Song Nguyệt Hẹn

3. Trẻ con ước hẹn


1 năm

trướctiếp

""Thần tiên ca ca, tỉnh lại đi! Ra ngoài rồi!" Cuối cùng nàng làm được rồi, tốn mất hai ngày cuối cùng cũng giải được Mộng Trần trận, vừa lôi vừa kéo, lê lết chật vật đưa được thần tiên ca ca thoát khỏi trận pháp.

"Mẫu phi đừng bỏ lại con mà..." - "Thần tiên ca ca..." Lạc Hàng Sở tám tuổi gục đầu bên giường mẫu thân khóc không thành tiếng, bổng nhiên khung cảnh xung quanh như bức tranh bị xé mở, tiếng gọi non nớt đượm lo lắng vang bên tai. Là ai đang gọi, thần tiên ca ca là ai? Mẫu phi nằm trên giường bổng mờ ảo, tất cả trước mắt bị làn khói trắng mông lung bao phủ, hắn hoảng loạn nhào tới bên giường, vươn tay nhưng cái gì cũng không bắt được.

Bả vai bị lay mạnh, là ai, mẫu phi đâu, đây là đâu? "Thần tiên ca ca, tỉnh lại!" Ai gọi, là ai, là ai, rốt cuộc đây là đâu?

"A..."

Ánh sáng tràn vào đôi mắt nhòe sưng, gương mặt xa lạ lại dường như từng thấy ánh vào mắt, gương mặt nhỏ nhắn ấy tràn đầy lo lắng rồi chuyển sang mừng rỡ.

"Huynh tỉnh rồi!" Tiểu Chân Nguyệt nhào qua bắt lấy tay hắn lắc qua lắc lại, dọa chết nàng rồi, lúc nãy thần tiên ca ca cứ vừa khóc vừa gào, làm nàng sợ muốn chết.

"Có nước không..."

"Nước? A, có nước có nước!" Nàng đưa túi nước tới trước mặt hắn. "Huynh có sao không, có khó chịu không? Huynh dọa chết muội rồi."

Lạc Hàng Sở nhận túi nước, uống vài hơi rồi ngẩn ngơ nhìn nàng, hai mắt không có thần, còn chưa hoàn toàn thanh tĩnh.

"Sao huynh lại ở đây? Nơi đây rất nguy hiểm sao huynh lại vào? Hay là huynh lạc vào hả? Mấy vị thúc thúc đi cùng huynh đâu? Họ cũng rơi vào đây sao?" Tiểu Chân Nguyệt huyên thiên. Cũng không thèm để ý chính mình giờ lem luốc như con mèo, ngồi xổm trên đất mở to mắt nhìn Lạc Hàng Sở.

"Là muội?!" Là nàng đã cứu hắn sao, tiểu cô nương rơi xuống suối hôm đó? Nàng là thiên thần trời cao phái tới cứu vớt hắn trong tuyệt vọng sao? Lạc Hàng Sở dùng giọng vô hạn chân thiết nói: "Cảm ơn! Tiểu muội muội, cảm ơn!"

"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ xíu ấy mà!" Vũ tiểu cô nương mặt dày khoác lác, cũng không nghĩ lại xem là ai đã chật vật giải trận hai ngày qua.

"Ca ca, huynh mơ thấy mẹ sao? Lúc nãy huynh vừa khóc vừa gào mẫu phi." Tiểu Chân Nguyệt ngây thơ thật thà hỏi.

"Huynh mơ thấy bà, thấy bà rời xa... Mà ai khóc chứ, muội nhìn nhầm rồi" Hắn mới không thừa nhận cái người vừa khóc vừa la khi nãy là hắn đâu.

Đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây sương trắng lượn lờ, phía sau là rừng đào ngợp hương khoe sắc, không xa đằng trước có một con suối nhỏ, cỏ non như tấm thảm nhung xanh mượt tận khuất trong sương mù, vô số cây nấm thấp lùn đủ mọi màu sắc đang phát sáng một cách thần kỳ rải rác trên thảm cỏ. Mơ hồ còn thấy được bóng dáng những gốc cổ thụ chọc trời phía xa xa. Tiên cảnh nhân gian cũng chỉ thế này thôi.

Quay đầu, hắn hỏi tiểu Chân Nguyệt: "Đây là nơi nào?"

Lại nhìn y phục lấm lem bùn đất còn có vài chổ bị sứt rách của cả hai, hắn nhớ khi thất lạc với đám người Ninh tướng quân, đi một hồi vẫn không tìm được họ, lại nhìn thấy phía trước có thung lũng sương mù dày đặc, không thèm nghĩ ngợi liền chạy vào. Trước khi lên đường tìm thuốc quốc sư đã đặc biệt dặn dò phải cẩn thận với những nơi có sương mù, nếu có thể không tiếp xúc thì tuyệt đối đừng đến gần.

Bỏ mặc lời nhắc nhở, hắn nghĩ sương mù thì có gì ghê gớm, cùng lắm không thấy rõ địa hình xung quanh, loanh quanh một chút cũng ra được. Huống chi rất có khả năng ở bên trong có thể tìm thấy cỏ Ly sầu.

Kết quả vừa tiến vào, xung quanh mờ mịt, một làn hương thoang thoảng như hư ảo lại như vấn vương quấn quýt lấy hắn, làm cách nào cũng không xua đi được. Đầu óc dần mơ hồ, kế đó hắn nhìn thấy mẫu phi, thấy cung Minh Lệ chìm trong biển lửa, thấy được sự tuyệt vọng năm đó, rất sợ, rất đau.

"Là muội đưa huynh đến đây à?" Trước khi mê man rõ ràng hắn đang ở sâu trong đào hoa lâm. Nhìn tình hình chật vật của đôi bên, chắc nàng lôi hắn đến đây rất khổ sở, dáng người như bí đao lùn lại làm được như vậy thật không dễ dàng gì.

"Vâng. Đây là thung lũng Vong Quy, vong quy vong quy, không thể quay về." Tiểu Chân Nguyệt nói đoạn vẻ mặt lại hiện vẻ gấp gáp không yên, "Muội dẫn huynh ra ngoài, nơi này không thể ở lâu, nếu bị phát hiện thì tiêu."

"Khoan đã, muội có từng thấy loại cỏ này chưa? Xung quanh đây có không?" Lạc Hàng Sở kéo tay tiểu Chân Nguyệt đang quay đầu định đi, lấy từ trong ngực ra một mảnh lụa, bên trên vẽ một cây cỏ màu tím hoa trắng, chính là Ly sầu thảo.

"Cỏ tử tử*!"

(chú thích: tử có nghĩa là tím.)

"Muội từng thấy?" Hắn mừng rỡ.

"Có thấy, trước cửa phòng muội có hai cây. Nhưng mà... mấy bữa trước muội đã nhổ đem cho Lan Di tỷ tỷ làm bánh hết rồi."

"Hết rồi?!" Niềm vui chưa kịp dâng lên đã bị thất vọng đánh chiếm. Đại hoàng huynh không còn nhiều thời gian nữa.

Tiểu Chân Nguyệt bị âm thanh cao vút của hắn làm hoảng sợ, cúi đầu nhìn mũi chân, lí nhí: "Hết rồi."

Thấy mình thất thố doạ đến nàng, hắn dịu giọng: "Huynh không phải trách muội."

Nàng vẫn cúi đầu, đá đá mấy hòn sỏi dưới chân, chợt nhớ ra một chuyện, nhảy cẩn lên kêu: "Muội nhớ rồi, muội biết ở đâu có cỏ tử tử."

Ngón tay mũm mĩm chỉ về rừng cây cao lớn trước mặt: "Ở trong rừng, hồi nhỏ muội hái tử tử ở đó về trồng!"

"Tốt quá!" Lạc Hàng Sở reo mừng một tiếng rồi định chạy đi, chợt bị túm chặt tay kéo lại: "Không được, huynh không vào được!"

"Sao chứ?" Không vào được?

"Bởi vì nơi đó là... Tóm lại là không thể vào!" Khu rừng phía trước là cấm địa, chỉ những ai tu luyện đã đạt được tới cảnh giới thứ tám trên mười lăm cảnh trở lên mới có thể vào. Trong cấm địa có lực ép* cực lớn, linh khí cuồn cuộn, rất có lợi để tiến hành rèn luyện, mài giũa bản thân, một khi thành công đi ra ngoài, chẳng những tu vi tăng tiến mà sức chiến đấu cũng tăng lên đáng kể. Song, nếu kẻ có tu vi thấp kém tiến vào, nhẹ thì bị phế, nặng thì sẽ bị nghiền thành thịt vụn, tan xương nát thịt chết không toàn thây.

(chú thích: lực ép đại khái giống áp suất ấy.)

Vì sao nàng vào được ư? Bởi vì tu vi nàng quá cao? Không phải đâu, nàng đi theo phụ thân tộc trưởng đại nhân nên mới vào được đấy.

"Huynh nhất định phải lấy được cỏ Ly sầu!" Hắn bất chấp lời can ngăn của nàng, dợm bước đi vào rừng.

"Vào trong sẽ chết!" Nàng hét lên đuổi theo.

"Không còn lựa chọn nào khác! Nhất định phải vào." Sự kiên quyết hiện lên trong đôi mắt thiếu niên vẫn chưa thực sự trưởng thành.

"Muội có cách muội có cách. Huynh theo muội ra ngoài trước đi."

***

Trước bìa cấm địa Vụ Sinh thành, một thiếu niên cao gầy, vận y phục tơ tằm màu thiên thanh, mặt mày tuấn dật, mũi cao, môi mỏng đỏ sẫm, kết hợp với đôi mắt xếch hồ ly, yêu nghiệt không nói nên lời, hoàn toàn trái ngược với bóng lưng thư sinh của hắn. Đôi mắt dài hơi híp, hồi tưởng lại nguyên nhân vì sao bản thân lại xuất hiện ở chỗ này.

"Đây ?" Hiên buông kiếm quái dị hỏi, đôi mắt hồ ly nheo nheo nhìn trên bàn đá trong sân viện ngập đầy bánh kẹo.

"Này kẹo mật, bánh mật, kia bánh Tử mới ra ." Tiểu Chân Nguyệt nghiêm túc giới thiệu từng món, vẻ mặt tươi cười lấy lòng, hai tay dâng lên chiếc bánh Tử tinh xảo thơm nức.

"Huynh biết. Bánh Tử đúng không, cái làm từ cỏ t t muội thích nhất đúng không? rất thích cho nên bánh này rất quý đúng không? Muội muội thương ca ca nhất cho nên mới đem cho ca ca đúng không?" Hiên cười đến giảo hoạt tuôn một tràng dài, cuối cùng dứt khoát: "Bớt làm bộ đi, chuyệnmuốn huynh giúp thì nói đi."

Nha đầu tham ăn này lại có thể đem thứ yêu thích tặng cho người ta đủ biết không tốt lành . Bánh Tử vừa mền vừa xốp, ăn mấy cũng không ngấy, lúc Lan Di tỷ vừa hấp xong hắn đã nhanh tay ăn trước mấy cái rồi, còn bánh mật kẹo mật gì đó không có sức hấp dẫn với hắn. Cho nên dùng đồ ăn dụ dỗ căn bản không tác dụng. Aiz, nhưng bộ mặt nịnh nọt lấy lòng của nha đầu này lại lực sát thương vô cùng lớn a, thôi vậy.

...

"Muội muốn lấy cỏ Ly sầu?" Hiên nghi ngờ hỏi, trong này tuyệt đối vấn đề, không chỉ đơn giảnmuốn làm thêm nhiều bánh Tử như Chân Chân nói. Muội muội này của hắn đột nhiên muốn lấy Ly sầu thảo làm ? Hay là lấy giúp ai?

***

"Tử tử." Tiểu Chân Nguyệt đưa mấy cây cỏ màu tím hoa trắng cho Lạc Hàng Sở. Ca ca thật lợi hại, nàng biết tu vi của huynh ấy mới chỉ tới Sơ vi - tầng thứ năm trong Linh thuật, mặc dù ở tuổi mười lăm như huynh ấy đạt tới Sơ vi đã là thiên tài rồi, nhưng mà vẫn không đủ để tiến vào cấm địa, không biết huynh ấy dùng cách gì để lấy cỏ nữa.

"Đa tạ." Lạc Hàng Sở trịnh trọng cảm tạ. Nàng thật sự là thiên thần ông trời phái tới giúp hắn, nếu không gặp nàng, có lẽ đời này hắn cũng không tìm được thuốc để cứu đại hoàng huynh. Ân tình này, không cách nào hoàn trả, lễ vật cỡ nào sánh bằng đây! Đại hoàng huynh từng nói, với nữ tử, hạnh phúc cả đời là thứ các nàng coi trọng nhất.

"Cái này cho huynh. Nó là thủy châu, các loại mê hương gặp phải mùi hương của nó đều trở nên vô dụng. Còn nhớ huyễn hương trong sương mù kia không, cái này có thể giúp huynh cầm cự, hoạt động trong khu vực huyễn hương được một khắc, là do muội luyện ra đấy, rất giỏi phải không. Vậy... thần tiên, vậy muội về nhé!" Tiểu Chân Nguyệt bịn rịn không muốn đi.

"Đừng gọi là 'thần tiên', huynh tên..."

"Vậy muội gọi huynh là Tử Y ca ca nhé! Sau khi xuất quan, bảy năm nữa, muội sẽ tới tìm huynh."

"Nha đầu ngốc, muội không biết tên huynh, cũng không biết nhà huynh ở đâu, làm sao tìm." Lạc Hàng Sở búng tay lên trán nàng, hắn cũng không nỡ quay về.

"Phải ha! Huynh tên gì, nhà ở chỗ nào? Mà nói huynh biết nhé, chỉ cần trong phạm vi ba dặm, dựa vào mùi của thủy châu, muội nhất định có thể tìm được." Tiểu Chân Nguyệt ưỡn ngực kiêu ngạo nói.

"Không cần! Huynh sẽ tới tìm muội, khi gặp lại, huynh sẽ nói muội biết tên của huynh." Hắn cầm tay nàng, đặt vào đó một viên huyết châu (ngọc châu màu đỏ) nho nhỏ, "Thứ này là Bích Hải trầm châu, vốn được xâu thành hai cái vòng tay, huynh đang mang một cái. Viên ngọc nhỏ trong tay muội là của cái còn lại, trên đời chỉ có hai cái thôi. Muội giữ kỹ nhé, khi đến đây lần nữa, huynh sẽ xâu nó lại hoàn chỉnh, nguyên vẹn trao cho muội!"

Từng câu từng chữ, trịnh trọng như thề nguyền.

Cũng chính vì lời hứa hẹn mang nặng thâm tình thời thơ ấu, đã tạo thành chấp niệm một đời trong lòng nữ tử.

Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé không còn thấy rõ trong sương mù, Lạc Hàng Sở khẽ mỉm cười, trong gió vẫn còn phiêu đãng âm thanh của nàng.

"Muội tên Tiểu Nguyệt, huynh nhớ nhé!"

Trong Đào Nguyên cốc, gấu áo dài màu thiên thanh cũng lẳng lặng biến mất sau gốc đào hoa thụ trăm năm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp