Thẩm Lăng ở trong lòng thầm mắng chết hoàng đế, trên mặt lại không dám biểu hiện ra một chút khác thường nào.

Nàng lại không biết, những lời khóc lóc chửi cha chửi mẹ đó của nàng tất cả đều đã bị Tạ Nguyên Tuần nghe thấy được hết cả rồi.

Tạ Nguyên Tuần lại cười, “Ha ha ha ha.”

Thẩm Lăng, “. . .”

—— Đồ khốn nạn này, trời ạ!

Thẩm Lăng nắm chặt nắm tay áo, thành khẩn nói, “Bệ hạ.”

Tạ Nguyên Tuần, “Sao?”

Thẩm Lăng, “Tay của ngài có mỏi mệt hay không?” Mệt mỏi thì bỏ đao xuống không phải là tốt rồi sao?

Tạ Nguyên Tuần cười trầm ngâm nói, “Cô không mệt.”

Thẩm Lăng, “. . .”

Thẩm Lăng thấy hắn không có tức giận, nàng lại lấy hết can đảm, căng da đầu hồi tưởng lại dáng vẻ, giọng điệu dịu dàng của Thẩm Hi khi nói chuyện, “Chỉ là do ta lo lắng bệ hạ sẽ mệt.”

Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, “Cho nên ngươi đây là đang đau lòng cho cô sao?”

Thẩm Lăng thẹn thùng gật gật đầu, vẻ mặt ngượng ngùng giống như tâm tư của thiếu nữ đã bị hắn chọc thủng mà nói, “Bệ hạ, người thật đáng ghét đấy.”

—— Vì giữ được tánh mạng, ta thật sự đã trả giá quá nhiều.

Nàng ngay cả nhân cách cũng đều từ bỏ, ai còn có thể tàn nhẫn như nàng!

Tạ Nguyên Tuần đem đao từ trên cổ Thẩm Lăng thu hồi lại, tiện tay ném tới trong lòng ngực đại thái giám Phùng công công, vừa lòng nhéo mặt Thẩm Lăng một chút rôid nói, “Người tới, đem Thẩm Quý nhân đưa về Trường Nhạc Cung.”

Quý nhân?

Nàng cứ như vậy đã được phong làm quý nhân? Phân vị này có được không khỏi có chút nhẹ nhàng, không, không hề dễ dàng chút nào, phải biết rằng nàng thiếu chút nữa đã được đi đầu thai, Thẩm Lăng nhanh chóng tạ ơn, miễn cho hắn lại hối hận.

Véo mặt của Thẩm Lăng cảm giác thật không tồi, Tạ Nguyên Tuần không khỏi véo nhiều thêm trong chốc lát, chờ đến khi hắn buông tay, gương mặt trắng nõn của Thẩm Lăng đã bị hắn véo cho đến đỏ bừng rồi.

Thẩm Lăng tạ ơn rồi rời khỏi cung điện, sau khi đi ra bên ngoài rồi, nàng dùng tay chạm chạm vào một bên gương mặt bị Tạ Nguyên Tuần nhéo qua kia một chút, “Ai ui!”

—— Không có chết, chỉ là bị nhéo vài cái lên mặt, cũng may cũng may, có điều hắn mạnh tay quá, mặt đau quá, ai nha!

Khi tới Trường Nhạc Cung rồi, Trường Nhạc Cung so với sự tưởng tượng của Thẩm Lăng còn to hơn nhiều, bên trong cung nữ thái giám đầy đủ hết, được điêu khắc tinh tế, còn có núi giả đình đài, Thẩm Lăng cũng không cần giỏ xách mà đã có thể vào ở thẳng luôn.

Thẩm Lăng đối với nơi này của nàng quả thật rất vừa lòng, thấy thái giám đưa nàng tới không đi, vẻ mặt Thẩm Lăng thay đổi, “Ta có thể ở lại ở Trường Nhạc Cung, đều là bởi vì bệ hạ rủ lòng thương, cũng không biết tẩm điện của bệ hạ cách Trường Nhạc Cung khoảng bao xa, bất quá mỗi đêm ta đều sẽ từ nơi xa nhìn về phía tẩm điện của bệ hạ để đi vào giấc ngủ, bằng không ta không thể nào đi vào giấc ngủ.”

—— Tốt nhất là có thể cách nơi hắn ở càng xa càng tốt, ta nhất định sẽ ngủ thật sự thoải mái.

—— Thật buồn nôn.

—— Nói ra lời này quả thật quá mức ghê tởm.

“Quý nhân, tẩm điện của ngài ở phía sau Thái Cực Điện của bệ hạ, trong hậu cung chỉ có Trường Nhạc Cung của ngài là cách bệ hạ gần nhất.” Thái giám giải thích với Thẩm Lăng.

Giọng nói của Thẩm Lăng trở nên run rẩy, “. . . Ta cách bệ hạ gần nhất thật sao?”

Thái giám, “Đúng vậy, thưa quý nhân.”

Nước mắt Thẩm Lăng thiếu chút nữa đã muốn chảy ra, nàng nghẹn ngào nói, “Ta thật là quá cảm động, không nghĩ tới bệ hạ đối với ta tốt như vậy.”

—— Tốt đến muốn chết.

Thái giám trở lại trong điện, cẩn thận quỳ gối bên người Tạ Nguyên Tuần, đem hết tất cả phản ứng của Thẩm Lăng khi đi đến Trường Nhạc Cung đều nói ra.

Nếu như Thẩm Lăng có mặt ở đây, nhất định sẽ ngạc nhiên hô lên một tiếng máy đọc lại, vị thái giám này nhìn không chớp mắt, lại đem một chữ Thẩm Lăng nói qua đều nói lại không sai một chữ nào.

Thái giám, “Thẩm Quý nhân nương nương cảm ơn bệ hạ sắp xếp, sau khi nô tài rời đi, nương nương rất kích động, còn không ngớt lời khen ngợi bệ hạ.”

Tạ Nguyên Tuần tay chống cằm, trong mắt không mang theo cảm xúc nhìn tú nữ phía dưới, “Thẩm Quý nhân khen cô tốt hay sao?”

Hắn bỗng nhiên chụp bàn cười to, “Khen ta tốt ha ha ha ha.” Nhớ tới cảnh hắn nghe được những lời nói ở trong lòng Thẩm Lăng vừa nãy, hắn biết Thẩm Lăng ngoài miệng ngọt vô cùng nhưng trong lòng nàng sẽ mắng càng lợi hại hơn.

Thái giám khen tặng, “Bệ hạ đa tài năng, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. . .”

Tạ Nguyên Tuần nhìn hắn một cái, thái giám lập tức im miệng, sợ ngay sau đó hoàng đế bệ hạ sẽ ra lệnh cho thị vệ đem hắn kéo ra ngoài giết.

Tạ Nguyên Tuần, “Đi xuống.”

“Vâng, vâng.” Thái giám run tay lùi lại rồi rời đi.

Trong điện, giống như bởi vì xuất hiện một Thẩm Quý nhân, cho nên dũng khí của các mỹ nhân cũng trỗi dậy, đã có một tú nữ vì hấp dẫn lực chú ý của Tạ Nguyên Tuần đã to gan đứng ra nói phải hiến tặng một điệu múa cho bệ hạ, Tạ Nguyên Tuần đồng ý, nhìn đến một nửa đã nói điệu múa này không đẹp, hắn để thị vệ đem tú nữ dẫn đi lột da, chờ đến khi thị vệ lột xong trở lại trên điện, Tạ Nguyên Tuần chỉ vào thân da kia rồi nói nhảy như vậy mới có thể nhảy vũ điệu đẹp.

Chúng tú nữ đều bị dọa tới tiểu ra quần, thời gian còn lại cũng không còn ai dám đi ra nhảy nhót loạn nữa.

Thẩm Lăng cũng không biết những hành động của Tạ Nguyên Tuần sau khi nàng rời đi, tinh thần nàng đã căng thẳng cả một ngày, Trường Nhạc Cung an toàn lại rất hợp ý của nàng, sau khi có thể thư giãn thì nàng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play