sau là một chiếc xe tải nhỏ. Tiêu Tiên lái chiếc xe tải đi thẳng vào sân. Trương Mục sững sờ, bối rối nhìn. Tiêu Tiên nhảy ra khỏi xe nói: "Những thứ này tôi được bạn bè tặng. Tôi nghĩ em có thể sử dụng, nên tôi đã mang tất cả theo."

Trương Mục rất tò mò, cậu thấy Tiêu Tiên di chuyển một chiếc bồn tắm trẻ em, tiếp theo là quần áo trẻ em, đồ chơi và một máy giáo dục tiền sản cao cấp.

"… Đây là những gì bạn anh cho anh?" Trương Mục nhìn chằm chằm máy đào tạo trước sinh hỏi.

Tiêu Tiên im lặng một lúc, gật đầu thừa nhận: "Cậu ta đang kinh doanh trong lĩnh vực này."

  

Trương Mục không biết nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cho qua. Sau đó, cậu thấy Tiêu Tiên di chuyển một chiếc gối hình chữ U rất lớn cho phụ nữ mang thai. Gối chữ U được thiết kế theo cơ thể, có chiều cao tương đương với người lớn. Nó chủ yếu được sử dụng cho phụ nữ mang thai khi ngủ. Kết cấu mềm mại có thể giữ bụng, rất thuận tiện với cậu.

Giấc ngủ của Trương Mục gần đây rất tệ. Cậu đã định mua nó. Ai biết Tiêu Tiên lại mua trước. Cậu cũng định mua thêm một giỏ hàng nhưng quá đắt, mặc dù cậu đánh giá cao. Chưa sẵn sàng để mua. Cái đó Tiêu Tiên cũng mua luôn rồi.

Tiêu Tiên có ý gì khi gửi những thứ này qua? Có phải anh đã biết cậu mang thai? Đây là đang thử phản ứng của cậu? Trương Mục ngay lập tức cảnh giác: "Đây là cái gì?" Cậu giả vờ không biết.

Tiêu Tiên thậm chí không nghi ngờ giải thích: "Tôi không biết. Bạn tôi nói dùng nó sẽ dễ ngủ hơn. Rất thuận tiện và thoải mái. Em có muốn không? Nếu không tôi vứt đi."

Trương Mục cẩn thận quan sát Tiêu Tiên, thấy anh thẳng thắn, cậu nhanh chóng nói: "Tôi muốn, anh để lại."

Cậu suy nghĩ một chút. Tiêu Tiên chưa bao giờ mang thai, việc anh không biết cũng là bình thường. Trương Mục muốn giúp đỡ di chuyển đồ đạc, Tiêu Tiên ngăn lại: "Đừng động, tôi có thể tự làm". Nói xong nhìn xuống bụng Trương Mục.

Trương Mục cúi đầu, cảm thấy mình bị Tiêu Tiên coi thường.

Sau khi di chuyển mọi thứ vào bên trong, Tiêu Tiên hỏi: "Cảm hứng của em giờ như thế nào?"

Trương Mục đóng băng. Tiêu Tiên nhắc nhở: "Trước đây em từng nói, mua những thứ này để truyền cảm hứng, phải không?"

Trương Mục nhớ ra. Để cứu sai lầm vừa mắc phải, cậu nhanh chóng cầm tấm màn vẽ tay đến giải thích với Tiêu Tiên rằng cậu không nói dối: "Tôi thực sự tìm thấy cảm hứng. Đây là bức tranh mới của tôi, được gọi là" Sơ sinh. Tôi sẽ sử dụng hình thức truyện tranh để ghi lại cuộc sống hàng ngày của tôi từ khi mới nảy mầm cho đến lúc sinh ra."

Phong cách của Trương Mục rất đặc trưng, tinh tế đẹp đẽ, cậu quen thuộc cấu trúc cơ thể người, các đường nét của các nhân vật rất mượt mà tự nhiên. Khung cảnh bình thường trở nên ấm áp đẹp đẽ dưới nét vẽ của cậu. Nhân vật chính của cậu là một phụ nữ mang thai. Câu chuyện bắt đầu vào ngày cái thai được kiểm tra.

Tiêu Tiên nghiêm túc: "Em đã đăng nó?"

"Ừm." Trương Mục nói: "Chủ đề này không phổ biến, tôi nghĩ không có ai theo dõi, nhưng kết quả là có khá nhiều người, hiện hàng ngàn bình luận."

Tiêu Tiên khen ngợi: "Tôi nghĩ nó rất hay, phong cách của em hài hòa với câu chuyện, nó sẽ khiến mọi người bình tĩnh."

Trương Mục cười: "Người hâm mộ của tôi cũng nói như vậy".

"Chỉ là …" Tiêu Tiên dừng lại, chỉ vào người phụ nữ mang thai để Trương Mục thấy: "Sao tôi cảm thấy cô ấy hơi giống một người đàn ông?"

Nhân vật chính của cậu có mái tóc ngắn, cao và dường như không có ngực. Đây không phải lần đầu tiên Trương Mục bị thẩm vấn về giới tính của nhân vật chính, nhưng cậu luôn cảm thấy Tiêu Tiên có lỗi, thậm chí vặn lại: "Giống một người đàn ông sao? Không thể nào, rõ ràng là thị lực của anh kém. "

Không phải chỉ tóc ngắn hơn, cao hơn, ngực phẳng hơn, đường nét cứng hơn, như của một người đàn ông sao?

Tiêu Tiên biết việc Trương Mục đang phải đối mặt liền xuống nước: "Đây không phải chỉ là một câu chuyện sao? Câu chuyện thì đều có những điều kỳ lạ, mọi thứ đều có thể xảy ra."

"Không thể nào, đừng nói nữa." Trương Mục nói xong, kết thúc chủ đề trực tiếp đi xem Tiêu Tiên mang đến những gì.

Có thể cậu quá lo lắng, nên chân hơi tê, cậu lại không chú ý, cơ thể có phần nghiêng đi. Đôi mắt Tiêu Tiên nhìn qua ngay lập tức nhanh chóng đứng dậy ôm lấy Trương Mục.

Hai người va chạm với nhau trong giây lát, cả hai đều nhìn thấy cảm xúc phức tạp từ đôi mắt người kia. Trương Mục nhớ lại đêm qua Tiêu Tiên bí mật hôn cậu, cậu không chịu hôn quá lâu nên đã cắn lưỡi anh.

Tiêu Tiên đột nhiên dựa vào người cậu ngày càng gần hơn. Trương Mục hoảng loạn, lo lắng bàng hoàng. Khi Tiêu Tiên chuẩn bị chạm vào má cậu, Trương Mục đột nhiên đưa tay đẩy anh tách người ra: "Anh … anh muốn làm gì?" Cậu toát mồ hôi.

Tiêu Tiên không đáp, tiếp tục áp sát Trương Mục. Dưới ánh mắt hoảng loạn của cậu, anh chỉ bỏ bức vẽ tay trên ghế sofa ra: "Ngồi xuống được rồi." Tiêu Tiên nói.

Trương Mục nhìn chằm chằm bức vẽ tay, tai cậu bất chợt đỏ lên. Cậu nghi ngờ Tiêu Tiên đang cố tình, việc di chuyển hình vẽ tay rất gần với anh: "Ai nói tôi sẽ ngồi? Huống hồ vật lớn như vậy, tôi có thể tự nhìn thấy."

"Vậy, em lo lắng điều gì?" Tiêu Tiên hỏi với một nụ cười: "Em nghĩ tôi muốn hôn em?"

Trương Mục ngạc nhiên. Cậu không ngờ Tiêu Tiên lại nói thẳng như vậy. Nhưng cậu không thể thừa nhận, ngay lập tức ngân nga mà không ngã xuống: "Tôi nghĩ sao nhỉ? Tôi không biết, nhưng tối qua anh đã hôn trộm tôi!"

Cậu nói cực kỳ quyết đoán, cực kỳ hợp lý, cảm thấy bản thân chắc chắn có lợi thế. Tiêu Tiên bất động, anh không ngờ Trương Mục sẽ biết. Trương Mục nói rất tự hào: "Anh không mong tôi tỉnh táo để còn túm được anh! Tôi không ép anh, chính anh là người đã ép tôi. Làm thế nào mà tôi biết? Tận dụng lúc anh không chú ý đó. Đừng cố ngụy biện, tối quá tôi đã cắn anh, bằng chứng quá rõ ràng"

Tiêu Tiên bất động, sau đó cười: "Lúc đó, em đã thức dậy rồi nhưng giả vờ ngủ để tôi hôn em, bởi vì em cũng nhớ nụ hôn của tôi nhỉ?"

Trương Mục lập tức đỏ mặt vắt ra vài từ: "Tôi sợ anh xấu hổ."

"Thật sao? Nếu đổi thành Khương Bằng hôn, em sẽ bối rối chứ?"

Trương Mục muốn đánh rắm, Khương Bằng có thể so sánh với anh không, nếu là Khương Bằng đã sớm bị cậu đá chân, được không? Nói lại đi: "Làm thế nào Khương Bằng có thể làm điều này?"

Tiêu Tiên suy nghĩ một lúc: "Quả thực không thể." Sau đó, anh tự bảo vệ mình một lần nữa: "Nhưng em thức dậy quá muộn và không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó. Chính em là người đã chơi trò nghịch ngợm với tôi trước khi tôi hôn em."

Trương Mục sững sờ, phản ứng đầu tiên là: "Không thể nào! Đồ vớ vẩn!"

"Tôi đoán em sẽ chối, vì vậy tôi đã đặc biệt ghi lại video." Tiêu Tiên nói xong liền mở video đưa cho Trương Mục. Trương Mục sững sờ, nhìn chằm chằm màn hình nơi cậu ôm eo Tiêu Tiên khi anh vướng vào cậu và lợi dụng Tiêu Tiên như một kẻ hư hỏng, đưa tay chạm vào cơ bụng của Tiêu Tiên. Đáng xấu hổ nhất là từ đầu đến cuối anh vẫn biểu hiện hài lòng trên khuôn mặt.

Khi thấy bản thân chủ động chạm vào Tiêu Tiên, khuôn mặt Trương Mục đỏ thành một trái cà chua chín, người gần như sắp nổ tung. Thật đáng xấu hổ! Sao cậu có thể làm một điều đáng xấu hổ không biết liêm sỉ như vậy chứ? Cậu thề đây là trường hợp ngoại lệ, sau này nhất định phải bỏ thói quen này đi!

Cậu che mặt khó chịu, gần như bịt mắt, muốn nhanh chóng lấy điện thoại để loại bỏ bằng chứng lúc Tiêu Tiên không để ý. Tiêu Tiên nhận ra ý đồ của cậu, anh cất điện thoại đi trước khi Trương Mục thực hiện được.

"Anh mau xóa video." Trương Mục bị nắm tay trở thiếu tự tin.

Tiêu Tiên hỏi: "Video được quay bởi tôi, điện thoại cũng là của tôi. Sao tôi phải xóa nó?"

Trương Mục không thể nói gì nữa. Cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc nắm lấy tay anh. Cậu không mạnh như Tiêu Tiên, vả lại cậu đang có một gánh nặng trên bụng. Cuối cùng, cậu nhìn chằm chằm Tiêu Tiên như một con cá đuối.

Tiêu Tiên khẽ nói: "Tôi có thể xóa nó nếu em muốn."

Trương Mục tỏ vẻ hạnh phúc, đứng dậy, nhận ra rằng chắc sẽ không đơn giản như vậy. Chắc chắn rồi, ngay sau đó Tiêu Tiên chậm rãi nói: "Nhưng có hai điều kiện."

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play