Nhìn cảnh này của Thẩm Lăng và Tưởng thị, trong lòng Thẩm Hi thấy không thoải mái.
Trước kia mẫu thân chỉ có một người con gái là nàng ta, Thẩm Hi dĩ nhiên sẽ không cảm thấy có gì đáng để quý trọng, bây giờ lại tòi ra rằng nàng ta không phải là người của Thẩm gia, nữ nhi của mẫu thân lại là một người khác, trong lòng Thẩm Hi lập tức có dự cảm xấu.
Thẩm Hi cười nói, “Mẫu thân thật là bất công, người chỉ khen tỷ tỷ mà không khen con, không chịu đâu, con cũng muốn được khen, nếu không con sẽ tìm phụ thân với cả ca ca kể tội là nương ức hiếp con.”
Tưởng thị giơ tay lên, ở giữa không trung nhẹ dí cái trán của Thẩm Hi, “Con đó, đúng là nghịch ngợm, nương thương con còn không hết, sao lại nỡ ức hiếp con được chứ?”
Thẩm Lăng an tĩnh ngồi ở một bên, không buồn không vui.
Thẩm Khang Chính dùng cơm xong thì qua thư phòng, Tưởng thị xem sổ sách, Thẩm Cẩn Tu ở lại trò chuyện với Thẩm Hi, Thẩm Lăng chỉ thấy Thẩm Hi dịu dàng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh mà nhìn Thẩm Cẩn Tu, trong ánh mắt của Thẩm Cẩn Tu cũng toát ra ánh sáng nhu hòa.
Thẩm Lăng nhướng mày, thờ ơ lạnh nhạt với sự ở chung có chút mờ ám của hai người bọn họ, không nói một lời.
Trong tiểu thuyết nàng xen vào giữa Thẩm Hi với nam chính Thẩm Cẩn Tu, kéo tới sự thù ghét của người Thẩm gia và những người khác, mới khiến cho bọn họ không bị vướng vào quá nhiều phản đối đến với nhau, chỉ là bây giờ nàng sẽ không dính dáng đến bọn họ nữa, để xem rồi bọn họ vẫn có thể được viên mãn ở bên nhau nữa hay không?
. . .. . .
Tháng ngày Thẩm Lăng ở Thẩm phủ cứ như vậy bình lặng mà trôi qua, trong đó Thẩm Hi nhiều lần mời nàng ra cửa tham dự yến tiệc đều bị Thẩm Lăng từ chối.
Thẩm Hi là một kẻ thông minh, trong tiểu thuyết Thẩm Hi dẫm lên tên tuổi của nàng mà trở thành Thẩm tiểu thư người người khen ngợi trong kinh thành, Thẩm Lăng không ra khỏi phủ, nàng cũng không tin Thẩm Hi vẫn có thể lại dẫm lên trên người nàng.
Sau đó, Thẩm Lăng lại nghe được lời đồn ở trong phủ nói rằng nàng ngang ngược thô bỉ, khinh thường không thèm để ý đến Thẩm Hi.
Thẩm Lăng: “. . .”
Chưa đợi nàng làm gì, Thẩm Hi đã tới viện của nàng xin lỗi, sau đó chính là chất vấn của Thẩm Cẩn Tu và cả cảnh cáo của Tưởng thị, Thẩm Khang Chính chẳng quan tâm, mỗi ngày một lần, so với chấm công còn đúng giờ hơn.
Thẩm Lăng từ chính viện thỉnh an xong đi ra, nhớ tới Tưởng thị chỉ trích điệu bộ của nàng, nàng nhịn không được mà đỡ trán, không được, nàng cần phải nghĩ cách nào đó, cách xa khỏi nam nữ chính và Thẩm phủ, nàng chỉ muốn giữ cuộc sống khuôn phép thành thật, không muốn dùng máu thịt của nàng để mà nuôi dưỡng cho cốt truyện đâu!
Tưởng thị là đương gia chủ mẫu của Thẩm phủ, trong phủ đều được bà ta nắm trong lòng bàn tay, Thẩm Lăng cũng không tin Tưởng thị không biết sự thật, Tưởng thị không đáng tin cậy.
Nàng phải tự cứu mình thôi!
Đúng lúc này trong cung truyền đến tin tức tuyển tú, ánh mắt Thẩm Lăng sáng lên.
Đúng vậy, nàng có thể tiến cung, nàng cũng không tin nàng vào trong hoàng cung rồi, cốt truyện máu chó còn có thể tiếp tục đuổi theo nàng!
Có mục tiêu tiến cung, Thẩm Lăng hành động cực kỳ nhanh chóng, giấu người của Thẩm gia dùng thân phận tiểu thư của Lại Bộ thượng thư vào cung, chờ sau khi Thẩm gia nhận ra không đúng, thì đã nhận được tin tức nàng đã qua vòng sơ tuyển.
Thẩm Lăng thuận buồm xuôi gió mà vượt qua sơ tuyển, ở lại trong cung mấy ngày, hoàng đế hạ lệnh muốn triệu kiến các nàng.
Từ nơi của tú nữ xuất phát, tất cả tú nữ bị ma ma trong cung mang theo đi đến nơi của hoàng đế bệ hạ, hoàng thành cung điện cao ngất nguy nga tráng lệ, tường đỏ ngói lưu ly, con đường thẳng tắp rộng lớn, cảnh tượng rộng lớn tráng lệ, bọn thị vệ xung quanh hoàng thành mặc trên người bộ khôi giáp lộ ra khí tức nghiêm túc và sát khí, dọc theo đường đi Thẩm Lăng cũng không có nghe thấy có ai nói chuyện.
Vị trí của Thẩm Lăng ở bên trong, từ góc độ của nàng nhìn về phía trước chỉ có đầu người đen sì một mảnh giống như thuỷ triều, không khí này có chút khủng bố, Thẩm Lăng thầm nghĩ như thế.
Rất nhanh các nàng đã đi vào trong một căn phòng được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, các mỹ nhân xếp hạng phía trước đã ở từng nhóm đi vào trong điện, Thẩm Lăng không dám liếc nhìn lung tung, dùng dư quang để nhìn các mỹ nhân xung quanh, thầm nghĩ chỉ hận bản thân nàng không phải là hoàng đế! Mỹ nhân nhiều đến như vậy, làm hoàng đế cũng thật sự quá sung sướng!
Lúc này, phía trước truyền đến một trận tiếng vang của vật liệu may mặc cọ xát xuống mặt đất, làm cho tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn lại, Thẩm Lăng cũng ở trong số đó, nàng nhìn thấy một mỹ nhân ăn mặc xinh đẹp đang bị thị vệ kéo ra từ trong điện, mỹ nhân khóc lóc không ngừng, búi tóc đã có chút hỗn loạn, lại không dám giãy giụa cùng xin tha chút nào, hô hấp Thẩm Lăng trở nên cứng lại.
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt vị mỹ nhân kia thật kĩ.
—— Vị hoàng đế này có thẩm mỹ rất cao, mỹ nhân lớn lên giống như Đồng Lệ Á vậy mà hắn ta cũng chướng mắt hay sao?
Thẩm Lăng cho rằng mỹ nhân sẽ bị đưa ra khỏi cung, kết quả nàng lại nhìn thấy mỹ nhân đang sống sờ sờ vậy mà lại bị phạt trượng đánh giết, mãi cho đến chết cũng đều không có phát ra tiếng.
Thẩm Lăng bị dọa vô cùng hoảng sợ, ngay cả nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích, chân tay đều mềm oặt.
Người đang sống sờ sờ như thế mà đã bị đánh chết rồi sao?
Trong tiểu thuyết có ghi hoàng cung nguy hiểm đến như vậy sao? Thẩm Lăng bắt đầu dùng hết sức lực toàn thân hồi tưởng lại, nhưng mà nàng càng sốt ruột, trong đầu cái gì cũng đều không nhớ nổi.
“Ầm —” có một tú nữ té xỉu.
Thẩm Lăng dừng lại việc hồi ức, nàng cũng muốn té xỉu.
Nàng cũng đang tính ngo ngoe rục rịch muốn xỉu theo cùng những người đó, những tú nữ té xỉu đó đã bị người ta kéo đi ra ngoài, bị thái giám lạnh lùng lấy lí do “Quấy nhiễu bệ hạ” mà tiễn đi ăn cơm lao tù hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT