Loại Kỳ phổ cổ cực kỳ quý hiếm như này chỉ có thể có thể gặp chứ không thể cầu. Thôi Hành Chu cũng không dám chắc bản thân có thể tìm được nửa sau của nó, để hoàn thành tâm nguyện của Đông Khê cư sĩ hay không.

Thôi Hành Chu có được cuốn kỳ phổ mà hắn hàng ao ước, chuyến này coi như viên mãn, sau khi dâng danh trà Lư Sơn chính mình mang tặng cho cư sĩ hắn liền cáo biệt tại đây.

Qua hai ngày nữa là tiệc mừng thọ của mẫu thân, thân bằng cố hữu đã tề tựu đông đủ tại vương phủ nhiều ngày, hắn cần phải trở về tiếp đón khách khứa.

Cho nên sau khi rời khỏi gian biệt thự của Đông Khê cư sĩ, hắn và Trấn Nam Hầu – Triệu Tuyền liền đi xuống núi, đổi xe tứ mã treo lên danh bài của vương phủ, cùng nhau trở về Vương phủ.

Hoài Dương Vương phủ kỳ thật cách khá gần với Linh Tuyền trấn, chỉ ngăn cách nhau bởi bởi chỉ một con sông vắt qua Chân châu.

Mặc dù tiệc mừng thọ của Thái Vương phi vẫn chưa bắt đầu, lúc này cũng đã vào đêm, nhưng ở trước cửa vương phủ ngựa xe vẫn qua lại như mắc cửi.

Cuối cùng thì vương gia cũng trở về nhà, toàn bộ người trong vương phủ đều nâng cao tinh thần lên gấp trăm lần, tề tựu nghênh đón vương gia.

Còn chuyện đầu tiên mà Thôi Hành Chu làm chính là đi bái kiến mẫu thân.

Bởi vì biết con trai hôm nay sẽ trở về nhà nên Thái Vương Phi Sở thị dù luôn đi ngủ sớm vẫn ngồi chờ ở đại sảnh, bên cạnh bà có Liêm Bính Lan và mẫu thân của nàng cùng nhau chờ Thôi Hành Chu đến thỉnh an.

Thôi Hành Chu mặc một chiếc áo dài rộng tay màu xanh nhạt, eo đeo đai lưng buộc lỏng, ngoặt vào lối rẽ, xuất hiện ngay trước bậc thềm đình, đèn lồng chạm khắc hoa treo trên cao rọi sáng gương mặt anh tuấn của hắn, bật lên kim quan lấp lánh, càng tôn thêm vẻ đẹp trai ngây ngất.

Liêm Bính Lan ngượng ngùng nhìn lén vị hôn phu tương lai của mình, nàng hơi mím môi, đợi biểu ca của mình đi đến.

Nhưng Thôi Hành Chu chỉ nhìn thẳng không chớp mắt lấy một cái, không liếc nhìn biểu muội của hắn được mấy lần.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đều không quá thân quen với vị biểu muội cách hắn bốn tuổi này, kể cả có đơn độc tiếp xúc thì cũng không có gì để mà nói với nhau.

Cũng may là đạo làm vợ chồng cốt ở chỗ tương kính như tân. Cứ bình thường giống như Liễu Miên Đường kia, chỉ cần kính cẩn đối với trượng phu thì cũng không có gì đáng nói, như vậy là có thể thuận lợi hòa thuận mà sống chung với nhau.

Thôi Hành Chu đối với câu “Hoạ mi thâm thiểm hợp thời vô [1]” nói về cuộc sống sau khi kết hôn không hề cảm thấy hứng thú, nhưng hắn vẫn cho rằng việc thê tử kính cẩn với trượng phu là việc quan trọng nhất.

[1] trích Khuê ý.

Khuê ý - Cận thí thướng Trương thuỷ bộ

Động phòng tạc dạ đình hồng chúc,

Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô.

Trang bãi đê thanh vấn phu tế:

“Hoạ mi thâm thiển, nhập thì vô?”

Dịch nghĩa

Đêm trước khi động phòng, tắt ngọn nến hồng

Đợi đến sáng lên nhà chào mẹ cha

Trang điểm xong quay lại hỏi nhỏ chồng:

“Tô lông mày thế này đậm hay nhạt?”

Về điểm này, tiểu thư khuê các như Liêm Bính Lan nhất định sẽ làm tốt hơn so với thiên kim xuống dốc như Liễu Miên Đường.

Sau khi thăm hỏi mẫu thân, Sở Thái Phi hòa nhã hỏi: “Đã lâu không gặp, trông con có vẻ gầy đi nhiều? Nếu lần này không bận việc công vụ thì con phải ở trong vương phủ thêm vài ngày đấy. Vậy thì cũng có thể nếm thư thay nghề của Bính Lan, canh bổ nàng nấu cho ta rất thích hợp để điều dưỡng thân thể.”

Bình Lan nghe dì của mình là Sở thị khen thì chỉ cười dịu dàng tiếp lời: “Là do thái phi không chê Bính Lan tay chân vụng về đó thôi. Ta tự biết tài nấu nướng của mình chưa tinh, nào dám bêu xấu trước mặt biểu ca?”

Sở Thái phi thấy Bính Lan khiêm tốn thì cười với mẫu thân của Bính Lan, bà chính là muội muội của Liêm Sở Thị, Sở thái phi nói với muội muội ngồi ở bên cạnh mình: “Ngươi nhìn xem, con bé Bính Lan khiêm tốn hiếu thuận như thế, chẳng giống tình tình của muội chút nào!”

Lời Sở Thái Phi nói chính là sự thật. Muội muội của bà, Liêm Sở Thị khi còn ở nhà

Sở thái phi nói chính là lời nói thật, muội muội nàng- Liêm Sở thị khi còn ở nhà, là được nuông chiều cực kì, cái gì cũng phải đòi cái tốt nhất, tính toàn đẻ con, nuôi nấng sau, cũng không ngại mà thể hiện. Chính là nữ nhi muội muội Liêm Bính Lan của bà lại là cô nương đoan trang tao nhã ôn lương, cùng nhi tử Thôi Hành Chu xứng đôi thật sự.

Đã một thời gian dài Thôi Hành Chu chưa về nhà, sau khi vấn an mẫu thân xong, hắn ngồi xuống tán ngẫu với mẫu thân và dì về việc nhà.

Liêm Sở thị tươi cười nói vài câu xong bèn chuyển đề tài, cười mỉm nói: “Tỷ tỷ à, đứa nhỏ Hành Chu này ở một mình bên ngoài đã lâu, bên người cũng không có lấy một nha hoàn lo việc ấm lạnh, việc này về lâu về dài e là không được. Hôn Kỳ của nó và Bính Lan còn có một năm nữa, hay là để cho Liên Hương, nha hoàn bên Bính Lan tới hầu hạ bên người của Vương gia trước, ít nhất có thể lo liệu chu toàn hơn cho hắn có phải không?”

Cái kiểu tiểu thư chưa đi, nha hoàn đã đi trước mở đường như vậy vượt quá dự kiến của mọi người. Có vẻ ý tứ của Liêm Sở thị là muốn để Liên Hương đến làm thông phòng của Thôi Hành Chu trước.

Sơ Thái Phi không khỏi nhìn thoáng qua Liêm Bính Lan đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh. Nàng có vẻ cũng không kinh ngạc, chỉ hơi cúi đầu, không nói chuyện. Sau đó bà lại đưa mắt nhìn thoáng qua Liên Hương.

Cái nha đầu này bộ dạng nhìn cũng đoan chính, nhưng mà so với Liêm Bính Lan thì kém hơn một ít, nhìn qua cũng không giống như hồ ly tinh thích quyến rũ người khác……

Lúc này Thôi Hành Chu mở miệng nói: “Ta thường xuyên ở quân doanh sinh hoạt, mang theo thị nữ thì không thuận tiện, gã sai vặt bên người cũng coi như tận tâm, dì không cần quá lo lắng cho ta.”

Nghe được Vương gia uyển chuyển cự tuyệt nhưng Liêm Sở thị vẫn không từ bỏ mà nói: “Liên Hương cũng không phải là loại hạ nhân tự coi mình là chủ tử được nuôi dưỡng ở đại trạch, Vương gia cứ yên tâm mà sai sử, sau này khi ngài thành thân với Bính Lan thì nàng ta cũng hầu hạ bài bản, vừa có thể giúp đỡ Bính Lan vừa có thể dốc lòng chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho ngài không phải sao?”

Sở Thái Phi lỗ tai mềm, nghe muội muội mình nói như thế thì cũng cảm thấy có đạo lý, vì thế bà bèn khuyên nhủ nhi tử: “Đây coi như là một mảnh hải tâm của dì con, hay là con cứ đáp ứng đi.”

Nhưng Thôi Hành Chu lại không đồng ý như tưởng tượng của mọi người, hắn cầm ly trà lên, nhẹ nhàng gạt nắp trà, nhìn như lơ đãng chuyển sang huyện khác: “Vài ngày trước đó, có thủ hạ bẩm với ta là thấy gã sai vặt của dượng – Liêm đại nhân ở Linh Tuyền trấn, đoán là đến chọn mua đồ sứ, không biết có chọn mua được thứ gì vừa lòng không? Có cần ta chọn hộ mấy món để mua?”

Liêm Sở thị thoáng sững sờ, lúc đang định mở miệng trả lời thị Liêm Bính Lan lại mềm mỏng nói: “Mẫu thân đừng lo lắng quá nhiều, nếu như biểu ca muốn tuyển thị nữ thì trong phủ đều là người linh hoạt chu đáo, bọn họ đều được Thái Phi tự mình dạy dỗ, đều có điệu bộ và cẩn thận. Liên Hương hấp tấp như vậy sao có thể so sánh được.

Nói xong nàng tiếp tục nhẹ nhàng nói đến việc hôm qua cùng Thái Phi tới chùa ăn chay, lựa chỗ hài hước, chọc Thái Phi vủi vẻ cười đến không thể khép miệng. Đến nỗi chuyện đưa nha hoàn nới trước đó đều bị ném qua một bên.

Đợi đến khi Thôi Hành Chu đứng dậy cáo từ với mẫu thân, trở lại thư phòng thì Liêm Sở thị cũng mang theo nữ nhi cáo từ, trở về sân viện tạm trú của Liêm Bính Lan.

Đợi đến khi vào trong phòng, bốn phí đều không có người nào thì Liêm Sở thị tức khắc giận dữ ra mặt, bà trừng mắt nói với nữ nhi: “Chẳng phải đã sớm bảo với con rồi hay sao, trước để Liên Hương đến bên người Thôi Hành Chu, như vậy có thể tiện đà nắm bắt được tình hình bên đó. Khó khắn lắm mới có thể khiến tỷ tỷ của ta đáp ứng, sao con lại đi căn cản chứ?”

Càng nói càng khiến giận trong lòng bà bốc lên ngùn ngụt, trong lòng Liêm Sở thị tràn đầy sầu lo nói với nữ nhi: “Trời ạ, đúng là con nối nghiệp cha, chuyện hoang đường ở vương phủ này chẳng khi nào chấm dứt. Trước đây ta biết lão vương gia Thôi Tạ trăng hoa nên mới gắng chống đối không gả đến mức cha mẹ cũng hết cách, đành phải đổi hôn thư của ta với tỷ tỷ, xếp tỷ tỷ gả cho Thôi Tạ còn ta gả cho phụ thân con. Con nhìn xem bác gái con, nếu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì đã sớm bị đám hồ ly kia xơi tái, nào có cuộc sống yên ả của Thái phi bây giờ? Trước đó bác con sống trong dầu sôi lửa bỏng sao bằng được phủ trạch nhà ta, quá đỗi yên bình… Nếu con không để tâm vào, cẩn thận dẫm phải vết xe đổ của bác con. Tới lúc ấy, với cái chức quan làng nhàng của phụ thân con sẽ không có cách nào để cứu con đâu!”

Nghe xong một tràng tự khoe khoang của mẫu thân mình, người luôn ra vẻ dịu dàng như Liêm Bính Lan chỉ cảm thấy khinh thường Liêm Sở thị mà liếc bà một cái.

Liêm Sở thị không chú ý đến cái liếc mắt đầy ẩn ý của nữ nhi, vẫn tiếp tục nói: “Bây giờ ta thấy Thôi Hành Chu đứ con trai độc nhất của bà ta tính tình cũng khá được, không giống bộ dáng phóng đãng của cha hắn mới để cho con gả đến đấy. Nào biết được đứa nhỏ Hành Chu kia thế mà lại âm thầm an trí một tòa nhà ở Linh Tuyền trấn để nuôi ngoại thất! Đúng là…… Chẳng phải cùng một dạng với lão Vương gia đã mất hay sao? Nếu không phòng bị từ sớm thì sau này chỉ có con chịu thiệt thôi!”

Liêm Bính Lan để Liên Hương thay nàng tháo trâm cài xuống, mền giọng nói: “Mẫu thân, nữ nhi đã nói với người bao nhiêu lần rồi, làm việc thì không thể quá lộ liễu. Hôm nay người nghe biểu ca nói, rõ ràng là hắn đã phát hiện Thư Mặc – gã sai vặt của phụ thân đi điều tra về ngoại trạch ở Linh Tuyền trấn. Nếu người vội vàng đưa người nhét cho hắn không phải là đang trắng trợn muốn cài người vào để theo dõi hắn sao? Dựa theo tính tình biểu ca, há lại cho phép chuyện này?"

Liêm Sở thị biết nữ nhi nói có lý, thế nhưng bà vẫn không cam lòng nói: "Vậy chả lẽ cứ để mặc hắn nuôi ngoại thất? Đến lúc đó mặt mũi Liêm gia chúng ta biết ném đi đâu?"

Liêm Bính Lan lại thong dong đáp: "Không phải Thư Mặc đã nói rồi sao? Ả đàn bà kia lúc trước đã bị thổ phỉ cướp đi, không biết làm sao lại lọt vào mắt biểu ca. Danh tiết dơ bẩn như thế cũng chỉ có thể ỷ vào mỹ mạo để cho biểu ca giải sầu thôi. Dựa vào thân phận của biểu ca, đấy chỉ là sủng ái tạm thời, chỉ là loại đồ vật giúp biểu ca tiêu khiển giải sầu, cần gì phải quấy nhiễu khiến biểu ca mất vui, rước lấy phiền chán vào thân?”

Liêm Sở thị cũng rất chán nản buồn bực, con gái bà sinh có tính tình trầm ổn, không nóng nảy giống bà. Thế nhưng Bính Lan nói rất có đạo lý, hôm nay Vương gia đột nhiên nhắc đến gã sai vặt Thư Mặc của phu quân Liêm Hàm Sơn bà, đây chính là muốn nhắc nhở bà.

Đứa cháu ngoại này của nàng, thoạt nhìn trầm ổn hữu lễ, bên trong lại không giống tỷ tỷ tính tình mềm yếu, nếu nhất định một lòng xếp nha đầu qua, ngược lại không hay.

Trước đó vài ngày trong lúc gã sai vặt đi điều tra, tên lính bị thu mua cũng không thấy bóng dáng, hỏi người khác thì đều nói năng thận trọng, khiến hắn vấp phải trắc trở trăm bề đành phải quay về. Bây giờ nghĩ lại, theo tính cách Thôi Hành Chu nhất định đã trừng phạt tên lính kia, nghĩ lại lời nói khách sáo cũng là có khả năng.

Mà Liêm Bính Lan lúc đầu lòng đố kị mọc lan tràn, sau cũng nghĩ minh bạch: Tương lai đợi nàng qua cửa, nàng chính là chủ mẫu của Vương phủ, là Vương phi quản gia, biện pháp xử trí ả đàn bà ngoại thất kia có thừa, cần gì phải chọc cho biểu ca không thoải mái trước khi thành hôn?

Đã như vậy, nàng tự nhiên coi như không biết gì. Vậy thì cứ để ả phụ nhân thanh danh dơ bẩn kia phụng dưỡng biểu ca cũng tốt, dù sao cũng đỡ hơn hắn giống lão Hoài Dương vương đã mất, trêu chọc thiên kim nhà khác, lại nạp thêm mấy cái quý thiếp vào cửa.

Nghĩ đến đây, Liêm Bính Lan bèn nhẹ lời khuyên mẫu thân đi ngủ. Mà nàng cũng dùng trân châu cao thoa mặt, dùng lụa mỏng buộc gọn tóc rồi lên giường.

Mấy ngày nay, Liêm Bính Lan phá lệ dụng tâm bảo dưỡng. Chỉ vì nghe tên lính kia nói, thương phụ này mỹ mạo cực kì, khiến cho trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút không thoải mái, nổi lên tâm tính so sánh, ganh đua.

Bất quá, xinh đẹp đến mấy thì cũng có ngày tàn lụi, lấy sắc dụ người sao có thể lâu dài? Nàng là chính thê, lòng dạ cũng phải rộng rãi một chút, không thể giống mẫu thân của nàng, ánh mắt thiển cận.

Vừa rồi mẫu thân mặc dù lên án mạnh mẽ lão Vương gia hoa tâm, không phải người tốt để gả. Thế nhưng mẫu thân ở trong phủ trạch nhà mình, không biết đã bao nhiêu lần khóc lóc kể lể hối hận, lải nhải trách phụ thân tầm thường vô vị, còn nói mình lúc trước bị ma quỷ ám ảnh, vì sao nhất định phải cùng tỷ tỷ đổi hôn?

Còn nói, lúc trước phụ thân vì hai chị em bà chọn lựa phu tế như vậy, cũng là thấy tính tình Sở thị mềm yếu, cho nên mới chọn Liêm Hàm Sơn trung thực đàng hoàng.

Liêm Sở thị tranh đoạt cùng tỷ tỷ đổi hôn phu, mới phát hiện Liêm Hàm Sơn trung thực thì trung thực, nhưng lại không có tiền đồ! Trên quan trường không biết khéo đưa đẩy, xu nịnh, nhiều năm qua chỉ một mực yên ổn trông coi địa phương, không thấy thăng quan tiến chức.

Trái lại với Thôi Tạ, ban đầu chỉ là Tiết độ sứ trấn thủ một phương, nhưng sau này nhiều lần lập kỳ công, được tiên đế phong thưởng Vương vị, sau đó mặc dù trải qua có chút long đong, đến cuối cùng vẫn rạng rỡ từ đường, đất phong dần dần mở rộng.

Liêm Sở thị âm thầm hối hận đến phát điên, luôn nói lúc trước nếu không đổi, hiện tại vương phủ đương gia chủ mẫu chính là nàng mới đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play