“Tiểu thư, lão gia và thiếu gia đã trở về rồi, phu nhân cho gọi ngài tới dùng bữa ạ.” Một nha hoàn từ chính viện tới nói.
Trong căn phòng kiểu cổ, Thẩm Lăng đang ngồi ở trước gương đồng cho nha hoàn phía sau trang điểm mở miệng lên tiếng, “Ừ, đã biết.”
Thấy nàng không nhúc nhích, nha hoàn thúc giục, “Phu nhân nói, bảo tiểu thư ngài mau chóng qua đó, nếu như tiểu thư muốn trang điểm, có thể dùng cơm xong rồi về phòng cho người hầu hạ cũng được mà, tiểu thư tội gì phải làm trễ nải thời gian chứ.”
Thẩm Lăng: “Lần đầu tiên gặp người nhà, vẫn nên trang điểm cẩn thận cho thỏa đáng thì hơn, chẳng phải ma ma trong phủ dạy quy củ cho ta có nhắc tới là phải ăn vận đúng mực sao?”
Nghe vậy, lúc này nha hoàn mới không nói gì nữa.
Thẩm Lăng cúi đầu, ở chỗ mọi người không nhìn thấy yên lặng mà trợn trắng mắt. Nàng tới Thẩm phủ đã khoảng nửa tháng, lúc trước nàng vẫn là một người thường ban ngày phải đi làm, buổi tối tăng ca, vất vả mệt nhọc vì cuộc sống thường nhật, kết quả chỉ bởi vì buổi tối ra cửa vứt rác, không biết là ai đổ nước ở cầu thang, nàng không cẩn thận trượt chân, từ trên lầu ngã xuống mà chết, vừa mở mắt ra, nàng đã tới thế giới này, sau đó rất nhanh Thẩm Lăng đã phát hiện nàng xuyên qua một quyển sách về tiểu thư thật giả.
Ở trong sách, nàng là một nữ phụ ác độc chỉ để làm nền cho nữ chính, hành vi thô bỉ, phẩm hạnh xấu xa, luôn muốn nhằm vào hãm hại nữ chính, kết cục thê thảm.
Năm đó nàng vừa sinh ra, đã bị một vị di nương được sủng ái ở Thẩm phủ dùng một đứa bé ở nông thôn ác ý mà đánh tráo, sở dĩ chuyện này bại lộ là bởi vì huynh đệ ở nhà mẹ đẻ của vị di nương này bị phạm tội, lúc sắp sửa bị xử trảm, cầu cứu với Thẩm phu nhân không được, bèn chửi ầm lên, để trả thù cho nên đã nói toạc ra chuyện bà ta đã đánh tráo đứa bé năm đó.
Thẩm gia dĩ nhiên sẽ không để cho huyết mạch lưu lạc ở bên ngoài, phái người đến nông thôn đón nàng trở về. Chỉ là quy củ của Thẩm phủ không hợp với nàng, nhất là khi so sánh với Thẩm Hi đã được Thẩm gia dạy dỗ nuôi dưỡng nhiều năm, nàng càng có vẻ quê mùa thô bỉ không lên được mặt bàn, bị cả Thẩm gia ghét bỏ.
Còn nữ chính Thẩm Hi, sau khi thân thế bại lộ cũng không bị đuổi đi, mà vẫn được giữ lại ở Thẩm gia, được mọi người ở Thẩm gia thương tiếc, che chở cứ như báu vật, cuối cùng gả cho con trai trưởng của Thẩm gia, cũng chính là nam chính Thẩm Cẩn Tu.
Thẩm Lăng không khỏi có chút tò mò, Thẩm gia này thật sự có ngu ngốc như vậy sao, lại đi chà đạp con gái ruột thịt của mình mà đi nâng niu một kẻ không có cùng máu mủ với mình hay sao?
Chờ sau khi nàng được đón về Thẩm gia, còn chưa được nhìn thấy mặt của người nào trong Thẩm gia đã lập tức bị đưa đến chỗ ma ma trong phủ học quy củ, Thẩm Lăng đã chắc chắn một sự thật: Thẩm gia đúng là ngu ngốc như vậy thật!
Trang điểm xong, Thẩm Lăng đi theo nha hoàn dẫn đường đi về hướng chính viện, trên đường có một vài nha hoàn hạ nhân, nhìn thấy nàng thì đều hành lễ gọi tiểu thư, cả hành trình Thẩm Lăng chỉ mỉm cười, chờ đến khi nàng vừa đi, bọn họ sẽ ở sau lưng bắt đầu ríu rít nói về chuyện cô gái ở nông thôn là nàng biến thành tiểu thư phủ Thượng Thư nhà cao cửa rộng, trong lòng Thẩm Lăng tràn ngập khó hiểu — chuyện này cũng đã được nửa tháng rồi, bọn họ vẫn còn chưa nói đủ à? Nàng nghe mà tai sắp mọc kén đến nơi rồi này!
Tới chính viện, Thẩm Lăng liền được gặp mẫu thân của nàng Tưởng thị, dung nhan của Tưởng thị không tồi, ăn mặc phú quý tranh nhã, vừa nhìn đã biết là người sống trong nhung lụa.
Thẩm Lăng đi vào, nhận được ánh mắt đánh giá của bà ta.
Thẩm Lăng lên tiếng trước, “Mẫu thân.”
Tưởng thị gật đầu, “Quy củ học cũng không tồi.”
Thẩm Lăng, “. . . Tất cả là nhờ ma ma dạy dỗ tốt ạ.”
Trong lòng nàng lại suy nghĩ:
— Không học tốt thì sẽ bị đánh vào lòng bàn tay mất, ta sợ đau lắm.
— Bà có biết là đằng sau sáu chữ này của bà, ta đã phải trả giá bao nhiêu không hả? Vậy mà bà chỉ thốt ra được có sáu chữ này thôi sao, thật hay giả vậy?
Tưởng thị không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Lăng, bà ta nói một câu này ra xong thì cũng không lên tiếng nữa, chỉ bưng chén trà uống một ngụm nhỏ.
Thẩm Lăng, “. . .” Một ngụm là có thể cho qua chuyện phức tạp như vậy sao?
Một lát sau, một nha hoàn tới cửa báo lại, “Phu nhân, lão gia và thiếu gia đã thay xong quần áo rồi, Nhị tiểu thư đang đi cùng với bọn họ tới đây ạ.”
Tưởng thị: “Bảo hạ nhân bắt đầu bưng đồ ăn lên.”
“Vâng ạ.”
Tưởng thị nhìn qua Thẩm Lăng, thở dài trong lòng.
Lúc trước bà ta không sao tin tưởng được nổi Hi Nhi lại không phải là con của bà ta, chỉ cho rằng là người di nương kia đang cắn bậy cắn bạ mà thôi, ai có thể ngờ rằng sau khi lão gia tra khảo xong, lời di nương kia nói lại là sự thật, lại thấy Hi Nhi khóc không chịu nổi, khi ấy trong lòng bà ta đã thấy không ưa thích đối với Thẩm Lăng còn chưa đón trở về rồi.
Chờ Thẩm Lăng về tới Thẩm phủ, ma dạy quy củ cho nàng phải dạy đến tận nửa tháng mới dạy dỗ nàng xong, Tưởng thị đối với nàng lại đánh giá thấp thêm vài phần. Người quê mùa ngu dốt như thế, sao mà bì kịp Hi Nhi của bà ta được chứ.
Tưởng thị: “Đợi lát nữa con sẽ được gặp phụ thân và cả ca ca của con, nếu con có chỗ nào không hiểu, thì cứ việc mạnh dạn hỏi muội muội của con.” Trong mắt bà ta ánh lên ý cười: “Hi Nhi là người dịu dàng rộng rãi, quả thật chính là đầu quả tim của mọi người trong nhà.”
Thẩm Lăng mỉm cười: “Muội muội thật là giỏi.”
— Thế thì cũng hơi kinh rồi đó, đầu quả tim tận mấy chục cân ta cũng mới được thấy lần đầu đấy, ai mà chịu nổi đây trời?
Trước đó Tưởng thị còn chẳng buồn nói chuyện với Thẩm Lăng, vừa nhắc tới Thẩm Hi một cái, bà ta lập tức nói không ngừng cứ như được mở máy hát.
Đối với chuyện này Thẩm Lăng cũng chỉ bày ra một biểu cảm — mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT