Song Nguyệt Hẹn

4. Hai phương


1 năm

trướctiếp

Vụ Sinh thành không có bốn mùa, quanh năm sương mù bao quanh thành, kết hợp với Huyễn trận tạo thành lá chắn thiên nhiên cực kỳ kiên cố. Cũng vì thế mà tiết trời luôn luôn như xuân, lành lạnh thấm tận lòng người. Nhưng nếu nghiêm túc phân biệt, vào mùa xuân sẽ có hoa lưu ly xanh biếc làm đại diện, rất dễ bắt gặp ven các con suối trong thành, mùa hạ mấy chùm tử đằng treo mình đung đưa vô cùng nên thơ, ngày thu phủ sắc vàng bởi lan hoàng dương, mùa đông luôn có mùi hương thoang thoảng của những đóa tuyết điểm trắng muốt xinh đẹp.

Lại mùa hoa tử đằng.

Đà sơn, sắc tím mê hoặc trải khắp núi rừng, trên đỉnh núi dốc đứng tọa lạc tòa tháp sâm nghiêm u tĩnh. Từ xa nhìn lại tòa tháp tựa như gốc đại thụ màu tím khổng lồ, có hôm sương mù dày đặc rất khó phân biệt đâu là thánh tháp, đâu là tử đằng hoa. Tháp có mười lăm tầng, nhìn từ mặt đất sẽ không thấy đỉnh tháp ẩn mình trong vân vụ, chất liệu dùng để xây tháp Huyễn Linh là gỗ tử cẩm lai, loại gỗ trân quý nhất thế gian. Mái ngói lưu ly, nền lát huyền ngọc, là thánh địa của Vụ Sinh thành, thậm chí là thất thành Linh tộc.

Đứng trước cửa sổ thanh u của tháp Huyễn Linh, đưa tay ngắt một bông hoa tử đằng, đây là năm thứ hai nàng nhập tháp.

Ở đây rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tịch mịch, ngày ngày nàng theo bà bà đọc sách, nghiên cứu 'Nhập môn Huyễn trận'. Nàng học rất nhanh, chỉ hơn một năm đã luyện giải tới tầng (cảnh) thứ chín trong mười hai tầng 'Nhập môn Huyễn trận', mà với người thường, chín năm một tầng cũng là rất xa vời.

Mặc dù học nhanh là thế, nhưng nàng mãi vẫn cứ dậm chân ở tầng đầu tiên của tháp. Trong tháp Huyễn Linh, theo tu vi tăng tiến mà quyết định tầng tháp lưu ngụ. Mỗi tầng tháp có công pháp, linh thuật và trận thuật cường đại tăng dần lên, các đời linh nữ cũng đều tu luyện như thế, chưa từng có ngoại lệ.

Chỉ có nàng, bà bà đã gom trận thuật từ tầng đầu đến tầng thứ chín thánh tháp lại để nàng tham ngộ, giải trận, phá trận, bày trận. Về phần công pháp, linh thuật, cái đó đều thuộc về tu hành rèn luyện pháp lực, bà bà nói để sau đi.

Nàng không có ý kiến, cúi đầu nhìn vật trong tay, là viên ngọc châu màu đỏ chất ngọc trong suốt.

Cùng lúc này, ở vương triều Lăng Tề.

Thiếu niên mỗi sáng lên lớp, buổi chiều tới Thượng võ đường, hơn một năm qua, tuần tự chưa từng thay đổi.

Binh pháp, đạo trị thế, quyền mưu chính trị, hết thảy đều rất phức tạp, quanh co phiền phức, ngươi lừa ta gạt. Nếu có thể, hắn hy vọng sẽ không cần để ý, nhưng đây là nghĩa vụ của thần tử, thân là thành viên hoàng thất hắn có trách nhiệm gánh vác giang sơn này, để lê dân bách tính cơm no áo ấm, được hưởng thiên hạ thái bình.

Nắm chặt thủy châu trong tay, ánh mắt mang đầy nhiệt huyết thanh xuân trông về phương bắc xa xôi.

"Nhị đệ, nghĩ gì đó." Nam tử cao lớn hiên ngang, gương mặt cương nghị thân thiết vỗ vai Lạc Hàng Sở.

"Đại ca, huynh nói xem, ở phương bắc có ai đang nhớ đệ không?" Hắn từ phương bắc mang thuốc trở về đã hơn một năm rồi.

Đông qua xuân lại về, trong vườn hồng mai vẫn còn vài đóa lưu luyến chưa vội tàn.

Nhị hoàng tử Lạc Hàng Sở mười bốn tuổi ngày càng khôi ngô tuấn tú, trong đám học trò của Triệu Sĩ Kiêm, vị danh sư nổi tiếng Lăng Tề quốc, hắn là người ưu tú nhất, được Triệu tiên sinh hết lời khen ngợi.

Binh pháp thuần thục, trị thế chi đạo nắm rõ trong lòng bàn tay. Quyền mưu chính trị, hắn chỉ học chính trị, rất khinh thường đối với quyền mưu, lá mặt lá trái, bằng mặt không bằng lòng không phải phong cách của hắn, trực đạo mới là thứ hắn theo đuổi.

Ngay thẳng chính trực, quang minh chính đại mà làm những việc bản thân cho là đúng, dốc hết sức lực, chỉ cầu không thẹn với lòng.

"Đúng không, Nguyệt nha đầu?!"

Ở một nơi khác, hoa lưu ly đang tắm mình trong nắng mai, rực rỡ đến chói mắt.

Học xong 'Nhập môn Huyễn trận' trong hai năm, kết quả này thật sự khiến cả thánh tộc Vụ Sinh vô cùng chấn động, phải biết hơn tám trăm năm qua, các đời linh nữ chưa ai làm được điều này.

Nhưng thành quả này lại không làm tiểu linh nữ Chân Nguyệt rung động reo mừng. Từ khi ngộ* trận tới cửu cảnh, kết quả này đã nằm trong dự liệu của nàng. Còn bà bà tựa hồ cũng không quá hài lòng.

"Với thiên phú của con, quá chậm."

(chú thích: ngộ đây học xong, nắm bắt tới tầng thứ chín ấy.)

Những ngày tháng tiếp theo vẫn là ngày ngày đọc sách ngộ đạo, cơm canh thanh đạm. Sớm sớm ngắm mưa xuân, trưa lại vào tàng thư phòng đọc sách, diễn giải, bày trận. Chiều chiều quét đi vài chiếc lá không cẩn thận rơi vào tháp lầu. Đúng vậy, tháp lầu, nàng đã lên đến tầng thứ năm rồi.

Trên cổ tiểu linh nữ, mơ hồ có thể thấy được sợi chỉ bạc buộc thành vòng cổ, chiếc vòng cổ ấy xuyên qua một viên huyết ngọc trong suốt.

Năm tháng thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt lại hai năm trôi qua.

"Trận thuật cơ bản trong cửu tầng (tháp) con đều nắm được rồi. Tinh túy cốt lõi luyện hóa, đúc kết tâm trận con có kiến giải thế nào?" Vũ Thanh Kỳ ngồi trước án kỷ, ánh mắt thong dong, nghiêm lãnh* nhìn thẳng tiểu cô nương đang đứng ngay ngắn quy củ trước mặt.

(chú thích: nghiêm lãnh - nghiêm túc + lãnh đạm.)

Tiểu linh nữ Chân Nguyệt đã không còn dáng vẻ hiếu động sôi nổi ngày nào, nàng yên tĩnh hơn, dung nhan mơ hồ lộ vẻ sắc nét, linh động: "Đồ nhi nghĩ chúng ta nên cải tiến Nạp linh trận, không đi theo lối mòn nữa. Luyện đúc tâm trận dựa vào bát quái đồ trận, tuy nhiên chỉ vận dụng Tiên Thiên hoặc Hậu Thiên quá trình nạp linh sẽ vô cùng dài dòng, tâm trận tinh kết ra mặc dù tinh khiết nhưng độ kiên cố không lý tưởng, năm bảy chục năm thì không thành vấn đề, nhưng dưới tác động của tự nhiên, tâm trận trải qua mấy trăm năm bào mòn sẽ mất đi linh lực. Trận pháp không có tâm trận chống đỡ, sụp đổ chỉ là chuyện sớm chiều. Kết hợp Hậu Thiên bát quái và Tiên Thiên bát quái, lợi dụng sức mạnh nguyên sơ nhất hấp thu linh khí lực lượng của Linh Sơ đại lục, năng lượng tăng lên gấp đôi, lực tàn phá cũng từ đó mà tăng theo, tâm trận rèn giũa ra bởi môi trường khắc nghiệt nhất sẽ là tâm trận kiên cố nhất."

Rất tốt, nàng cũng nghĩ tới phương cách này, chỉ là...

"Con tự tin có thể thực hiện? Ta cũng từng nghĩ đến kết hợp Tiên Hậu bát quái đồ, nhưng cho tới bây giờ, tất cả vẫn chỉ là ý tưởng. Bằng thực lực Linh chiếu thập nhị cảnh của ta, không có cách nào có thể điều động chân nguyên, vận hành pháp lực lưu chuyển nghịch hành, qua lại không tuân thủ nguyên tắc đáp ứng yêu cầu vận hành trận đồ được."

"Chỉ cần cho đồ nhi 40, không, 20 năm, con tuyệt đối nắm chắc luyện linh thuật tới thập tầng Huyễn Linh tháp. Nắm giữ tu vi Nhiên kỳ cửu cảnh, vận hành nghịch chuyển phản nguyên tắc sẽ chính là tùy tâm sở dục, ý chuyển linh động*." Vũ Chân Nguyệt thần thái tự tin đáp.

(chú thích: * đại ý tùy ý sử dụng)

"Như thế không kịp. Quá chậm." Vũ Thanh Kỳ khẽ nhíu mày, chín năm trước nàng tới Càn Khôn cốc kiểm tra, hội bàn cùng linh nữ sáu thành còn lại, mặc dù được che giấu rất tốt, nhưng băng tuyết sau có thể tránh ánh mặt trời, phong ấn có dấu hiệu rạn nứt từ bên ngoài, điều này cho thấy có người mưu tính, thả ra loài ma quỷ Dực thi, khuấy động một trận gió tanh mưa máu, thiên hạ sắp đương đầu nạn kiếp lớn nhất suốt mấy trăm năm yên bình.

Mà thời gian của nàng lúc này đã...

Sau khi phát hiện sự việc kia, nàng quay về bế quan tận hai năm, đột phá thập nhị cảnh khiến Vụ Sinh thành kinh hỷ tột độ, nhưng chung quy, dục tốc bất đạt, vì cưỡng ép phá cảnh mà linh thức bị tổn thương, không cách nào hồi phục...

Cũng may, thượng thiên rũ lòng thương xót, khi cục diện thánh tộc Vụ Sinh thành tưởng chừng như không cách nào xoay chuyển, nha đầu Chân Nguyệt bổng nhiên bộc lộ thiên tư tu hành vô cùng cường đại.

Năm đó lợi dụng lý do trách phạt, nàng đem Chân Nguyệt giam vào Đào Nguyên cốc, muốn khảo nghiệm thiên tư của con bé rốt cuộc tới trình độ nào. Kết quả ngay cả chính nàng cũng không ngờ, linh tộc bình thường, thậm chí thánh tộc, cũng không có ai có khả năng chỉ trong vẻn vẹn năm ngày có thể giải được ba lớp trận của Mộng Trần, ngay chính nàng năm đó cũng mất sáu tháng mới thoát khỏi mê trận kia. Huống hồ năm ấy, con bé đã được mấy tuổi đâu!

"Chuyện này nói sau. Năm ngày nữa ta sẽ huấn luyện con tu luyện pháp lực. Con quay về nghỉ ngơi đi, không cần đến tàng thư phòng nữa."

***

"Biên cảnh man di xâm lấn, nhiễu loạn thái bình, dân chúng lầm than. Nay, Trẫm lệnh Huyền vương thống lĩnh mười vạn kiêu kỵ binh, cấp tốc ra biên thùy Tây cảnh tiêu diệt địch quân Hoa quốc. Khâm thử!"

"Thần nhận lệnh! Thần đệ tuyệt đối sẽ không nhục hoàng mệnh!" Nam tử trung niên thân hình cao lớn uy phong, mày rậm, mắt sắt như chim ưng, cao giọng chắc nịch đáp. Ông là Huyền vương Lạc Dục Ân, là thân đệ đệ của Hoàng đế đương triều Đại Tề Lạc Dục Khắc.

"Nhi thần thỉnh phụ hoàng được theo Huyền vương thúc đến Tây cảnh đánh đuổi Hoa quân!" Nhị hoàng tử phong thái hiên ngang, mày kiếm mắt phượng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mang nét thanh xuân nhiệt huyết đứng ra khỏi hàng.

"Chuẩn tấu!"

Hành quân vạn dặm, mười vạn đại quân trùng trùng điệp điệp kéo dài không thấy điểm cuối. Băng qua Hồi Ngạn sơn, đi thêm hai mươi dặm nữa sẽ tới được Tây Lệ thành, hợp quân cùng đội quân trấn thủ Tây cảnh. Đại quân vừa đi vừa nghỉ, ít nhất phải mất một tháng nữa mới tới nơi.

"Ngũ thúc!" Lạc Hàng Sở quân trang chỉnh tề thúc ngựa chạy lên đầu hàng, "Ngũ thúc, Hàng Sở có một vị bằng hữu ở gần đây, điệt nhi muốn đến chào hỏi. Điệt nhi sẽ quay về trước lúc hợp quân với Tây cảnh, thỉnh ngũ thúc chấp thuận."

"Quân đội không phải đế đô, nghiêm cấm tùy tiện rời khỏi đội ngũ. Con thông thạo binh pháp chẳng lẽ quân pháp cơ bản này cũng không rõ!" Huyền vương nghiêm khắc khiển trách, thoáng thấy tia thất vọng tiếc nuối xẹt qua trong mắt điệt tử, ông lắc đầu thở dài, thôi vậy, dù sao vẫn còn trẻ con, ở cái tuổi này có ai chưa từng xốc nổi, không nên khắt khe quá.

"Đội trưởng Hiệp Ương quân nghe lệnh."

Lạc Hàng Sở kinh ngạc, lập tức phản ứng: "Có!"

"Ngươi mang theo hạ cấp tới phía bắc ba mươi dặm dò xét, thăm dò xem có quân địch mai phục hay không, phòng ngừa vạn nhất bị chúng tấn công từ cánh phải. Trong vòng mười lăm ngày quay lại báo cáo." Đại Tề nằm ở phía đông đại lục, quá trình hành quân đại quân phải đi ngang thung lũng thần bí lân cận Bắc cảnh. Hàng Sở từ nhỏ đến lớn chỉ rời đế đô Khánh Dương một lần, chính là bốn năm trước Thái tử lâm trọng bệnh cần tìm thần dược, Hàng Sở đã từ phương bắc mang thuốc về. Nếu nói bằng hữu, lại còn ở gần đây, chỉ có thể là ở phương bắc. Hơn nữa ánh mắt đứa nhỏ này vẫn luôn lưu luyến ở hướng đấy.

"Mạt tướng tuân lệnh! Đội trưởng Hiệp Ưng quân Lạc Hàng Sở thỉnh Tây chinh Đại Nguyên soái, sau khi mạt tướng quay lại, thỉnh mong Nguyên soái để mạt tướng nhận chức tiên phong, đánh trận đầu thị uy trước man di Hoa quốc!"

"Tốt! Đi sớm về sớm."

Ngẩng đầu nhìn sương trắng trước mặt, ánh mắt Lạc Hàng Sở có đôi chút phức tạp, đã bốn năm rồi, hôm nay hắn lại tới đây.

Vui mừng dĩ nhiên có, thế nhưng ngoại trừ vui mừng còn có chút mong đợi, hồi hộp, khẩn trương. Nay hắn đã 16 tuổi, không còn ngây ngô như năm đó, hắn cũng đoán được mê vụ trước mặt không thể tùy tiện xông vào, bên trong có huyền cơ. Hắn cũng biết thân phận Tiểu Nguyệt không tầm thường, thậm chí còn liên quan đến Linh tộc, không thể muốn gặp là gặp được.

Nhưng hắn vẫn ôm chút hy vọng, mang tâm lý cầu may đến đây, chỉ mong gặp nàng một lần, hỏi nàng có khỏe không, hẹn hai năm sau hắn sẽ trở lại, nàng hãy chờ hắn.

"Đội trưởng, ngài đứng đây đã hai ngày rồi, bên trong sương mù có gì bất thường sao? Hay là có mai phục?" Tiểu binh đi cùng hắn sốt ruột hỏi.

"Không có gì. Các ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại ngay. Tuyệt đối không được đến gần sương mù!" Nói rồi cất bước tiến vào sương trắng.

Đào lâm vẫn mông lung mờ ảo như năm đó, chỉ là hắn không còn gặp ảo cảnh nữa, viên thủy châu kia quả thực rất lợi hại.

Đi thật nhanh vào rừng đào, hắn dừng chân: "Tiểu Nguyệt, ta đến thăm muội. Bốn năm không gặp muội vẫn khỏe chứ. Hôm nay ta phải theo ngũ thúc ra chiến trường, có lẽ đi mất hai năm. Vừa đúng, hai năm sau cũng chính là hẹn ước của chúng ta, chờ ta nhé!"

***

"Ngày mai muội phải vào cấm địa rèn luyện rồi, sợ không?" Buổi tối trăng treo đầu liễu, ánh bạc rải vào hành lang cửu tầng thánh tháp. Vũ Hiên ngồi vắt chân trên khung cửa sổ, thanh y trong đêm trăng ưu nhã, tạo cho người ta cảm giác hắn là tiên nhân du ngoạn chốn nhân gian.

Đối mặt hắn là tiểu cô nương dung nhan thanh lệ chưa dứt nét non nớt, mắt phượng mi dày không che được đôi ngươi lấp lánh như tinh thần. Nàng chống cằm bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, nói: "Không sợ, chỉ là hơi lo lắng, nhỡ muội làm bà bà thất vọng thì làm sao bây giờ." Nàng cảm giác bà bà gần đây rất lạ, có chút gấp gáp, nhưng bà cũng không thúc giục nàng, đôi lúc nàng có ảo giác bà bà đang chạy đua với thứ gì đó, rất vội, vội lắm.

Vũ Hiên đưa tay xoa đầu muội muội, mỉm cười nói: "Muội chỉ cần cố gắng chuyên tâm làm tốt những việc muội cần phải làm, đừng nghĩ nhiều." Chân Chân sắp phải vào cấm địa nguy hiểm trùng trùng tu luyện, chuyện của linh nữ tạm thời không nên cho muội ấy biết.

Vũ Chân Nguyệt lại thất thần nhìn ánh trăng, nàng sắp vào U Tuyền cấm địa rồi, có thể trong năm năm mười năm, thậm chí là mấy mươi năm cũng không thể hoàn thành huấn luyện trở ra được. Tử Y ca ca, ước hẹn bảy năm...

"Muội vẫn còn nhớ tiểu tử kia à? Tử... Tử gì đó?" Thấy muội muội thả hồn đi đâu đâu, Vũ Hiên lên tiếng.

"Ca? Sao huynh lại biết?"

Vũ Chân Nguyệt sửng sốt, nàng chưa từng nói về Tử Y ca ca cho huynh ấy mà!

"Mặc kệ làm sao huynh biết, có phải muội vẫn nhớ hắn không?" Ánh mắt Vũ Hiên dừng ở sợi dây bạc trên cổ Vũ Chân Nguyệt.

"Vâng..." Nàng cúi đầu lí nhí, gò má thoáng đỏ lên.

"Hôm nay hắn đến tìm muội. Nói là hắn phải đi theo thúc thúc hắn rèn luyện, có lẽ mất mấy năm mới trở lại, bảo muội nếu hắn trễ hẹn thì đừng giận dỗi hắn. Cũng bảo muội chờ hắn." Vũ Hiên biên soạn lại lời Lạc Hàng Sở một lần. Lúc nãy Chân Chân thất thần, hắn đoán có lẽ muội muội canh cánh lời hẹn năm đó, hắn nói dối chỉ muốn nàng đừng bận lòng, tâm không an bước vào U Tuyền chẳng khác nào tìm chết.

___________________________

Hoa lưu ly



Hoa tử đằng



Hoa lan hoàng dương



Hoa tuyết điểm (xuyên tuyết, giọt tuyết)





Gỗ cẩm lai tím


(gỗ này màu tím tự nhiên, một trong những loại gỗ quý hiếm đắt nhất trên thế giới.) 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp