Song Nguyệt Hẹn

5. Biến cố


1 năm

trướctiếp

 Cửa vào U Tuyền sâm nghiêm tĩnh mịch, linh khí cuồn cuộn lay động cỏ cây, loáng thoáng vọng ra tiếng gầm rú của dị thú, âm thanh tràn đầy thị huyết, như muốn cảnh cáo - nếu không muốn chết thì đừng bén mảng đến gần!

"Con vào đi." Vũ Khúc Trì thương tiếc vỗ vai con gái.

"Chúng ta sẽ ở bên ngoài áp chế năng lượng của U Tuyền chi địa. Không cần quá sợ hãi, vào trong đi!" Đại trưởng lão trấn an.

"Còn nhớ những gì ta đã dạy con hay không. Tuyệt đối không được lơi lỏng, tinh thần luôn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ. Chú ý học cách điều động lưu chuyển chân khí, khống chế linh lực trong cơ thể." Vũ Thanh Kỳ vẫn điềm tĩnh lạnh nhạt như thế.

"Vâng. Đồ nhi ghi nhớ!" Vũ Chân Nguyệt bình tĩnh đáp. Ánh mắt nhìn trưởng bối thân nhân xung quanh. Cuối cùng bước tới ôm chầm lấy mẫu thân đại nhân của nàng.

"Mẫu thân, mẹ đừng lo lắng, con gái rất tốt. Con gái của người tài giỏi như vậy, U Tuyền sao có thể gây tổn hại cho con. Đợi sau khi con rèn luyện xong trở ra, con sẽ đánh bại ca ca." Đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nàng tinh nghịch xoay một vòng, khoác lác nói.

"Con cẩn thận một chút, nha, nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt. Nhỡ may gặp hung thú đánh không lại, đừng hiếu thắng, cứ bỏ chạy trước rồi nói! Phải nhớ biết không!" Phong Kiều bịn rịn dặn dò, con gái bảo bối của nàng.

"Dạ dạ dạ, bảo bối nhớ rồi, đánh lại thì đánh, đánh cho nó phải ôm đầu gọi mẹ luôn, còn mà đánh không lại thì sẽ tranh thủ co giò chạy cho nhanh. Con biết rồi mà." Vũ Chân Nguyệt ôm tay mẫu thân nói, sau đó quay đầu nhìn mọi người, cúi chào thật sâu: "Chân Nguyệt vào trong trước." Nàng xoay người dứt khoát bước qua bức tường kết giới trong suốt, con đường phía trước, rất gian nan.

Cùng với bóng lưng biến mất của nàng, trận pháp đè nén năng lượng của U Tuyền tức khắc được giăng ra. Tám vị trưởng lão tu vi thâm hậu cùng với Vũ Khúc Trì chia ra các phương thi triển linh lực áp chế xuống cấm địa. Một đạo ánh sáng trang nghiêm thần thánh xuất phát từ đỉnh tháp Huyễn Linh chiếu thẳng tới trung tâm trận pháp, hoàn toàn trấn áp lực lượng trong U Tuyền.

Năng lượng trong cấm địa dưới tác động của trận pháp sẽ khôi phục nhanh hơn nhiều lần so với tu vi tăng tiến của người bên trong, đồng thời liên tục tạo áp lực, phóng thích năng lượng tấn công người đó. Dưới sức ép kinh khủng như thế, người trong cấm địa chỉ có hai con đường, một là buông xuôi chịu chết, hai là sẽ không ngừng lớn mạnh, sau đó phá trận pháp áp chế đi ra ngoài.

Pháp lực xuất ra từ tộc trưởng thánh tộc cùng với linh nữ và tám vị trưởng lão tạo thành một vòng chấn động rung chuyển Vụ Sinh thành, lớp lớp sóng linh* tỏa ra tàn phá cả Đào Nguyên cốc được xem như phong cảnh đẹp nhất thành mấy trăm năm qua.

(chú thích: lớp gợn sóng linh lực trong không khí.)

***

Chiến trường Tây cảnh.

Người ta truyền tai nhau, tướng tiên phong của quân Tây chinh là một tiểu chiến thần.

Một năm trước, Hoa quân khí thế hung hãn tấn công Tây Lệ thành, quân thủ thành phải bỏ thành lui vào trong núi, Hoa quân tràn vào đánh chiếm, đốt nhà giết người, già trẻ đều không tha, tiếng khóc than đêm đêm như tiếng quỷ khóc từ địa ngục.

Sau đó nửa tháng, quân Tây chinh từ thành Khánh Dương hành quân ngày đêm đến hợp quân cùng Tây Lệ quân, đóng ở chân núi cách Tây Lệ thành mười lăm dặm (7,5km). Lạc tiên phong mang theo năm ngàn tướng sĩ đến trước cổng thành khiêu chiến, Hoa quân cử ra tám ngàn binh nghênh chiến. Quân tiên phong vừa đánh vừa lui, tổn thất không quá lớn, Hoa quân nghi ngờ có mai phục không đuổi theo, nào ngờ lui đến hai dặm cách chân thành, Lạc tiên phong đột ngột quay đầu thúc ngựa chạy ngược lại, đến khi cách địch quân gần mười lăm trượng (~500m) thì giương cung, khí thế sét đánh bắn về phía tả tướng quân Hoa quân đang quay ngựa chuẩn bị cùng đội quân tiến vào cổng thành đang mở rộng. Mũi tên quá bất ngờ, không ai nghĩ rằng ở khoảng cách ngoài tầm bắn (mũi tên) như thế mà tướng địch lại chọn cách bắn tên.

Tả tướng Hoa quân cười lạnh không thèm để ý, kết quả thế nhưng mũi tên thật sự có thể bay đến trước mặt tả tướng, chỉ là lực sát thương hoàn toàn không có, hắn chỉ khẽ vung đao đã dễ dàng gạt mũi tên xuống đất. Ai ngờ, mũi tên vừa chạm đất đầu tên lập tức nứt ra, một mùi hương ngòn ngọt bùng lên. Là mê hương.

Gần như cùng lúc mũi tên rời cung, Lạc Hàng Sở thúc ngựa phi nước đại xông về phía quân địch, vừa chạy vừa không ngừng bắn chín phát tên, tất cả đều rơi đúng vị trí được tính sẵn, mê hương tràn ngập khoang mũi.

Theo đạo lý trên chiến trường không thể sử dụng mê hương, một bởi vì không gian quá thoáng đãng, cơn gió nhẹ cũng đủ quét đi tất cả, hai là những ai tu thuật đều không dễ trúng dược, cho nên mê hương căn bản là đồ bỏ.

Vậy nhưng hương này có khác biệt, nó được Vận Thiên các - tổ chức thần bí chuyên mua bán tin tức trên Vận Thiên sơn bào chế ra, chuyên đối phó với nhân sĩ tu thuật. Tuy nhiên hương này không có độc, tuy tác dụng mạnh nhưng không kéo dài lâu, chỉ duy trì trong hai khắc (30p).

Hoa quân mới đầu còn khinh thường ngay sau đó liền cảm thấy không ổn, đến khi phản ứng lại thì đã muộn. Binh sĩ hoang mang, tứ chi rũ rượi tới binh khí cũng tuột khỏi tay, tốp năm tốp ba nháo nhào ngã xuống, gần như chỉ còn một phần ba binh lính còn an ổn.

Nhưng hơn hai ngàn binh sĩ này cũng không làm được gì, không cách nào cản nổi tướng địch thế như chẻ tre dùng một cách thức không lý giải được xông vào khu vực mê hương, trơ mắt đứng nhìn đầu của tướng quân nhà mình bị lấy xuống. Kinh khủng hơn là, khi cửa thành chưa kịp đóng lại, hắn ta đã một đường vượt qua cánh cửa nặng nề, sau đó, cửa thành không còn đóng được nữa, quân Tây chinh không biết từ đâu ùa ra, giáp lá cà với Hoa quân, cái đầu kia dường như chỉ là tiện tay hái xuống.

Tả tướng Hoa quân tới khi chết vẫn không hiểu: "Vì sao ngươi làm được?"

Lạc Hàng Sở lạnh lùng liếc mắt: "Ngươi không cần phải biết." Sau đó kiếm quang lóe lên.

Lạc tiên phong rất giỏi, sau khi quân Tây chinh đoạt lại thành trì liền tốc chiến tốc thắng, liên tiếp tổ chức phản công khiến Hoa quân trở tay không kịp. Lạc tiên phong đánh thắng liền năm trận, có hai trận dùng kế nghi binh làm quân địch khiếp sợ chưa chiến đã hàng.

Chinh chiến kéo dài suốt hai năm, cuối cùng Hoa quân lương cạn tướng bại dâng thư cầu hòa, đại Nguyên soái không tiếp nhận mà dẫn binh đánh vào cương thổ Hoa quốc, Hoa vương không chống cự được nữa đành xin hàng. Hoa quốc phải bồi thường toàn bộ phí tổn chiến tranh, hằng năm cống nạp, Hoa vương còn đích thân mang lục công chúa vừa cử hành lễ cập kê ra biên quan, dâng làm công chúa hòa thân, mong kết tình thâm giao hữu hảo, xóa bỏ hận thù, muốn gã nàng cho tiên phong Lạc Hàng Sở, tức nhị hoàng tử Lăng Tề quốc trong thư tình báo.

Huyền vương nhìn điệt tử, trầm giọng: "Con thấy thế nào?"

Lạc Hàng Sở buông mắt, lẳng lặng nhìn Hoa vương, dường như có điều khó hiểu, sau đó lạnh lùng nói: "Hoa vương bệ hạ thực sự nghĩ rằng một cuộc hôn nhân có thể đổi lấy hòa bình hữu hảo giữa hai nước? Ta không cho là như thế. Nếu dùng biện pháp hòa thân có tác dụng, thì tự cổ chí kim lại có bao nhiêu ngọn lửa chiến tranh đã đốt lên, hòa thân có ích gì sao? Không có! Hơn nữa, để duy trì quốc gia lại đưa một nữ tử ra chịu tội, thân là nam tử hán đại trượng phu lại hèn nhát núp ở nhà, ngài thấy có chế giễu không?"

Cuối cùng Hoa quốc trở thành thuộc địa Lăng Tề quốc, hàng năm cống nạp, đời đời xưng thần, Lăng Tề cũng đối đãi con dân Hoa quốc bình đẳng, chăm lo dân sinh. Câu nói sắc bén ngày đó của Nguyệt vương - tức nhị hoàng tử Lạc Hàng Sở lúc bấy giờ được người người lưu truyền, các quốc gia trên đại lục từ đó có muốn dùng công chúa hòa thân để xin hàng hay lôi kéo thế lực gì đó cũng trở nên dè chừng, chỉ có thể âm thầm làm trong tối.

"Ha ha ha, ngươi lấy thủ cấp thân ca ca người ta, giờ Hoa vương lại muốn gả nàng cho ngươi. Đây chẳng phải là muốn ngươi thú* một thanh đao đêm đêm kề bên gối sao!" Nam tử giáp mũ nghiêm chỉnh, mày mục toát ra vẻ thư sinh thúc ngựa đi song song Lạc nhị hoàng tử, nụ cười chứa đầy ý vị trêu chọc.

Hắn là ngoại tôn của quốc sư đương triều, con trai Cơ Viễn hầu, đồng học của Lạc Hàng Sở, giờ là đương kim phó tướng hậu cần quân Tây chinh, Tề Húc.

Lạc Hàng Sở híp mắt cố nhớ lại, sau đó lạnh nhạt gật đầu: "Ngươi nói là gã tả tướng đó? Khi nói những lời kia ta thật sự không biết việc này."

Đi được một đoạn hắn lại nhíu mày, bực mình gắt: "Ngươi định đi theo ta đến khi nào hả?" Cái tên Tề Húc này đúng là phiền phức, nghe được chút phong thanh liền bám không buông.

"Ta nói, ngươi là đi tìm tiểu tiên nữ Nguyệt Nguyệt trong mộng của ngươi có phải không?"

Chiến sự vừa kết thúc, quân Tây chinh khải hoàn hồi triều Lạc Hàng Sở đã vội vàng rời đội quân, một mình vui vẻ đi về hướng bắc.

"Ngươi bớt buồn nôn đi. Ta đi gặp nàng thì làm sao!" Lạc Hàng Sở nhếch môi, ý cười sáng ngời đáy mắt. Ra roi thúc ngựa, hắn tới rồi.

"Ngươi sao thế?" Tề Húc đợi ngoài thung lũng suốt một ngày không thấy Lạc Hàng Sở trở ra liền sốt ruột vào xem thử.

Lạc Hàng Sở nhắm mắt, hàm răng cắn lại thật chặt cố kiềm nén lửa giận. Không cần đến nữa sao? Hừ, nàng bội ước rồi lại nói lời thật nhẹ nhàng, không có duyên phận, rất tốt!

"Nè, ngươi nói gì đi chứ!" Tề Húc bước tới đẩy vai hắn.

"Quay về!"

"Cái gì?"

"Ta nói quay về! Từ nay không quay lại nữa!" Lạc Hàng Sở nắm chặt quả đấm, sắc mặt xanh mét bỏ đi, được vài bước lại dừng lại, quay đầu rống to: "Tiểu Nguyệt, ta nói muội biết, từ nay chúng ta tuyệt giao! Cái gì mà hứa hẹn bảy năm chứ, tất cả chỉ là lời nói suông, thề non hẹn biển trên đời đều không đáng tin, muội cũng thế!" Đồ lừa gạt!

Hắn tâm niệm suốt bảy năm, cố gắng phấn đấu, chỉ mong khi gặp lại nàng sẽ không thất vọng vì hắn. Chỉ có bản thân đủ mạnh mẽ đủ bản lĩnh mới có thể mang đến hạnh phúc cho nàng, che chở nàng.

Nhưng kết quả thì sao? Nàng để một con chuột ngậm bức thư buộc bằng cỏ Ly sầu chờ ngoài mê vụ để đuổi hắn đi, ngay cả gặp mặt nói chuyện tử tế cũng không muốn.

'Tử Y ca ca, xin lỗi! Tiểu Nguyệt không thể thực hiện hẹn ước của chúng ta. Gặp gỡ khi ức đẹp nhất trong lòng muội. Nhưng kiến sao thể thành thâm giao đây? Muội còn sứ mệnh của riêng mình, hai chúng ta chỉ thể hữu duyên phận. Huynh không cần đến, muội không gặp huynh đâu. Bảo trọng!'

Trong thư còn gói theo bông hoa tử đằng màu tím, tử đằng, tử đằng, trả lại cái tên Tử Y cho hắn sao? Không muốn liên quan nữa à?! Tốt lắm, ai cần chứ! (Tử trong Tử Y nghĩamàu tím, VCN lại kẹp hoa tử đằng màu tím theo thư, thế nên LHS nghĩ nàng muốn phủi sạch quan hệ.)

Lạc Hàng Sở không hề biết, bên trong màn sương dày đặc này là tinh phong huyết vũ, kiếm quang ảnh thuật rung chuyển căn cơ cả tòa Vụ Sinh thành.

Hắn lại càng không biết, Vũ Chân Nguyệt lúc này chỉ vừa từ đường khác bí mật thoát khỏi thung lũng Vong Quy, trên lưng nàng gánh lấy trách nhiệm nặng nề của gia tộc, không cách nào tùy ý sống cho bản thân mình nữa. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp