Thời điểm Trương Mục nhận được tin nhắn thần bí ấy, cũng là lúc cậu vừa nộp đơn từ chức, đang dọn dẹp vật tư chuẩn bị ra khỏi công ty.
Trương Mục học đại học mỹ thuật, vừa tốt nghiệp liền tiến vào công ty chuyên sản xuất hoạt hình, mới chớp mắt đã công tác được hơn bốn năm. Vào những ngày đầu đầy nhiệt huyết hăng hái ấy, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, phải chật vật rời đi như vậy.
Sáng sớm nay, có người đem ảnh cậu cùng Tiêu Gia Hữu đăng lên mạng xã hội, trở thành tiêu điểm bàn tán cho toàn bộ công ty. Trong hình, mặt Tiêu Gia Hữu bị che rất kín nhưng cũng không khó nhận ra đối phương là nam giới, quan trọng hơn cả là lại cùng Trương Mục có quan hệ ám muội.
Thời điểm Trương Mục nhìn thấy ảnh cũng bối rối vài giây, đến lúc phát hiện mặt của Tiêu Gia Hữu bị che lại mới thoáng thở phào một hơi. Thân phận của Tiêu Gia Hữu và cậu không giống nhau, nếu cứ như vậy mà tính hướng bị phơi bày thì đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Trương Mục nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể hiểu nổi. Rốt cuộc cậu đã đắc tội với ai, có thâm cừu đại hận gì mà lại có người muốn dùng loại thủ đoạn cực đoan này chỉnh cậu.
Không thể nghĩ thông suốt, Trương Mục liền không nghĩ nữa. Năm nay cậu liên tục gặp bất lợi, chuyện xui xẻo lần lượt kéo tới không dừng, sợ rằng phải thắp nén nhang để trừ xúi quẩy.
Mới ôm hộp giấy đi tới trước cửa, Trương Mục đã nghe thấy thanh âm bàn luận kèm theo những tiếng cười vang vọng trên nỗi đau của người khác.
“Thật không ngờ quản lý Trương từ trước đến nay đều giữ mình trong sạch lại có cuộc sống riêng tư hỗn loạn như vậy. Tôi đang hỏi định lực[1] của anh ta sao lại mạnh như vậy, hẳn là do yêu thích nam nhân nhỉ?”
“Ảnh đều đã truyền khắp nơi trên mạng, hiện tại chắc chắn anh ta không còn mặt mũi ở lại. Tôi mà là anh ta, chịu mất mặt đến mức này thì chỉ muốn nhanh chóng đào cái động thật to chui vào thôi.”
“Bất quá cũng kỳ quái, các người nói xem quản lý Trương đã đắc tội ai mà lại bị chỉnh ác như vậy?”
“Mặc kệ anh ta đắc tội ai, nếu Trương Mục không làm gì sao còn sợ bị vạch trần? Lúc bình thường nhiều uy phong thì nhìn đám nhân viên chúng ta bằng nửa con mắt, nhưng các người thử nhớ tới gương mặt buổi sáng của anh ta xem, khó coi muốn chết, nghĩ lại đúng là hả giận. Còn có chuyện đạo văn trước kia, tôi thấy tám chín phần mười là thật, bản vẽ tay ban đầu cũng đều có, nếu Trương Mục nói không sao chép thì sao lại không lấy chứng cứ ra? Tôi thấy anh ta căn bản là không có chứng cứ đi.” Người nói chuyện là Triệu Dương, trước đây bởi vì lúc làm việc bị Trương Mục răn dạy mấy lần, bây giờ cũng tìm được cơ hội hả giận.
“Các người nói mò cái gì?” Đang lúc mọi người nói tới hăng say thì đột nhiên một nữ nhân viên chạy ra tức giận nói: “Bây giờ đã là thời đại nào? Quản lý Trương yêu thích ai là tự do của anh ấy, khi nào đến phiên các người tới quản? Hơn nữa, chuyện đạo văn còn chưa điều tra rõ ràng, các người dựa vào cái gì nói quản lý Trương đạo của người khác?”
Triệu Dương nói, giọng điệu mỉa mai: “Còn cần điều tra sao? Có chứng cứ xác thực, rõ ràng chính là Trương Mục đạo văn…”
“Đạo? Sao tôi cũng không biết là tôi đã đạo của ai?” Trương Mục đi ra, lạnh lùng nhìn Triệu Dương, vẻ cười nhạo.
Cậu nói xong liền chuyển hướng sang những người khác, tự tiếu phi tiếu[2]: “Với lại, dù tôi yêu nam nhân thì cũng không phải là ai tôi cũng thích. Các người yên tâm, phẩm vị của tôi không thấp đến mức yêu thích các người đâu.”
Nói xấu sau lưng người ta còn bị phát hiện, sắc mặt ai cũng đều khó nhìn, vội vã không lên tiếng mà tản đi. Chớp mắt chỉ còn lại Trương Mục cùng cô gái La Vi giúp cậu lên tiếng. La Vi năm nay vừa mới tốt nghiệp, thiên phú vẽ tốt, bức tranh hoàn thành rất có ý nghĩa, là Trương Mục tự mình tuyển vào công ty, cậu có tâm bồi dưỡng La Vi, bình thường chỉ điểm rất nhiều, không nghĩ tới vào thời điểm thế này, La Vi còn nói chuyện giúp cậu.
“Quản lý Trương, bọn họ thật quá đáng.” La Vi nhìn Trương Mục, vành mắt từ từ ửng hồng: “Anh hãy xem như bọn họ đang đánh rắm, đừng suy nghĩ nhiều.”
Trương Mục không đến mức vì vài lời đàm tiếu mà tức giận, cười cười: “Em tin anh sao?”
“Vâng, em không tin là anh sao chép.” Ngữ khí của La Vi tràn đầy sùng bái: “Quản lý Trương, anh lợi hại như vậy, sao cần phải đạo từ người khác, chính là bọn họ ghen ghét anh. Lại nói, anh yêu thích ai là quyền tự do của anh, không ảnh hưởng đến người khác, cần gì bọn họ quơ tay múa chân.”
Trương Mục gật đầu: “Ừ, em nói đúng.”
La Vi hiếu kỳ hỏi: “Quản lý Trương, bạn trai anh rất tuấn tú đúng không?”
Trương Mục nhớ tới Tiêu Gia Hữu cười rộ lên: “Ừ, rất tuấn tú.” Cậu dừng một chút, liền dặn dò: “Cám ơn em nói giúp anh, bất quá anh đã từ chức rồi, sau này em phải chú ý một chút. Lòng người khó dò, đừng nghĩ sao nói vậy, dễ đắc tội với người khác.”
La Vi lúc này mới chú ý tới Trương Mục ôm hộp giấy, sốt ruột nói: “Quản lý Trương, anh cũng không làm gì sai, sao lại muốn từ chức?”
“Là công ty quyết định.” Trương Mục cười nói: “Bất quá anh cũng mệt mỏi, vừa vặn nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt. Bình thường đều vội vàng công tác, không có thời gian ra ngoài chơi.”
La Vi đầy vẻ không muốn, nhưng cũng biết không có cách nào thay đổi sự thật, miễn cưỡng cười nói: “Là cùng bạn trai ra ngoài chơi sao?” “Ừ, lúc trước cậu ấy thường oán giận anh không có thời gian ở cùng cậu ấy, hiện tại coi như có chút thời gian.”
La Vi hâm mộ: “Tình cảm các anh thật tốt.”
Trong mắt Trương Mục chứa ý cười: “Cậu ấy nhỏ tuổi hơn so với anh nên đôi khi anh cũng muốn nhường nhịn một chút.”
Ý cười trên mặt Trương Mục ra khỏi công ty mới nhạt dần.
Đầu tháng chín, thời tiết nắng nóng, không khí nặng nề oi bức. Trương Mục đưa mắt đón nhận ánh nắng mặt trời, sau đó xoay người liếc nhìn công ty. Dù sao cũng đã gắn bó 4 năm, bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, lúc rời đi cũng có điểm không nỡ, mà quyết định của cấp trên trong công ty càng làm cho Trương Mục cảm thấy đau lòng. Cậu không nghĩ tới mình nỗ lực nhiều năm như vậy, một lòng vì công ty mà suy xét đủ điều, vậy mà lúc xảy ra chuyện, công ty liền trở mặt, nói đá liền đá, không để lại nửa điểm tình cảm. Bất quá cũng tốt, nơi này không lưu cậu thì sẽ có nơi khác, Trương Mục không bi quan, ngược lại sớm hiểu ra.
Đến bãi đậu xe ngồi vào trong xe, Trương Mục ngẩn ra nhìn tin nhắn thần bí. Gửi tin nhắn cho cậu là số lạ, lúc Trương Mục gọi lại luôn báo là sim rác.
Lộc Cảng là tiểu khu mà Tiêu Gia Hữu đang ở, nội dung tin nhắn kia cùng ngữ khí của Tiêu Gia Hữu rất giống nhau. Trương Mục không khỏi suy đoán, chẳng lẽ Tiêu Gia Hữu chuẩn bị kinh hỉ cho cậu, đặc biệt nặc danh nói với cậu?
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Trương Mục vẫn quyết định tới Lộc Cảng tìm sự thật.
Tiêu Gia Hữu nhỏ hơn cậu tám tuổi, đối với tình cảm này của hắn, Trương Mục lúc đầu là dứt khoát từ chối. Trong một lần tiệc tối, cậu ngẫu nhiên gặp Tiêu Gia Hữu. Xuyên suốt toàn bộ cuộc trò chuyện, Tiêu Gia Hữu nhiệt tình cùng Trương Mục cởi mở, đêm đó hai người cũng trao đổi phương thức liên lạc. Trương Mục xem Tiêu Gia Hữu như em trai lại không nghĩ tới hắn có ý khác với mình. Thời điểm Tiêu Gia Hữu đột nhiên nói muốn theo đuổi, Trương Mục căn bản không xem là thật.
Không nghĩ tới Tiêu Gia Hữu là nghiêm túc. Hắn bắt đầu theo đuổi Trương Mục, hẹn cậu ăn cơm, đưa cậu lễ vật, đón cậu đi làm, mỗi ngày đều có vô số tin nhắn hoặc điện thoại quan tâm thăm hỏi. Mặc kệ Trương Mục lạnh lùng từ chối, Tiêu Gia Hữu đều không từ bỏ ý định.
Trương Mục không muốn tìm bạn trai nhỏ như vậy, Tiêu Gia Hữu quá trẻ, không an ổn. Mà Tiêu Gia Hữu biết Trương Mục thích mềm không thích cứng, tìm đủ mọi cách làm nũng chơi xấu khiến Trương Mục cuối cùng cũng sợ sự dây dưa của hắn, đáp ứng cùng Tiêu Gia Hữu thử.
Bất quá, trong thời gian quen nhau Tiêu Gia Hữu cũng không tồi, tuổi tuy nhỏ, làm việc lại chu đáo, đối với cậu vô cùng tốt, có thể nói là muốn gì được đó, trái tim Trương Mục chậm rãi buông lỏng. Cậu cảm thấy nếu Tiêu Gia Hữu vẫn luôn như vậy thì cùng hắn yên ổn cả đời cũng tốt, chỉ là gia đình của Tiêu Gia Hữu với cậu không giống nhau, nghe đâu cha hắn là người gian ác đáng sợ, e là quan hệ cha mẹ cũng không tốt.
Thời điểm đến Lộc Cảng, Trương Mục gọi cho Tiêu Gia Hữu, chuông điện thoại vang liên tục nhưng không có người nhấc máy. Trương Mục buồn bực, tình huống thế này là lần đầu tiên, mỗi lần cậu gọi Tiêu Gia Hữu đều bắt máy trong vài giây. Tiêu Gia Hữu nói, dù chuyện lớn cỡ nào, cũng không quan trọng bằng việc nhận điện thoại của cậu.
Để điện thoại di động xuống, Trương Mục cũng không nghĩ nhiều, lái xe vào tiểu khu. Đến ga ra, liền tiến vào trong thang máy, cho thang đi lên tầng mười.
Lộc Cảng cách trường đại học của Tiêu Gia Hữu rất gần, là bà hắn cố ý mua để thuận tiện cho Tiêu Gia Hữu đọc sách. Lúc bình thường Trương Mục cũng ít khi đến, phần lớn thời gian đều là Tiêu Gia Hữu đến tìm cậu. Bất quá Tiêu Gia Hữu đã đưa cậu chìa khóa phòng, nói hoan nghênh Trương Mục lại đây kiểm tra bất kì lúc nào.
… Kiểm tra sao? Trương Mục nở nụ cười, cảm giác này thật thú vị. Cậu vừa nghĩ vừa lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, lại không thấy Tiêu Gia Hữu. Trước tiên đập vào đáy mắt là một đống quần áo lộn xộn, vừa có của Tiêu Gia Hữu vừa có của người khác, giờ khắc này nhăn nhúm tùy ý vứt trên đất, mới nhìn đã có thể tưởng tượng được lúc đó hai bên gấp gáp ra sao, trì hoãn thêm vài giây cũng không chịu nổi.
Trương Mục cau mày, nụ cười bên môi tiêu tan, môi mím thành đường thẳng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Cậu không ngốc đến mức đoán không được tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Đứng tại chỗ vài giây, Trương Mục không quay người đi ra, mà tiện tay lấy cây gậy bóng chày đi thẳng đến phòng ngủ. Đến càng gần, âm thanh càng rõ ràng tiến vào tai Trương Mục.
Sắc mặt Trương Mục âm trầm, cậu nghe được tiếng thở d0c dồn dập của Tiêu Gia Hữu cùng với một âm thanh quen thuộc khác. Trương Mục chớp mắt nổi giận, nhấc chân mạnh mẽ đạp cửa phòng ngủ. Cửa phòng bị đạp mở đập vào tường, phát ra tiếng vang kịch liệt, trước mắt triệt để không còn che chắn khiến Trương Mục thấy rõ mồn một tư thái trên giường không đành lòng nhìn thẳng của hai người kia.
Hai người hiển nhiên không ngờ lại có người đột nhiên xông vào, bị đánh đến trở tay không kịp, kinh hãi qua đi, vội vã lấy chăn bên cạnh che lại.
Trương Mục ngửi được mùi vị buồn nôn đến cực điểm khắp phòng. Cậu rất tức giận, càng làm cho cậu phẫn nộ hơn khi người cùng Tiêu Gia Hữu lăn giường là bạn của cậu, Trương Mục chưa từng nghĩ tới hai người này lại vụng trộm, thực sự làm cho người ta buồn nôn.
“Trương Mục…” Tiêu Gia Hữu ấp úng nhìn Trương Mục giận dữ, nhất thời không biết nên nói gì. Nửa ngày mới lên tiếng: “Anh… Sao anh lại tới đây?”
Sống lưng Trương Mục kiên cường, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt gậy bóng chày, mặt đầy sát khí, lạnh lùng tuyên án: “Tiêu Gia Hữu, trước khi chết, cậu còn lời nào muốn nói không?”
Chú thích:
[1] Định lực: không sinh tâm danh dục. Ví như một cô gái thấy trước mặt mình một chàng trai rất anh tuấn mà không sinh tâm dâm dục, tức là có định lực
[2] Tự tiếu phi tiếu: cười như không cười
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT