Song Nguyệt Hẹn

6. Âm mưu


1 năm

trướctiếp

Lạc Hàng Sở nhìn tiểu cô nương đối diện, mày nhíu chặt thể hiện sự thiếu kiên nhẫn.

"Ta không đồng ý hôn sự này!"

Mục Huyễn Vân cúi đầu, hàng mi dày cụp xuống che đi đôi mắt, quả nhiên!

Im lặng một lúc thật lâu, nàng ngẩng đầu: "Ta biết rồi."

Lạc Hàng Sở bất ngờ, câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của hắn. Nàng ta có bản lĩnh làm cho phụ hoàng định ra mối hôn sự này, hiện tại lại dễ dàng buông tay, rốt cuộc là đang tính toán chuyện gì. Kỹ càng đánh giá nàng một lần nữa, hắn thật sự không hiểu. Nhưng ngay sau đó đã có đáp án.

"Ta sẽ không cưỡng ép điện hạ, chỉ là, thân phận Nguyệt vương phi tương lai này ta vẫn cần dùng đến, tạm thời không thể trả lại ngài được." Bỏ qua buồn bã trong lòng, nàng dõng dạc nói.

"Hừ!" Lạc Hàng Sở lạnh mặt khinh thường. Phụ hoàng thật khéo chọn con dâu, chọn được nữ tử tham vọng quyền lực mà hắn chán ghét nhất.

"Tiểu nữ xin cáo lui."

Mục Huyễn Vân lui khỏi thư phòng, gắng giữ bước chân vững vàng, nàng mím môi kìm tiếng nấc trở lại.

Mục Huyễn Vân, huyễn vân, vốn là áng mây hư ảo. Nàng không phải con gái phú thương Mục gia giàu có nhất Lăng Tề quốc, con gái Mục gia từ nhỏ theo tổ mẫu sống thanh tu trên Phật sơn sớm đã bị kế mẫu hại chết vào ba năm trước rồi, nàng ấy tên Mục Minh Thi, còn kẻ mạo danh là nàng đây, họ Vũ, tên Chân Nguyệt, là đương nhiệm linh nữ đời thứ năm Vụ Sinh thành.

Ba năm trước Vụ Sinh thành gặp phải nạn kiếp, bất ngờ bị Dực tộc cường hãn tấn công, chẳng những thế bọn chúng sớm đã cài điệp giả trong thành, trong ứng ngoại hợp khiến mọi người không kịp trở tay.

Linh nữ sư phụ vốn mang nội thương trong người lại giao đấu bị trọng thương lần nữa, sau khi cưỡng ép truyền hết tu vi cả đời cho nàng thì qua đời. Đại trưởng lão hộ tống nàng đi khỏi thành Vụ Sinh, an bài cho nàng thân phận đích nữ Mục gia ở Lăng Tề.

Dường như mọi người đã lường trước ngày này nên sớm có chuẩn bị, chỉ là không ngờ lại có nội ứng.

Tề hoàng được đại trưởng lão gửi gắm chiếu cố nàng, một năm trước cũng bạo bệnh băng thệ*. Trước khi lão nhân gia an nghỉ đã bí mật đề cập đến việc tứ hôn nàng và Nguyệt vương, ban đầu nàng cự tuyệt, thế nhưng duyên phận thật kỳ diệu, hóa ra Nguyệt vương Lăng Tề lại chính là Tử Y ca ca, nàng nhận ra được nhờ vào mùi hương của thủy châu. Hơn nữa, cảm giác thân thuộc như đã từng quen khi từ xa nhìn thấy Nguyệt vương kia càng khiến nàng khẳng định đó là Tử Y của nàng.

(chú thích: khi hoàng đế, hoàng hậu thái hậu qua đời gọi băng thệ; khi phi tần, công chúa hoàng tử qua đời gọi hoăng thệ. Theo Như Ý Truyện.)

Khoảnh khắc đó nàng nghĩ, nếu ông trời an bài như thế, có lẽ duyên này không mỏng, nàng muốn bất chấp nắm giữ lấy.

Nàng thu mình sống ở Mục gia hai năm, làm một tiểu thư khuê các dịu dàng nhu nhược, không chút nổi bật. Sau đó Mục gia bị chi trưởng trong gia tộc liên lụy, tịch biên lưu đày, nàng vì thân phận đặc biệt nên thoát được một kiếp. Từ đó luân lạc nương nhờ phủ Nguyệt vương, mà trong miệng người Khánh Dương thành, chính là ăn nhờ ở đậu.

Số phận thật trêu ngươi, hóa ra nàng lại thành kẻ thứ ba chen vào tình cảm của Nguyệt vương và Dung Nhược Khê.

Đúng vậy, Tử Y của nàng, mà không phải, bây giờ nên đổi xưng hô thôi. Lạc Hàng Sở đã có người trong lòng, nàng ta tên Dung Nhược Khê, đại tiểu thư nhà Lại bộ thượng thư Dung Kế Cư.

Dung Nhược Khê nghe đồn là người tri thư đạt lễ, thanh ngạo cao quý, thiên phú tu hành cũng không tồi, được dân chúng ca tụng là đệ nhị tài nữ Khánh Dương thành, chỉ xếp sau Tuệ Anh quận chúa phủ Huyền vương.

***

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, khắp phố treo đèn kết hoa, hình dáng màu sắc muôn hình vạn trạng chiếu sáng cả con phố đêm.

Trong ngõ hẻm hoa đăng không chiếu đến, một bóng người khoác áo choàng trắng phủ kín đầu im ắng đi ra hướng ngoại thành, trông dáng vẻ dường như rất vội.

Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống khu rừng đen kịt, Vũ Chân Nguyệt bỏ mũ choàng ra, nhanh chóng ngồi xuống đất điều tức. Không tới một khắc nàng đã có dấu hiệu ngồi không yên, chân mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh ướt đẫm khuôn mặt tái nhợt.

"A..."

Nàng rốt cuộc không trụ được nữa, thân mình đổ xuống đất, cuộn tròn lăn lộn vô cùng thống khổ, nhưng tiếng rên phát ra từ cổ họng vẫn ẩn nhẫn đè nén.

Đây là tác dụng phụ của Hoán nhan đan, vì thay danh hoán phận trốn tránh truy đuổi, nàng đã xin Vân Hạc gia gia thuốc dịch dung. Hoán nhan đan không cần đeo mặt nạ da người, khả năng bị phát hiện sẽ nhỏ hơn rất nhiều, chỉ cần uống thuốc vào rồi dược sư sẽ nặn lại một khuôn mặt hoàn toàn khác, không chút kẽ hở.

Chỉ là thuốc này vẫn đang trong quá trình nghiên cứu chưa được hoàn thiện, người dùng thuốc pháp lực tu vi bị áp xuống chỉ còn ba thành, cứ mỗi đêm trăng tròn phải chịu đau đớn không cách nào thừa nhận, lục phủ ngũ tạng quằn quại như bị cuốn thành từng vòng, chân khí đảo lộn khiến từng mạch máu trong cơ thể gần như nổ tung, gương mặt nhất thời khôi phục hình dạng cũ.

Đau đớn sẽ tăng lên một tầng sau từng lần phát tác, nàng đã chịu đựng được ba năm, không lý nào bây giờ lại không được. Cố gắng một chút nữa sẽ qua thôi!

"Đuổi theo! Đừng để bọn chúng chạy thoát!"

"Dạ, điện hạ! "

Một loạt tiếng bước chân dồn dập tiến tới, Vũ Chân Nguyệt hoảng hốt, kéo lê thân mình trốn vào hốc cây, cắn răng giằng co với đau đớn che giấu khí tức.

Âm thanh đao kiếm ma sát dữ dội chói tai vang lên không dứt, ánh sáng thuật pháp chớp lóe sáng cả vùng trời.

Người cầm đầu được xưng là điện hạ tu vi rất cao, dáng dấp chỉ khoảng trên dưới hai mươi đã đạt tới trình độ tam cảnh Hội nguyên.

Hai phe giao tranh bất phân thắng bại, đột nhiên bìa rừng vọt tới một đạo hắc quang đánh thẳng vào vị điện hạ kia, hắn lập tức tách khỏi chiến cuộc đối phó kẻ đánh lén.

Vũ Chân Nguyệt nhìn trời, mây đen che đi trăng sáng, qua giờ tý rồi (23h - 1h).

"Dực tộc quả nhiên muốn nổi dậy. Hôm nay sẽ để ngươi có đi không về!" Điện hạ lạnh lẽo quát một tiếng rồi vận lực tung đòn quyết định. Mắt thấy hắc y nhân đánh lén lúc nãy sắp bị đánh trúng, bất chợt hắn (điện hạ) trừng lớn mắt, đột ngột thu chiêu, bản thân bị phản phệ phun ra một búng máu tươi.

Trong tay hắc y nhân không biết từ khi nào xuất hiện một nữ nhân, là Dung Nhược Khê. "Nguyệt vương cứu muội!" Tiếng kêu yếu ớt sợ hãi làm người ta thương tiếc.

"Thả cô ấy ra, bằng không các ngươi đừng kẻ nào mong được toàn thây!" Giọng nói chứa đầy sát khí, đôi mắt phượng sâu thẳm mà sáng ngời híp lại, theo tiếng nói vừa dứt, áp lực trong không khí đột ngột tăng mạnh, vài kẻ dực nhân tu vi yếu kém lập tức cảm giác hít thở không thông, nhanh chóng bị thị vệ chế trụ.

Là Lạc Hàng Sở! Vũ Chân Nguyệt kinh ngạc, sao huynh ấy lại đánh nhau với dực nhân? Nàng hé gương mặt tái nhợt nhìn ra, lập tức nhíu chặt mày, huynh ấy chán sống rồi sao, đang bị nội thương mà còn phóng thích linh lực ra ngoài để dọa đối thủ!

Lạc Hàng Sở quả thật đang cậy mạnh dọa dẫm kẻ địch, hắn híp mắt quan sát hắc y nhân, theo hành động đêm nay có vẻ bọn chúng đang tìm kiếm gì đó trong thành, mà phạm vi tìm kiếm lại vây quanh Nguyệt vương phủ của hắn, chứng tỏ vật này rất có khả năng liên quan đến người Nguyệt vương phủ hoặc là được giấu trong phủ.

Lạc Hàng Sở lần nữa ra sát chiêu, đồng thời khẽ gật đầu ra hiệu, không xa sau lưng hắc y nhân bắn ra ba luồng kiếm quang, quang mang chói mắt, hợp với chiêu thức của hắn dệt thành tấm lưới, vây hắc y nhân vào bên trong.

Thân hình Lạc Hàng Sở chớp động, dùng tốc độ kinh người đâm một kiếm vào trung tâm lưới kiếm, nơi đó chính là chỗ hắc y nhân đang đứng.

Không ai nhìn thấy, ngay lúc mũi kiếm cách tim hắc y nhân ba tấc, gã nhẹ nhếch môi cười quỷ dị, khẽ cúi đầu nói gì đó với con tin trong tay.

Vẻ mặt Dung Nhược Khê hiện lên sự khổ sở, đấu tranh, quyết tuyệt. Xin lỗi!

Tất cả diễn ra quá nhanh, không một ai kịp phản ứng, khi mũi kiếm Lạc Hàng Sở lướt qua người Dung Nhược Khê đâm vào hắc y nhân, Dung Nhược Khê bỗng trở giáo, truyền chân khí vào chủy thủ tung đòn trí mạng với người nắm kiếm.

Máu tươi ở bả vai tí tách ứa ra qua y phục, Lạc Hàng Sở không dám tin nhìn Dung Nhược Khê đang khóc lóc nói xin lỗi: "Cho ta lý do?" Mỗi một từ đều rít qua kẽ răng. Nếu không phải vừa rồi hắn kịp lách mình làm lệch vị trí đâm, thì giờ này nơi chủy thủ cắm vào chính là tim hắn.

Không để Dung Nhược Khê giải thích, hắc y nhân đánh ngất nàng ta rồi vung kiếm chém về phía Lạc Hàng Sở.

Binh khí va chạm bắn ra tia lửa, là kiếm của Lạc Hàng Sở, Tề Húc và hắc y nhân đánh vào nhau. Ba luồng kiếm quang sau lưng hắc y nhân lúc nãy là do Tề Húc tung ra.

"Thì ra ngươi sớm đã uy hiếp Dung Nhược Khê, tiểu nhân âm hiểm!" Tề Húc giận dữ mắng.

"Hắn đâu chỉ âm hiểm, hắn vẫn luôn che giấu thực lực chân chính!" Lạc Hàng Sở quệt máu bên khóe miệng, trào phúng nói, "Mục đích của các ngươi là Dung Nhược Khê, đã uy hiếp được người sao không trực tiếp bàn điều kiện mà còn dẫn dụ chúng ta tới đây?"

Bọn chúng đã có được người nhưng vẫn dẫn hắn tới đây rõ ràng là chưa chắc chắn tìm đúng, muốn thông qua hắn thăm dò tin tức.

"Nữ tử được các ngươi bảo vệ là ai?" Hắc y nhân trầm giọng nói.

Nữ tử được bảo vệ? Lạc Hàng Sở trầm mặc, dực nhân tìm kiếm tung tích một nữ tử, nữ tử kia chắc chắn không đơn giản.

"Ngươi là cái thứ gì mà ta phải nói cho ngươi biết." Lạc Hàng Sở ngạo mạn châm chọc.

"Muốn chết!" Hắc y nhân quát lạnh, Nguyệt vương có lẽ biết được gì đó, chỉ là đợi ta phế ngươi trước rồi tra hỏi sau cũng vậy thôi. Sát chiêu hung hiểm không ngừng đánh ra.

Tề Húc một bên hỗ trợ Lạc Hàng Sở đang bị trọng thương một bên đối phó hắc y nhân, qua vài chiêu giao phong đã có dấu hiệu yếu thế.

Vũ Chân Nguyệt khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, bọn chúng đến tìm nàng? Tới nhanh như vậy sao, xem ra trên đại lục đâu đâu cũng có điệp giả của Dực tộc.

Nàng sốt ruột nhìn ra chiến cuộc bên ngoài, nén tiếng ho khan sắp bật ra, nếu nàng còn không trợ giúp có lẽ hôm nay Lạc Hàng Sở khó toàn thân trở ra.

Thử vận linh lực, Vũ Chân Nguyệt nhíu mày, chân khí còn quá hỗn loạn, nếu cưỡng ép ra tay chắc chắn bị phản phệ trọng thương, việc rèn đúc tâm trận sẽ trì trệ, cần tu luyện bất kể ngày đêm đem tu vi bù vào. Hơn nữa lần Hoán nhan đan phát tác vào tháng sau sẽ còn thống khổ hơn hôm nay gầp nhiều lần.

Mắt thấy Lạc Hàng Sở lại phun ra máu tươi, nàng không nghĩ được nhiều nữa, đem mũ trùm lên đầu che khuất nửa khuôn mặt, hai tay kết ấn, điều khiển trận trận cuồng phong cuốn lên lá khô trong rừng, linh lực cuồn cuộn hóa thành kiếm khí (kiếm khí kiếm từ linh khí tụ thành) chém về phía hắc y nhân.

Thời điểm hắc y nhân bị bất ngờ đang chật vật chống đỡ đòn tấn công cường đại, Vũ Chân Nguyệt lắc mình ẩn vào cuồng phong im hơi lặng tiếng đến gần, vận lực đánh một chưởng vào ngực hắn, đưa tay đoạt Dung Nhược Khê đã bất tỉnh nhân sự về. Rồi lại dùng tốc độ mắt thường khó có thể thấy rõ tiến lại chỗ đám người Lạc Hàng Sở.

Nàng giao Dung Nhược Khê cho Tề Húc, đưa tay dìu Lạc Hàng Sở vận khinh công chạy trốn.

***

"Là người Linh tộc sao?"

"Đúng vậy. Khụ khụ... Kẻ đó ra tay quá nhanh, lại dùng cuồng phong che giấu hành động, ta căn bản không nhìn thấy cái gì cả! Chỉ là tu vi kẻ đó rất cao cường, khụ... một chưởng kia suýt nữa đã chấn đứt tâm mạch của ta, chắc chắn là cao thủ ngũ tầng Sơ vi, nếu ta nhìn không nhầm thì chiêu thức hắn sử dụng chính là Tàng Phong*. Khụ khụ..."

(Các bạn vui lòng xem lại đoạn đầu chương 1, giới thiệu về tuyệt chiêu của BS thành.)

"Bạch Sa thành xưa nay giao hảo với Vụ Sinh thành, Vũ Khúc Trì tìm cao thủ Bạch Sa thành hỗ trợ cũng không có gì lạ. Ngươi tiếp tục điều tra xem linh nữ kia đang trốn nơi nào. Còn nữa, để ý Dung Nhược Khê kia một chút, rất có thể ả là người chúng ta cần tìm. Cẩn thận đừng bứt dây động rừng, chúng ta còn phải lưu ở Lăng Tề thâu tóm triều đình phục vụ cho đại kế của Thần tộc* sau này, tốt nhất không nên làm bọn họ chú ý." Nụ cười u ám nở ra trong bóng đêm, không phải ai khác, chính là Đô đốc đại tướng quân Ninh Khiêm Phương, điệp giả Dực tộc ẩn náu ở Đại Tề.

(Dực tộc tự cho rằng bộ tộc của mình cao quý, xứng đáng đứng đầu thiên hạ nên xưng Thần tộc.)

***

"Cô nương xin dừng bước. Khụ..." Lạc Hàng Sở ho khan tiến lên hai bước.

"Có chuyện gì?"

"Cô nương có biết lai lịch những người kia không? Bọn chúng vì sao mà tới đây?" Hắn nhận ra nàng dùng chiêu thức dường như thuộc về Linh tộc, chắc chắn không phải người tầm thường. Vừa rồi còn ra tay cứu bọn họ, đoạt lại Dung Nhược Khê, chứng minh nàng biết được mục đích của đám dực nhân kia.

"Gia tăng phòng vệ Nguyệt vương phủ, bảo vệ chặt chẽ những nữ tử liên quan đến ngài.. khụ... khụ..." Vũ Chân Nguyệt nói thật nhanh, sau đó thân ảnh biến mất trong rừng cây đen kịt.

Sấm chớm đì đùng, khu rừng chợt sáng chợt tối báo hiệu cơn mưa to sắp đổ xuống.

Đôi mắt trong trẻo mà thâm thúy nhìn xoáy vào bóng đêm nơi bạch y nữ tử vừa biến mất, nàng ta biết rất nhiều. Đột nhiên xuất hiện cứu bọn họ, để lại mấy lời sâu xa rồi nhanh chóng rời đi.

Bờ môi mỏng dính máu nhẹ nhếch lên đầy thâm ý.

"Nè lão Sở, ngươi đừng có treo nụ cười ác quỷ của ngươi trong tình cảnh này có được không!" Rừng sâu núi hiểm, sấm lóe chớp giật lại trông vào nụ cười máu me của hắn quả thật rất dọa người, Tề Húc không nhịn được rùng mình.

Lạc Hàng Sở liếc hắn một cái rồi xách kiếm bỏ đi, đi được mấy bước lại vòng trở về: "Ngươi hay ta?"

"Cái gì?"

Lạc Hàng Sở thiếu kiên nhẫn, hất mắt hướng về Dung Nhược Khê đang nằm bất tỉnh trên đất.

Tề Húc hơi do dự: "Không phải ngươi đang bị thương sao?"

Lạc Hàng Sở không buồn nhiều lời, vẻ mặt rõ ràng biểu hiện, vậy ngươi còn đứng đó làm gì.

Tề Húc thở hắt ra, xốc Dung Nhược Khê lên vai cõng về.

"Lúc nãy ngươi cười cái gì?"

Lạc Hàng Sở bị thương nhưng cước bộ cũng không trì hoãn: "Bạch y nữ tử đã xuất hiện đúng lúc như vậy chắc chắn nàng ta vẫn luôn âm thầm ẩn núp xung quanh chúng ta. Sau này sẽ còn gặp lại! Còn nữa, ta không cười."

"Nói cũng phải... Mà biết đâu người ta chỉ vô tình đi ngang cứu ngươi một mạng, bớt tự luyến chút đi..." Tề Húc nói xong cũng tự thấy không đúng, không âm thầm theo sau sao có thể xuất hiện đúng lúc thế chứ, dường như lại còn biết rất nhiều nội tình bên trong nữa.

Hắn vừa ngẩng đầu lên lập tức nhận được cái lườm khinh thường từ Nguyệt vương điện hạ. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp