Song Nguyệt Hẹn

2. Ám ảnh


1 năm

trướctiếp

Đập vào mắt tiểu Chân Nguyệt là một bóng tím ngược sáng đang cúi người gắng sức kéo tay nàng. Gương mặt người đó rất đẹp, đẹp như ca ca nàng vậy, tuy cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu nhưng lại khiến Vũ tiểu cô nương có ảo giác hắn chính là thần tiên từ trên trời giáng xuống cứu nàng.

"Thần tiên!" Nàng ngây ngô yếu ớt khẽ gọi.

"Đưa tay kia cho ta!" Lạc Hàng Sở thở hổn hển nói.

Hắn đang đi trong rừng thì nghe được tiếng kêu cứu, lần theo âm thanh chạy tới bìa rừng liền nhìn thấy bóng dáng hồng hồng bị dòng nước cuốn trôi.

"Điện hạ? Điện hạ người chạy đi đâu vậy!" Âm thanh xôn xao từ phía sau truyền đến cùng với tiếng bước chân của thị vệ. Lúc nãy mọi người đang phân tán tìm thuốc trong rừng đột nhiên nhị điện hạ như phát hiện cái gì đó rồi vội vàng chạy về hướng này.

"Mau! Các ngươi mau tới đây giúp ta một tay!" Lạc Hàng Sở gấp gáp hô to, hắn cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không kéo được cô bé dưới suối lên, dù sao hắn cũng chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi sức yếu lực mỏng. (11 tuổi nhé)

"Đa.... đa tạ thần tiên ca ca!" Tiểu Chân Nguyệt vừa được vớt lên ngồi co ro run rẩy, gương mặt ngâm lâu trong nước lạnh đến tái nhợt, đôi mắt vẫn còn sợ hãi ngân ngấn nước cảm tạ Lạc Hàng Sở.

"Vì sao ngươi lại rơi vào trong nước? Nơi này là rừng sâu nhiều dã thú sao ngươi lại ở đây? Ngươi đi với ai? Một mình sao? Trẻ nhỏ đi một mình rất nguy hiểm ngươi không biết sao?" Lạc Hàng Sở nhìn cô bé đang run run mếu máo tuôn một tràng dài, thật ra hắn định an ủi nàng nhưng không biết làm sao, lời ra đến miệng lại thành như thế này, hắn thấy rất ảo não.

"Oaaaaa....."

Tiểu Chân Nguyệt đột nhiên òa khóc.

"Này.... sao lại khóc rồi?! Đừng khóc..." Miệng Lạc Hàng Sở méo xệch, tiểu nha đầu này sao mới nói đã khóc rồi. Hắn lúng ta lúng túng vỗ vỗ vai nàng dỗ dành.

"Oaa.. híc... mọi người không cần muội nữa. Muội muốn về nhà... Phụ thân... ca... Muội sợ, rất.... rất sợ." Tiểu Chân Nguyệt bất ngờ nhào vào lòng Lạc Hàng Sở, ôm hắn khóc nức nở.

".... Không sao, không sao nữa rồi. Đừng khóc mà!" Để mặc nàng bôi hết nước mắt nước mũi lên người mình, hắn trúc trắc dỗ dành. Đây là lần đầu tiên có người dám làm vậy với hắn, thế nhưng hắn chẳng những không đẩy người ra, không ghét bỏ nàng mà ngược lại còn dịu giọng an ủi.

Khóc một lúc lâu tiểu Chân Nguyệt cuối cùng cũng dừng lại, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn thần tiên vừa cứu mình, cười tươi: "Huynh thật đẹp! Thần tiên đều như huynh sao?"

"Gì? Thần tiên?" Nha đầu này sao mới khóc đây nhoáng cái đã cười toe toét rồi! Thần tiên? Khen hắn sao? Lạc Hàng Sở dở khóc dở cười, thật ngốc!

"Ngươi lạc đường sao, nhà ngươi ở đâu? Ta để thị vệ đưa ngươi về." Lạc Hàng Sở ngồi xổm trên đất đưa tay xoa đầu tiểu Chân Nguyệt.

"Ở kia!" Tiểu Chân Nguyệt chỉ chỉ tay về ngọn núi phía sau lưng, rồi cúi đầu ủ rũ: "Muội không có đi lạc. Phụ thân bắt muội vào tháp theo bà bà đi học, muội không muốn nên bỏ nhà đi!"

Bỏ nhà đi? Nhìn cái bọc bé tí nàng buộc sau lưng, hắn không nhịn được phì cười: "Ha ha ha, nha đầu, kia là hành lý của ngươi sao? Ngốc quá đi, bỏ đi phải mang thật nhiều tiền theo, vàng lá cũng được, ngươi mang cái gì theo vậy hả? Mà con nít cũng không thể không nghe lời, như vậy sẽ không khiến người khác thương, hiểu không?"

Tiểu điện hạ vừa chỉ bảo tiểu cô nương nhà người ta cách thức bỏ nhà đi vừa đoạt cái bọc 'hành lý' mở ra xem. Này, đồ ngốc này mang toàn bánh kẹo và đồ ăn?

"Phải mang tiền sao? Nhưng mà giờ muội muốn về nhà! Muội nghĩ rất kỹ rồi, đi học dù thế nào cũng không đáng sợ bằng bỏ nhà đi." Tiểu Chân Nguyệt phụng phịu bày tỏ suy nghĩ, theo bà bà học ít ra sẽ không bị chìm trong nước, không bị lạnh, cũng không bị chết. Học xong sau này rơi xuống nước chắc sẽ không chìm...?

"Học có gì mà đáng sợ chứ! Ngươi nghe ta nói, ngươi phải nghe lời trưởng bối, bọn họ đều rất thương ngươi, ép ngươi học cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi, ngươi học thành tài rồi sẽ không sợ bị rơi xuống nước nữa, khi đó ngươi có thể tự bảo vệ mình, sẽ có năng lực bảo vệ những người xung quanh ngươi, đừng để như ta..." Bây giờ hắn không còn mẫu thân quản nữa rồi.

"Ca ca huynh đừng khóc, muội nghe huynh!" Tiểu Chân Nguyệt nhìn thấy Lạc Hàng Sở cúi đầu giống như muốn khóc liền vội vàng an ủi.

"Ai khóc chứ!"

"Ta cho người đưa ngươi về nhé. Ngươi nhớ đường..."

"Tiểu thư ơi... tiểu thư có ở đó không, người trả lời chúng thuộc hạ đi. Ngươi qua kia tìm, ngươi qua đó, chia nhau ra, tiểu thư vừa ra ngoài chắc chắn không đi được bao xa, nhanh lên, tìm người."

Tiếng nói ồn ào vội vã cắt đứt lời Lạc Hàng Sở, nghe âm thanh có vẻ rất nhiều người đang tiến tới đây.

"Người nhà ngươi tìm tới phải không?"

"Là Chung thúc thúc!" Đôi mắt to tròn của tiểu Chân Nguyệt sáng lên, "Muội phải về rồi. Cám ơn huynh cứu muội. Cái này cho huynh." Nàng hơi không nỡ tạm biệt thần tiên ca ca, nhưng rồi cũng tháo bên hông xuống một cái ống nho nhỏ bằng ngọc, bên trong là thức ăn nàng thích nhất, còn có một viên đan dược tiểu gia gia Dẫn Xuyên thành tặng vào sinh thần năm ngoái, nghe nói có thể kéo dài mạng sống trong lúc nguy nan gì đó.

Lạc Hàng Sở nhìn bóng dáng chạy xa khuất của tiểu cô nương, vô thức cong khóe môi, cúi đầu nhìn ống ngọc nhỏ trong tay, mở ra xem, toàn kẹo là kẹo, còn có một viên thuốc gì đó màu nâu sẫm, hắn mỉm cười cất vào trong ngực.

"Điện hạ, thứ này là kỳ bảo." Trưởng hộ vệ Ninh Khiêm Phương kiêm Đô đốc đại tướng quân đắc lực bên cạnh phụ hoàng Lạc Hàng Sở mừng rỡ nói.

"Ngươi nói viên thuốc này?"

"Vâng. Năm đó đi sứ Hải Nguyên hoàng triều thuộc hạ đã từng thấy, mặc dù cách rất xa nhưng mùi hương này không thể lầm được. Viên đan dược này chính là Hộ thần đan, nghe nói trên đời chỉ có bảy viên, do Vân Hạc đại trưởng lão Dẫn Xuyên thành dày công nghiên cứu ra, chỉ có thể gặp không thể cầu. Nay có nó thì không cần đi tìm Trường tức đan nữa, thứ này còn tốt hơn gấp nhiều lần so với Trường tức đan kia. Giờ chỉ còn thiếu mỗi cỏ Ly sầu là có thể cứu được Thái tử điện hạ rồi." Mặc dù thất thành Linh tộc không nhập thế tục đã gần ngàn năm khiến thiên hạ đều cho rằng Linh tộc chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, nhưng tầng cao hoàng thất vẫn biết ít nhiều về thất thành, tuy nhiên thất thành cụ thể tọa lạc ở đâu thì Nhân tộc hồ như chẳng mấy người biết tới.

"Tốt quá! Nha đầu kia..." Thứ trân quý như vậy cũng có thể tùy tiện cho một người mới quen biết sao? Lạc Hàng Sở trông theo phương hướng không còn bóng người kia.

"Đi thôi. Quốc sư nói cỏ Ly sầu rất có khả năng mọc ở lân cận thung lũng sương mù bên kia núi."

***

Đào Nguyên cốc nằm trong thung lũng Vong Quy, nơi đây hoa đào trải dài khắp bảy dặm, rực rỡ quanh năm không tàn, một trần gió núi khẽ thổi qua sẽ lay động hàng vạn cánh hoa đào buông mình bay múa, sắc hồng ẩn hiện phiêu du trong lớp sương mù đẹp không sao tả xiết.

Trong màn sương mù mờ ảo có một chiếc bóng nho nhỏ màu hồng đang chầm chậm di chuyển.

"Ây, tại sao lại phong ấn năng lực của con chứ! Cho con quyển sách rồi ném con vào Phù Sinh Mộng sao mà con ra được! Hu hu, bà bà thật nhẫn tâm." Tiểu Chân Nguyệt gân cổ gào lên, nàng đã ở trong trận ba ngày rồi. Năm ngày trước nàng một thân nhem nhuốc được thị vệ đưa về Huyễn cung, mẫu thân thấy nàng thì ôm vào lòng khóc một trận, phụ thân chỉ khẽ vuốt đầu nàng rồi bảo nàng đi nghỉ ngơi. Buổi tối ca ca vào phòng nàng nói lảm nhảm một thôi một hồi, huynh ấy nói khi mọi người phát hiện nàng mất tích thì gần như lo lắng đến phát hoảng, lật tung Vụ Sinh thành vẫn không tìm được người liền mở rộng phạm vi tìm kiếm, cũng may là tìm được. Vũ Hiên còn trưng bộ mặt xấu xa cảnh báo nàng: "Muội tiêu rồi, tranh thủ hưởng thụ hết hôm nay đi."

Kết quả hôm sau phụ thân giao nàng cho linh nữ bà bà, để bà tùy ý xử phạt. Bà bà nghiêm mặt điểm điểm chỉ chỉ phong ấn năng lực của nàng rồi đưa cho nàng quyển 'Nhập môn Huyễn trận', ném nàng tới chỗ này đây.

Trận pháp đang vây khốn nàng tên Mộng Trần, hay còn gọi là Phù Sinh Mộng, người bình thường bước vào đây sẽ bị kích thích thần trí, rơi vào ảo giác của bản thân, có thể là lưu luyến đắm chìm trong những ký ức đẹp đẽ vui vẻ nhất đời người, có thể là lún sâu vào giấc mộng cả đời không cách nào thực hiện được, cũng có thể lâm vào hối tiếc ân hận tuyệt vọng khắc sâu trong tâm khảm, càng có khả năng là đối mặt với sợ hãi sâu nhất trong nội tâm, đối mặt với những việc không muốn xảy ra nhất. Tóm lại là không cách nào tự mình thoát ra được, trừ phi kẻ đó có tâm chí cực kỳ kiên định, định lực cường đại vững vàng đến mức nghịch thiên mới có thể tâm vô tạm niệm bước đi tự do không để vào mắt những ảo mộng trần gian này. Nhưng đó chỉ là trường hợp hy hữu, mấy trăm năm qua chưa có ai làm được, chỉ có thể chìm đắm trong mộng ảo rồi từ từ bị trận pháp hút đi sinh lực kiệt quệ chết đi.

Đó đương nhiên chỉ là với người bình thường, còn những ai mang huyết mạch Linh tộc thì Mộng Trần chẳng qua chỉ là một mê cung to lớn. Giải được đường đi nước bước là có thể ra ngoài, chỉ có điều sẽ tốn rất nhiều thời gian, một tháng, một năm, thậm chí là mười năm trăm năm cũng không thể ra được, bởi vì Mộng Trần dưới công dụng mê cung sẽ không ngừng biến ảo, thay đổi phương vị bố trận, trong trận cũng thiết kế rất nhiều cơ quan, chỉ cần sơ sẩy đụng trúng thì cả mạng cũng không còn. Hoặc nếu tài giỏi hơn có thể trực tiếp tìm mắt trận rồi phá trận là xong.

Mặc dù nàng biết đọc chữ nhưng mớ đồ hình bố cục ngang ngang dọc dọc này nàng đâu có hiểu, bảo nàng tự mình mày mò giải trận có khác gì bảo phụ thân sinh đệ đệ. Kêu la thì kêu la vậy thôi, tiểu Chân Nguyệt vẫn tự biết phận mình, u oán mở 'Nhập môn Huyễn trận' ra trừng to mắt đọc.

"Mẫu phi... Mẫu phi, hài nhi sẽ nghe lời, hài nhi học, nhất định sẽ học thật giỏi.... Mẫu phi đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt... con sợ... Đều tại hài nhi... tại con làm đổ đèn mới cháy, tại con hại mẫu phi kẹt trong đó.. Mẫu phi còn chưa sinh muội muội... Người...... người đừng nhắm mắt, người đừng... đừng chết... đừng bỏ lại hài nhi.... MẪU PHI.....!!!!"

Tiểu Chân Nguyệt giật mình ngẩng phắt đầu lên, ai đang khóc vậy, trong này còn có người sao? Nàng ngồi dậy chạy đi tìm nơi tiếng khóc vừa vang lên, lần mò gần nửa canh giờ rốt cuộc tìm tới một gốc đào cổ thụ, dưới tán cây xù xì là một tiểu ca ca mặc áo tím. Là thần tiên ca ca!

Nàng chạy thật nhanh tới ngồi xổm trước mặt Lạc Hàng Sở, đưa tay lay lay vai hắn, lo lắng gọi: "Thần tiên ca ca, thần tiên ca ca, huynh sao vậy, tỉnh dậy đi, tỉnh lại!"

Gọi mãi hắn vẫn không có phản ứng, nàng lo tới sắp khóc, bỗng đầu óc chợt lóe, là Phù Sinh Mộng, nhất định là huynh ấy bị trận pháp tấn công. Làm sao đây, nàng không biết phá trận, làm sao bây giờ!

"Phải rồi, 'Nhập môn Huyễn trận', bên trong 'Nhập môn Huyễn trận' có phương pháp giải trận phá trận! Thần tiên, huynh chờ muội, muội nhất định sẽ đưa huynh ra ngoài." Ánh mắt trong veo của tiểu Chân Nguyệt hiện lên sự kiên định trước nay chưa từng có, nàng nhất định có thể làm được!

***

Trong căn phòng hoa lệ, trướng gấm đỏ thắm in hoa được buộc gọn sang hai bên nguyệt môn. Nền nhà lát cẩm thạch sáng bóng, bày biện trong phòng đều là những tinh phẩm trân quý có tiền cũng không thể mua được. Một vị quý phụ xinh đẹp diễm lệ nghiêm trang ngồi trên sập ấm bằng gỗ tử đàn, bụng bà hơi nhô ra, có lẽ đang mang thai. Bà nhìn đứa bé trai ăn vận phú quý, đứa bé khoảng bảy tám tuổi, đang ấm ức tức giận trước mặt bà.

"Hàng nhi, ngày mai con đi theo phu tử học, không được phép cãi lời." Quý phụ nghiêm mặt ra lệnh, bà là Lệ Ân hoàng quý phi đương triều Đại Tề, còn đứa bé trước mặt là nhị hoàng tử Lạc Hàng Sở, nhi tử thân sinh của Lệ Ân nương nương, trong căn phòng trừ hai mẹ con thì không còn ai khác.

"Không đi! Mấy thứ thi thư đó căn bản không phải để người học, binh pháp chính trị triều đình gì đó để đại hoàng huynh học là được rồi, con không học. Không phải mọi người đều nói con có thiên phú tu hành sao, ngày mai con sẽ đi Thượng võ đường." Dứt lời liền xoay người chạy ra ngoài, ngang qua bàn dài y phục bị móc lại, hắn tức giận đánh đổ cả chiếc bàn, cắm đầu hằm hằm bỏ đi, cũng không nhìn thấy ngọn đèn cùng bị rơi xuống đang dần bén lửa.

"Ta bảo con học chỉ để con biết được nhiều hơn, sau này làm người tài có ích cho đất nước. Phụ hoàng con già rồi, con vẫn cứ không hiểu chuyện như thế làm sao sau này phụ giúp phụ hoàng con, làm sao gánh vác gánh nặng cùng đại hoàng huynh con đây. Triều đình quyền thần lấn vua, văn quan kết bè kéo cánh, võ quan ỷ vào công cao xem thường hoàng quyền, con học thành tài sau này còn có bản lĩnh mà tự bảo vệ bản thân, vì sao con cứ cứng đầu cố chấp như vậy chứ!" Lệ Ân nương nương vừa tức giận vừa bất lực nói vọng theo con trai. Đứa con này của bà luôn bốc đồng như vậy, người làm mẹ như bà sao có thể yên tâm đây.

***

Lạc Hàng Sở đùng đùng chạy ra ngự hoa viên, cắm đầu cắm cổ kết quả đụng phải một nhóm nội quan (thái giám) đang gấp gáp hoảng hốt chạy về hướng ngược lại.

"Nô tài tội đáng muôn chết, mong nhị điện hạ thứ tội!" Nội quan dáng vẻ gấp gáp, cũng không quỳ xuống thỉnh tội như mọi khi mà quay đầu phân phó cho thuộc cấp: "Nhanh lên, Minh Lệ cung cháy rồi, tức tốc mang nước tới dập lửa. Ngươi đi thông báo cho thị vệ, gọi người tới hỗ trợ. Tiểu Toàn Tử, ngươi đi bẩm báo cho Hoàng thượng, những người còn lại theo ta." Tất cả ba chân bốn cẳng chạy đi.

Minh Lệ cung? Mẫu phi?

Lạc Hàng Sở mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu chạy về Minh Lệ cung. Mẫu phi người đừng có chuyện, hài nhi về cứu người!

Vật vã đến gần sáng cuối cùng đám cháy cũng được dập tắt.

"Mẫu phi... Mẫu phi, hài nhi sẽ nghe lời, hài nhi học, nhất định sẽ học thật giỏi.... Mẫu phi đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt... con sợ... Đều tại hài nhi... tại con làm đổ đèn mới cháy, tại con hại mẫu phi kẹt trong đó.. Mẫu phi còn chưa sinh muội muội... Người...... người đừng nhắm mắt, người đừng... đừng chết... đừng bỏ lại hài nhi.... MẪU PHI.....!!!!"

"Thần tiên ca ca, thần tiên ca ca, tỉnh lại, tỉnh lại, chúng ta ra ngoài rồi!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp