Màn đêm buông xuống, buổi tối ngày xuân, trong không khí vẫn còn cảm giác mát mẻ. Mặt trăng treo lơ lửng trên cao chiếu sáng xuống khắp mặt đất phía dưới.

Tiêu Tiên cầm hộp giữ ấm đứng bên ngoài biệt thự thấp thỏm chờ đợi. Sau khi biết được sự thật anh rất muốn được nhìn thấy Trương Mục, nhưng hiện tại khi đứng ngay ở bên ngoài biệt thự Tiêu Tiên sốt sắng tới mức không biết làm thế nào để đối mặt với Trương Mục.

Từ chỗ anh đứng bây giờ có thể thấy được đèn của căn hộ Trương Mục đang ở, Tiêu Tiên không kìm lòng được mà nghĩ xem lúc này Trương Mục đang làm gì, đang vẽ tranh hay là cùng đứa bé nói chuyện?

Trong lúc Tiêu Tiên đang đứng ngẩn người đắn đo suy nghĩ lung tung thì Trương Mục cũng đang cảm thấy rất khó hiểu.

Cậu nhìn thấy Tiêu Tiên đứng đó từ trước rồi, nhưng anh chỉ đứng ở chỗ đó, không nhấn chuông cửa cũng không gọi điện thoại, Trương Mục đang rất nghi ngờ.

Tiêu Tiên có chuyện gì? Chẳng lẽ ngay lúc chuẩn bị gặp nhau anh ấy lại muốn hối hận?

Cuối cùng cậu không nhịn được nên chủ động gọi cho Tiêu Tiên trước.

Tiêu Tiên điều chỉnh lại tâm trạng mới mở cửa đi vào phòng khách, cùng lúc đó Trương Mục cũng ăn mặc chỉnh tề đi từ trên lầu xuống.

Cậu vì không muốn để Tiêu Tiên nhận ra nên cố tình mặc một bộ quần áo rộng rãi, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác, trước khi xuống lầu cậu đã soi gương mấy lần để chắc chắn nhìn bản thân không có sơ hở gì.

Thế nhưng vừa đi ra thì tầm mắt của Tiêu Tiên vẫn dính chặt lấy bụng của Trương Mục, ánh mắt tràn đầy sự phức tạp kỳ lạ.

Trương Mục hơi thấp thỏm, nghi ngờ lên tiếng hỏi: ‘’Anh nhìn gì thế? Em có chỗ nào lạ à?’’

Tiêu Tiên nghe thế muốn thu liễm lại ánh mắt nhưng bản năng vẫn làm anh cố gắng liếc nhìn bụng Trương Mục thêm mấy lần.

Ở đó đang nuôi dưỡng đứa con của anh cùng Trương Mục, chỉ cần nghĩ như vậy anh đã khó có thể kiềm chế tâm trạng kích động, đồng thời cũng cảm thấy đau lòng cho cậu, thời gian đó cậu nhất định rất khó chịu.

Nếu như không phải lần này anh ngẫu nhiên gặp được Trương Mục thì có phải sẽ vĩnh viễn bỏ qua khoảng thời gian này? Trương Mục có lẽ sẽ lén lút sinh đứa trẻ, lừa gạt anh tự mình nuôi nấng dạy dỗ.

Anh biết Trương Mục hoàn toàn có thể làm chuyện đó.

Nghĩ tới khả năng này Tiêu Tiên cảm thấy vừa vui mừng nhưng cũng sợ hãi.

Anh có thể hiểu cảm giác của Trương Mục khi quyết định bỏ đi, cậu nhất định rất lo lắng sợ sệt, không chỉ là chuyện mang thai, mà còn là vì đủ loại ánh mắt người đời. Cho nên việc cậu có thể dũng cảm giữ lại đứa trẻ của hai người khiến Tiêu Tiên vừa kính nể vừa đau lòng.

Khoảng thời gian này có lẽ Trương Mục rất gian nan, thế nhưng anh lại không thể ở cạnh cậu, thậm chí khi Trương Mục bỏ đi không lời từ biệt anh còn hiểu lầm rằng cậu phiền chán sự quầy rầy của anh.

Tiêu Tiên rất muốn ôm Trương Mục nhưng vẫn cố gắng kìm lòng mình, lắc đầu nói: ‘’Không có, tôi cảm thấy đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy em nên muốn nhìn nhiều hơn.’’

Trương Mục nghe Tiêu Tiên nói vậy thì bình tĩnh lại cười nói: ‘’Sao lại rất lâu không gặp? Chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà.’’

‘’Vậy à? Nhưng tôi cảm thấy lâu rồi.’’ Tiêu Tiên nghiêm túc nào: ‘’Giống như đã rất lâu không được nhìn thấy em, đặc biệt muốn ngắm nhìn em.’’

Giọng nói của Tiêu Tiên trầm thấp đầy từ tính lại chất chứa trong đó sự dịu dàng ôn nhu, trái tim Trương Mục trong phút chốc chợt đập loạn, không biết tại sao đột nhiên Tiêu Tiên lại bày tỏ như vậy.

‘’Anh có phải gặp chuyện gì khó khăn không?’’

Tiêu Tiên không nhịn được cười, lắc đầu nói: ‘’Không, tôi tùy tiện nói vậy thôi, đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước đã.’’

Trương Mục nghe tới chuyện ăn cơm lại hưng phấn, lực chú ý nhanh chóng bị dời đi, chạy tới bên cạnh Tiêu Tiên đang cầm hộp giữ ấm.

Bữa tối nay là cậu nhờ Tiêu Tiên mời vị đầu bếp thần bí kia làm, Trương Mục đã được ăn mấy lần những món ăn do người đó làm ra, mỗi món đều làm cậu khâm phục, mỗi món đều ngon tới mức làm cậu nghi ngờ cuộc sống. Nhưng vị đầu bếp này rất bận, không phải lúc nào cũng có thời gian, Trương Mục muốn ăn còn phải đặt trước nên có thể ăn được một bữa cơm do vị đầu bếp kia làm ra đã trở thành việc được cậu mong đợi nhất mỗi ngày.

Cậu từ trước tới giờ chưa bao giờ được ăn những món ăn ngon như vậy.

Tiêu Tiên vừa nói vừa mở hộp giữ nhiệt, nắp vừa hé ra thì hương vị tươi ngon nồng đậm chen nhau tỏa ra không gian, Trương Mục ngửi mùi thôi cũng ch4y nước miếng rồi.

Món ăn hôm nay chính là cháo tôm tươi ngon, vừa vặn là phần ăn của hai người, Tiêu Tiên múc trước cho Trương Mục một chén, còn cẩn thẩn dặn: ‘’Đừng vội ăn, để một lát đã kẻo bỏng.’’

Trương Mục gật gật đầu như bé ngoan, sốt ruột dùng cái muỗng khuấy cháo tôm, hi vọng có thể nhanh nguội hơn để cậu sớm được nếm thử một miếng.

Tiêu Tiên nhìn cậu rồi mới lấy phần của mình.

Trương Mục thử một miếng, cảm thấy không còn quá nóng bèn vội vàng bắt đầu ăn.

Cháo tôm rất vừa miệng, hạt gạo tẻ được nấu mềm nhuyễn, ăn vào một muỗng vừa nếm được hương vị mềm thơm của cơm tẻ vừa có vị tươi ngọt của tôm, khẩu vị của Trương Mục hoàn toàn bị chinh phục, cả người đều cảm thấy vui vẻ.

Ngoại trừ tôm bóc vỏ, trong cháo còn cho thêm nấm và thịt băm, làm cho hương vị càng thêm tươi ngon, mỗi một hương vị của nguyên liệu đều được phát huy tới mức tận cùng. Trương Mục ăn không dừng lại được, khen không dứt món cháo tôm hôm nay, bội phục hỏi: ‘’Làm sao nấu ra được cháo này? Ngon quá đi.’’

Tiêu Tiên thấy cậu ăn ngon lành như vậy trong lòng vô cùng thỏa mãn, cười nói: ‘’Nguyên liệu tốt thì dĩ nhiên món ăn được làm ra cũng sẽ có hương vị ngon hơn. Hơn nữa cháo được nấu bằng nồi đất, dùng lửa nhỏ chậm rãi ninh hơn một giờ, lại dùng lửa lớn hâm lại để giữ hương, k1ch thích ra vị tươi ngon của nguyên liệu.’’

Trương Mục nghe Tiêu Tiên giải thích cặn kẽ như vậy thì hơi nghi hoặc: ‘’Làm sao anh biết rõ thế?’’

Tiêu Tiên sửng sốt, không ngờ Trương Mục sẽ hỏi như vậy, ngập ngừng một chút mới nói: ‘’Là đầu bếp nói, tôi nghĩ em sẽ hỏi nên thuận tiện ghi nhớ.’’

Trương Mục gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, dù không phải như thế thì sao? Chẳng lẽ là Tiêu Tiên nấu?

Cậu chưa từng nghe nói qua việc Tiêu Tiên biết nấu ăn.

Trương Mục nghiêm túc ăn cơm còn Tiêu Tiên thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cậu, hành động này đều là hành động theo bản năng ý thức, anh muốn nhìn Trương Mục vì chỉ cần nhìn cậu cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

Lúc đầu Trương Mục không phát hiện ra, sau đó cũng chú ý tới, bị Tiêu Tiên nhìn tới hơi hoảng loạn, cậu vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Tiêu Tiên hàm chứa quá nhiều cảm xúc.

Cậu không dám nhìn Tiêu Tiên nhiều chỉ đành im lặng ăn cháo, nhưng vẫn có cảm giác được ánh mắt của Tiêu Tiên đang dày đặc bao phủ lấy mình.

Tiêu Tiên lại đang nhớ tới chuyện khác.

Trước khi anh tới đây gặp Trương Mục đã tới bệnh viện để gặp giáo sư Lâm Úy Thâm.

Mặc dù rất ngạc nhiên đối với việc Tiêu Tiên tới gặp mình nhưng giáo sư Lâm rất nhiệt tình tiếp đón anh, đặc biệt là khi Tiêu Tiên nhắc tới chuyện quyên tặng một vài thiết bị chữa bệnh cao cấp cho bệnh viện.

Những loại thiết bị chữa bệnh kia giá cả quá đắt đỏ, giáo sư Lâm không biết phải làm thế nào, lẽ nào thực sự có đĩa bánh rơi từ trên trời xuống sao? Thế nhưng rất nhanh ông đã biết được ý đồ Tiêu Tiên tìm tới đây.

‘’Xin lỗi, bệnh viện không thể tiết lộ thông tin của bệnh nhân.’’

Giáo sư Lâm ban đầu giữ thái độ im lặng không đề cập tới đối với yêu cầu của Tiêu Tiên, ông kiên quyết từ chối, cho tới khi Tiêu Tiên nói thẳng anh biết chuyện của Trương Mục, anh tới đây chẳng qua là muốn xác nhận lại mà thôi, và anh chính là một người ba khác của đứa bé.

Giáo sư Lâm rất khiếp sợ, có lẽ bên ngoài có rất nhiều người không biết thân phận của Tiêu Tiên nhưng ông lại biết rõ ràng, Tiêu Tiên là người nắm giữ phần lớn cổ phần của Tiêu Đằng, nguồn tài phú của anh vô cùng khổng lồ.

Những loại thiết bị chữa bệnh mà ông luôn cảm thấy đắt đỏ đối với Tiêu Tiên mà nói chỉ như muối bỏ biển.

Ông chưa bao giờ nghĩ tới đứa bé Trương Mục đang mang trong bụng là của Tiêu Tiên, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng ông cũng không nghi ngờ thêm gì cả.

Một là hiểu biết của Tiêu Tiên đối với Trương Mục rất rõ ràng, thái độ cũng chân thành, thứ hai là Tiêu Tiên không cần thiết phải nói dối.

‘’Trương Mục rất cố chấp.’’ Giáo sư Lâm chậm rãi nói: ‘’Cậu ta chưa từng nói tới thân phận của cậu, chỉ nói hai người đã chia tay, không muốn chuyện này níu kéo làm khó ai, hơn nữa việc giữ lại đứa bé là quyết định của một mình cậu ta.’’

‘’Nhưng tôi có thể cảm nhận được tình cảm của Trương Mục đối với cậu, mỗi lần nhắc tới cậu ánh mắt đều sáng lên, quan trọng hơn là cậu ta nguyện ý vì cậu giữ lại đứa bé, nói rằng đây chính là con trai của cậu và mình.’’

‘’Nếu có cơ hội tôi mong hai người có thể bình tĩnh nói chuyện, như vậy tốt cho Trương Mục, cũng tốt cho đứa trẻ.’’

Tiêu Tiên cảm thấy áy náy rất nhiều: ‘’Là do tôi không nhận ra được sự thay đổi của Trương Mục, em ấy đột nhiên rời khỏi thành phố A, tôi tâm trạng khó chịu còn nghĩ rằng là do em ấy chán ghét tôi.’’

‘’Cậu không phát hiện cũng rất bình thường, dù sao tình huống của cậu ta rất đặc thù.’’ Giáo sư Lâm dặn dò: ‘’Nếu Trương Mục không chủ động nhắc tới cậu cũng đừng ép, chờ khi nào cậu ta muốn nói thì nói, hiện tại Trương Mục cần ổn định tâm trạng, không thích hợp để cậu ta chịu kích động.’’

Tiêu Tiên cũng hiểu, anh sẽ kiên trì chờ tới khi Trương Mục nguyện ý chủ động nói cho anh biết mọi chuyện.

Ăn xong cơm, Trương Mục ngồi trên ghế cảm thấy cơ thể mệt rã rời.

Tiêu Tiên không thấy Khương Bằng trở về thì kỳ quái hỏi Trương Mục.

Trương Mục nói: ‘’Cậu ấy hôm nay phải tăng ca, chắc sẽ về muộn.’’

Tiêu Tiên gật đầu rồi dọn dẹp chén đũa gọn gàng.

Trương Mục ngồi thêm một lúc thì đi lên lầu chuẩn bị tắm rửa.

Buổi chiều cậu đi ra ngoài một lát, có ra mồ hồi, hiện tại cả người đều thấy dinh dính khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái.

Tiêu Tiên dọn dẹp bát đũa xong còn chưa thấy Trương Mục đi xuống, nghĩ tới thân thể hiện tại của cậu thì lo lắng muốn đi lên trên canh chừng, nếu Trương Mục có chuyện gì anh cũng có thể kịp thời chạy tới.

Trong phòng tắm, Trương Mục không biết Tiên Tiên đang ở ngay bên ngoài.

Cậu cởi hết quần áo, ánh mắt lướt một lượt từ trên xuống dưới thân thể trơn nhẵn của mình trong lòng dâng lên cảm giác tự ti đặc biệt phức tạp.

Lông trên người cậu vốn rất ít, không giống như Tiêu Tiên lông chân dày rậm, bây giờ vì mang thai lông đã rụng hầu như hết sạch, trọc lốc, muốn trắng bao nhiêu thì trắng bấy nhiều, muốn bóng cỡ nào thì bóng cỡ ấy.

Trương Mục còn nhìn thấy da dẻ của mình đẹp hơn khá nhiều.

Nhưng rụng lông chân các thứ thì thôi đi, ngay cả chỗ đó cũng bắt đầu rụng là sao chứ.

Trương Mục mỗi lần c0i quần áo đều cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị tổn hại, đặc biệt muốn khóc.

Việc này dĩ nhiên cậu sẽ không nói cho Khương Bằng biết, nói cho cậu ta nhất định sẽ bị cười tới chết. Vì thế lúc đi khám thai cậu đã rất xấu hổ đề cập vấn đề này với giáo sư Lâm. Giáo sư Lâm nghe cậu nói cũng ngạc nhiên, sau đó vui vẻ cười an ủi Trương Mục, nói rằng đây là do hoóc môn thay đổi dẫn tới phản ứng lâm thời thôi, sau khi sinh xong thì sẽ khôi phục bình thường.

Nói tóm lại chính là, lông rụng rồi có thể mọc trở lại.

Trương Mục nghe thế mới yên tâm, nếu như không mọc lại cậu thật sự rất muốn chết luôn cho rồi. Kể cả như vậy cậu vẫn cảm thấy phiền muộn, mỗi lần tắm rửa hoặc thay quần áo đều có cảm giác đặc biệt thê thảm.

Cậu suy nghĩ rồi cúi xuống nhìn bụng, nhỏ giọng nói thầm: ‘’Ba ba vì con hi sinh nhiều lắm đó, con sau này phải hiếu thảo với ba ba đó biết không.’’

Cậu nói xong đi lấy sữa tắm, kết quả lúc quay lại không cẩn thận trượt tay đụng đổ giá để đồ bên cạnh. Đồ trên giá rơi hết xuống sàn, dầu gội đầu đổ hết ra sàn phòng tắm.

Trương Mục sợ hết hồn.

Tiêu Tiên ở bên ngoài nghe tiếng động trong phòng tắm và tiếng hô của Trương mục thì kinh hoảng, anh còn tưởng Trương Mục bị ngã nên không kịp suy nghĩ đã vọt vào trong. Sau đó nhìn đến cảnh Trương Mục vẫn an toàn đứng trên mặt đất, chẳng qua dưới chân chai lọ hỗn loạn thành một đống.

Ánh mắt hai người đột nhiên chạm vào nhau.

Tiêu Tiên nhìn Trương Mục, tầm mắt từ từ dời xuống phía dưới.

Trương Mục luống cuống dùng tay che bụng, suy nghĩ một chút lại dịch dịch tay xuống phía dưới, khuôn mặt đỏ bừng.

Tiêu Tiên hơi đăm chiêu, ánh mắt toát ra cảm xúc không rõ.

Trắng trợn đùa giỡn lưu manh!

Trương Mục tức giận muốn điên: ‘’Anh đi ra ngoài.’’

Cậu chưa từng tiết lộ bí mật với ai ngoại trừ giáo sư Lâm, vậy mà chỉ như vậy đã bị Tiêu Tiên phát hiện?!

Cậu làm gì còn mặt mũi mà gặp người khác nữa chứ.

‘’Em…Em không sao chứ?’’ Tiêu Tiên kinh ngạc.

‘’Không có, anh mau đi ra!’’ Trương Mục vừa nói vừa quay lưng về phía Tiêu Tiên.

Nhưng xoay người như vậy thì phía sau của cậu sẽ bị Tiêu Tiên nhìn thấy hết, Trương Mục khóc không ra nước mắt.

Tiêu Tiên nhanh chóng lùi ra, còn tiện tay đóng cửa lại.

Đóng kín cánh cửa, khóe môi Tiêu Tiên giương lên, vui vẻ nghĩ lại phản ứng của Trương Mục lúc nãy, thực sự rất đáng yêu. Hơn nữa dáng vẻ của cậu khiến Tiêu Tiên cảm thấy đau lòng, cũng cảm thấy buồn cười, chỉ cần là Trương Mục thì bất kể bộ dáng ra sao anh cũng đều rất thích.

Tiêu Tiên đi rồi, Trương Mục càng rửa mặt càng đỏ, cả người đều nóng lên, ảo não không biết nói gì, mặt mũi ném hết lên nóc nhà luôn rồi.

Cậu lề mề nữa ngày mới ôm tâm tình sớm chết sớm siêu sinh ra khỏi buồng tắm, cái đầu cúi thấp vô cùng ủ rũ.

Vừa ra ngoài đã thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Tiên đang nhìn mình.

Trương Mục bùng nổ: ‘’Anh cười cái gì? Có cái gì hay mà cười?’’

Đáng tiếc lời nói ra không có khí thế, giống như đang làm nũng vậy.

‘’Tôi không cười em.’’ Tiêu Tiên nói.

‘’Nói bậy! Em rõ ràng thấy anh nhìn em rồi cười! Anh muốn lừa em?’’

Cậu thành thế này đều bởi vì Tiêu Tiên, Tiêu Tiên còn dám cười chê cậu?

‘’…’’ Tiêu Tiên không có sức phản bác.

Trương Mục vì cứu vãn tôn nghiêm mà nghiêm túc nói: ‘’Anh đừng hiểu lầm, hiện tại em có chút tình hình khác biệt mới như vậy, chờ qua một thời gian sẽ mọc trở lại.’’

Tiêu Tiên nhịn cười: ‘’Ừ, tôi cũng tin như thế.’’

‘’Không cần anh tin, là nhất định sẽ như thế!’’ Trương Mục nghiến răng.

Nếu không mọc ra nữa chắc cậu sẽ phát điên, chẳng lẽ lại đi cấy lông?

‘’Ừ, nhất định như vậy.’’ Tiêu Tiên bày ra biểu tình kiên định.

Trương Mục tức giận trừng mắt, lại có phần chột dạ, Tiêu Tiên vừa rồi đã nhìn thấy bụng của cậu, cũng không biết anh có nghi ngờ gì lời nói trước đây của cậu hay không.

Dù sao bụng lớn như vậy, dù mập lên cũng rất khó tin được.

Nhưng thần kỳ là Tiêu Tiên không hề thắc mắc gì cả, điều này làm cho Trương Mục cảm thấy mình vừa mới thoát được kiếp nạn.

‘’Thôi’’ Trương Mục quyết định coi như chuyện vừa rồi không hề xảy ra, nhớ tới một chuyện liền nhìn Tiêu Tiên hỏi: ‘’Sao anh còn chưa đi?’’

‘’Khương Bằng hôm nay tăng ca, em cũng không ngủ sớm, tôi sợ em buồn chán nên ở lại cùng em.’’

Trương Mục thời gian này đúng ra trôi qua cực kỳ tẻ nhạt, tuy có Khương Bằng ở chung nhưng công việc của hắn cũng bận rộn, chỉ khi nào tan tầm về nhà mới có thời gian nói chuyện với cậu. Khi hắn đi làm thì ngay một người nói chuyện cùng Trương Mục cũng không tìm được.

‘’Không phải em than buồn chán, do chính anh không chịu đi, đừng trách em cản trở công việc của anh.’’

Trương Mục đi về phía phòng khách, vừa đi vừa lén liếc nhìn Tiêu Tiên.

Tiêu Tiên đuổi theo cười nói: ‘’Tôi đã từng trách em bao giờ?’’

Đến phòng khách, Trương Mục mở tivi đã rất lâu không dùng tới. Cậu chuyển mấy kênh liền, kênh nào cũng đang chiều mấy bộ phim truyền hình tẻ nhạt, cuối cùng đành chọn một bộ phim truyền hình đô thị trông khá ổn.

Bộ phim rất nhạt nhẽo, hai người ngồi xem đều không nghiêm túc theo dõi, Trương Mục cảm thấy như đang xem tiết mục thôi miên. Cậu cùng Tiêu Tiên cùng ngồi trên một cái ghế salon, khoảng cách ở giữa hai người có thể ngồi thêm một người trưởng thành nữa.

Trương Mục càng xem càng không kiềm chế được ngáp ngủ liên tục, ngồi cũng không tự chủ ngày càng lệch sang phía Tiêu Tiên, đầu tựa vào vai anh.

Cậu giật mình, ngay khoảnh khắc đụng vào vai anh cậu có ảo giác cơ thể có dòng điện xẹt qua, vội vã giả vờ đứng đắn mà ngồi ngay ngắn người lại.

Nhưng cũng chẳng kiên trì được bao lâu lại lần nữa bị nội dung bộ phim thôi miên, ngả đầu vào vai Tiêu Tiên lần nữa, nhưng lần này cậu thực sự ngủ say.

Lúc đang đấu tranh lý trí để đứng dậy lại bị Tiêu Tiên đưa tay ngăn lại: ‘’Mệt thì ngủ một lát đi.’’

Trương Mục không có cốt khí khuất phục, cậu thực sự rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng, cũng không nghĩ nhiều tới vấn đề nên hay không nên, chỉ cảm thấy tựa vào bả vai Tiêu Tiên rất thoải mái, đặc biệt an tâm.

Cậu ngủ say, trong lúc mơ màng được Tiêu Tiên ôm vào lòng.

Đầu Trương Mục gối lên chân Tiêu Tiên, không khí xung quanh tràn ngập hơi thở quen thuộc của anh khiến cậu trầm mê lưu luyến, y như chú mèo phát hiện ra lá bạc hà mèo.

Trương Mục nghiêng người, tay ôm lấy eo Tiêu Tiên, đầu chôn bên hông anh thỏa mãn cọ tới cọ lui như mèo nhỏ.

Tiêu Tiên chăm chú nhìn Trương Mục, cảm thấy vô cùng thích thú đối với động tác theo bản năng của cậu, điều này thể hiện rõ ràng Trương Mục không có phòng bị với anh, tin tưởng anh.

Nhưng chỉ một giây sau Tiêu Tiên đã không cười được nữa.

Chắc là do được ngủ thoải mái, Trương Mục theo bản năng với tay vào trong quần áo Tiêu Tiên, mê luyến sờ mó cơ bụng như đồ h40 sắc.

Cậu sờ rất nghiêm túc, như đang giám định tác phẩm nghệ thuật vậy.

Tiêu Tiên bị dày vò khổ sở, dù cho thanh tâm quả dục thì anh cũng là đàn ông, huống hồ trước mắt là người mình thích, nhịn được mới là lạ.

Trương Mục không chịu trách nhiệm dùng tay tùy ý châm lửa, Tiêu Tiên dở khóc dở cười, hết sức gian nan nhịn xuống, thế nhưng phản ứng thân thể không thể muốn là khống chế ngay được.

Trương Mục đang ngủ, giống như cảm giác được gì kỳ quái, cảm thấy thú vị hiếu kỳ, trực tiếp đưa tay sờ tới.

Tiêu Tiên toàn thân đang nóng bỏng, thoáng chốc nổ tung.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play