Tuy rằng gần đây xây dựng thủy lợi, nhưng rất nhiều người đều không nghĩ tới sông nội thành nối liền, đất đai tăng giá.

Nếu chủ tử nhà nàng thật sự là thương nhân, liền có thể ngồi chờ cửa hàng hẻo lánh này tăng giá cao.

Liễu Miên Đường đang hào hứng nói, lại nghe bên ngoài cửa hàng truyền đến một trận cười trêu tức: “Cửu gia, huynh có được lương thê này, phú khả địch quốc* sắp tới rồi!”

(*) Phú khả địch quốc: giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước.

Liễu Miên Đường ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Triệu thần y chữa bệnh cho nàng đang cùng phu quân Thôi Cửu sóng vai đứng cùng một chỗ.

Hai người bọn họ đều là nam tử anh tuấn thân hình cao lớn, lại mặc cẩm y hoa phục, đầu đội ngọc quan, quả thực thu hút người khác. May mà nơi này là ngõ nhỏ hẻo lánh, bằng không chỉ một mình Thôi Cửu, đã khiến cho các cô nương đi ngang qua dừng chân mà nhìn.

Liễu Miên Đường mấy ngày không thấy quan nhân, lúc này gặp được ở đây, chợt cảm thấy có chút kinh ngạc, vội vàng đi tới phía hai người thi lễ nói: “Quan nhân cùng thần y sao lại tìm tới nơi này?”

Triệu Tuyền giành trước cười đáp: “Ta cùng Thôi Cửu gia đi huyện Lâm thăm bạn, hôm nay trở về, vừa lúc thấy ngươi dẫn thợ thủ công đi về phía này, liền cũng đi theo xem...”

Hôm nay Triệu Tuyền nhìn Liễu Miên Đường, thật sự là càng nhìn càng thư thái. Trong Hầu phủ hắn thê thiếp tuy nhiều, nhưng đều biết tiêu tiền, không biết lo liệu.

Vợ cả của hắn chính là con gái trưởng của An Quốc Công, tính tình chất phác, chịu ảnh hưởng của mẫu thân nàng, si mê Phật lý, lúc trước nếu không phải An Quốc Công dốc sức ngăn cản, trước khi kết hôn đã lập chí muốn xuất gia làm ni cô rồi.

Người học Phật, chú ý chính là bình thản rộng rãi. Nhưng vị vợ hiền này của hắn thì ngược lại, học đến tẩu hỏa nhập ma, không để ý tới chuyện thế tục. Sau khi gả tới đây, không hề có tình thú vợ chồng đáng nói, Triệu Tuyền ở trong mắt nàng ngược lại không bằng một con cá gỗ đến động lòng người.

Có chủ mẫu cả ngày chui vào Phật đường, chuyện vặt vãnh của Hầu phủ cũng rối loạn. Cho nên Triệu Hầu Gia suy nghĩ, nếu tương lai hắn đòi Liễu Miên Đường trở về, thông minh như nàng, tất nhiên có thể chống đỡ được việc vặt của Hầu phủ.

Miên Đường nghe xong, liền rụt rè mỉm cười. Bởi vì sợ quan nhân dùng gấp, cho nên sau khi định ra cửa hàng, Miên Đường liền thuê mấy người thợ thủ công từ Tây Thị, chuẩn bị tu sửa phòng ốc.

Vì tiết kiệm tiền, rất nhiều việc không cần khí lực đều là nàng cùng hai bà tử làm.

Cho nên trong cửa hàng nhất thời có chút lộn xộn, không dễ ngồi xuống.

Miên Đường nhìn quan nhân hôm nay mặc áo trắng, không nhiễm một hạt bụi, không thích hợp ở trong cửa hàng có mùi khói dầu này, liền mở miệng nói: “Lát nữa ta gọi Lý ma ma về nhà nấu cơm trước, quan nhân có thể dẫm theo Triệu thần y về nhà nghỉ ngơi trước.”

Nhưng trong lòng Triệu Hầu Gia có chút ngầm tính toán, lại nhìn về phía Miên Đường nương tử, tự nhiên mang theo vài phần đau lòng đối với người trong nhà.

Mắt thấy sau khi nàng quay lại cửa hàng, tự mình kéo theo làn váy lên cao xé rách giấy dầu cũ trên vách tường, Hầu Gia lập tức xắn tay áo nói: “Liễu cô... Phu nhân hãy xuống nghỉ ngơi một chút, ta thay ngươi làm là được.”

Nói xong, hắn liền tiến lên tranh xé rách giấy dầu, nhìn Hầu Gia đã leo lên, gã sai vặt đi theo hắn tự nhiên cũng không thể nhàn rỗi nhìn, liền cùng nhau đi hỗ trợ.

Gã sai vặt Mạc Như của Thôi Hành Chu thì mang một cái ghế từ trong cửa hàng ra, đặt ở trước cửa, để Vương Gia ngồi xuống.

Thôi Hành Chu cũng không ngồi xuống, tuy rằng lúc này đang là sáng sớm, trong phố cũng rất yên tĩnh không người, nhưng nếu hắn ngồi xuống, chẳng phải là cản trở Liễu Miên Đường dụ địch sao?

Nhưng hắn lạnh mặt nhìn Triệu Tuyền ân cần có năng lực khác thường, ngược lại có thể hiểu được tâm tư của trấn Nam Hầu. Quả thật là bị Liễu Miên Đường mê hoặc...

Nghĩ vậy, hắn giương giọng nói: “Triệu huynh, kỳ hội đã muộn...”

Giọng nói của Thôi Hành Chu không lớn, nhưng người quen biết hắn đương nhiên biết hắn không vui. Triệu Tuyền lúc này mới nhớ tới hắn cùng Thôi Hành Chu hôm nay cải trang đơn giản, là muốn đi gặp Đông Khê cư sĩ đến đây một lát.

Đông Khê cư sĩ tính tình cổ quái, nhưng kỳ nghệ cao siêu, khó có thể nể mặt bạn cũ Thôi Hành Chu mà gặp hắn, thật sự là không thể trì hoãn.

Vì thế Triệu Hầu Gia vội vàng lại xé hai tờ giấy dầu, sau đó áy náy cười nói với Liễu Miên Đường: “Hôm nay có việc bận, đợi sau này tất nhiên sẽ đến giúp ngươi.”

Liễu Miên Đường cười quấn chặt khăn xanh trên đầu nói: “Thần y ngài thật sự là quá khách khí, việc nặng như vậy làm phiền ngài làm gì chứ?”

Triệu Tuyền nhảy xuống bàn, nhận lấy khăn ướt, khăn tay, nước trà từ gã sai vặt đưa tới, thành khẩn nói: “Ta và Cửu gia thân như huynh đệ, ngươi cứ gọi ‘thần y thần y’, sao phải gọi xa lạ như vậy, cứ gọi ta ‘Gia Ngư’ là được.”

Liễu Miên Đường nở nụ cười, nhưng nào có đạo lý nàng trực tiếp gọi họ của bạn tốt của quan nhân? Vì thế nàng sửa miệng nói: “Xem ra Triệu tiên sinh ngài mệnh thiếu nước a, tên cùng chữ này ngược lại là bổ trợ lẫn nhau.”

Triệu Tuyền cũng cười, cảm thấy nữ tử này có chút quả nhiên cao nhã thanh khiết, trong số mệnh của hắn liền thiếu một hồng nhan ôn nhu như nước, thấu hiểu lòng người.

Đợi hai người một lần nữa lên xe ngựa, Triệu Hầu Gia còn chưa thỏa mãn, liên tiếp ngẩng đầu nhìn lại giai nhân* đứng ở trước cửa hàng cung tiễn phu quân.

(*) Giai nhân: người con gái đẹp.

Cho đến khi xe ngựa rẽ ngoặt, hắn mới lưu luyến quay đầu lại.

Thôi Hành Chu cảm thấy cần phải nhắc nhở bạn tốt lầm đường lạc lối, liền thản nhiên nói: “Hầu Gia thiện tâm, nhưng cũng không cần quá mức, phải biết rằng nữ tử kia dù sao cũng là người nhà của phản tặc, một khi dính vào, tất bị liên lụy.”

Triệu Tuyền không thích nghe điều này, hơi trừng mắt nói: “Lương Gia bị trộm cướp đi, tính là người nhà của phản tặc sao... Đợi việc này kết thúc, Vương Gia huynh cần phải tuân theo công chính, trả lại công đạo cho Liễu cô nương a!”

Thôi Hành Chu lại cảm thấy bạn tốt có chút không rành thế sự, không muốn cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, chỉ cầm lấy quyển sách đặt ở một bên, một bên lật xem một bên ôn hòa nói: “Cha mẹ của nàng ấy đều bị tội, đã không có nhà để về, lại có danh xấu trong người, không được dung tha. Nếu nàng ấy giúp bổn vương lập được công lớn, liền thưởng cho nàng chút ngân lượng, vào miếu am* làm ni cô, an hưởng nửa đời sau đi.”

(*) Miếu am: nơi ở của ni cô.

Triệu Tuyền bị vợ cả si mê kinh Phật của hắn giày vò, hôm nay vừa nghe hai chữ “miếu am” liền đau đầu, cũng không biết kiếp trước hắn thiếu nợ Phật tổ cái gì, kiếp này lại nhân duyên trắc trở như vậy.

Hắn thật vất vả mới động tâm với một nữ tử, nhưng tên Thôi Hành Chu này lại còn muốn đưa vào trong miếu am!

Trong lòng Triệu Hầu Gia lập tức không thoải mái, cảm thấy có lẽ là bạn tốt không hiểu tâm tư của hắn đối với nữ tử kia mới lạnh lùng như vậy, vì thế mở miệng chỉ điểm nói: “Cửu Gia huynh cũng là có chuyện tốt sắp tới, lập tức sẽ cùng em họ Liêm nhị thành thân, thành một đôi giai nhân, đáng thương ta mang danh thành gia, mỗi ngày cũng không ai quan tâm ấm lạnh, chỉ thiếu một người khiến ta động lòng người như Liễu cô nương...”

Đáng tiếc lời này nói ra, lại không có người đáp lại.

Hoài Dương Vương tựa vào đệm mềm trên xe ngựa, một tay đỡ trán, nghiêm túc đọc sách, tựa hồ đối với chuyện tốt sắp tới gần của mình cũng không có hứng thú nói chuyện.

Liêm nhị tiểu thư mà Triệu Tuyền nói, thật ra là mẫu thân của Thôi Hành Chu chọn, cháu gái của Sở lão Vương phi.

Năm đó lão Vương gia trời sinh tính phong lưu, mà lão Vương phi sau khi thành hôn cùng lão Vương gia tình cảm không hòa thuận, thành hôn sáu năm chỉ có một đứa con gái, lại không có con trai trưởng.

Lão Vương gia Thôi Tạ chờ đến mức không kiên nhẫn, liền nạp liên tiếp ba vị quý thiếp, trong bốn năm luân phiên tọa trang, so đấu sinh hạ tám vị con thứ.

Đến năm thứ bảy, có lẽ là lão Vương phi quyên góp tiền dầu vừng làm cảm động Tống Tử Nương Nương*, một khi đã có bầu, sinh hạ con trai trưởng Thôi Hành Chu.

Thôi Hành Chu tuy rằng mang danh con trai trưởng, nhưng trong các huynh đệ trong nhà lại đứng hàng thứ chín.

(*) Tống Tử Nương Nương: vị thần phụ trách việc sinh nở trong các tín ngưỡng tôn giáo dân gian của Trung Quốc.

Mấy vị quý thiếp kia gia thế cũng không tệ, trong phòng mỗi người đều có con trai. Trong Vương phủ tranh đấu gay gắt có thể so với thâm cung, cũng đủ để thuyết thư* nói nát miệng.

(*) Thuyết thư: người kể chuyện.

Mà lão Vương phi trời sinh tính nhu nhược, có thể ở trong một đám quý thiếp tranh giành cấu xé lẫn nhau mà không ngã, tự nhiên là từ gia thế sâu xa của phụ thân, huynh trưởng lại đều là người có khả năng, chỗ dựa vững chắc.

Quan trọng hơn là đứa con trai này của bà không chịu thua kém.

Nói tóm lại, khi lão Vương gia qua đời, Thôi Hành Chu kế thừa tước vị, huynh đệ trên hắn chỉ còn lại có bốn người. Trong lúc gió tanh mưa máu, người trong Vương phủ đều giữ kín như bưng.

Mắt thấy hậu trạch của phụ vương chướng khí mù mịt, các quý thiếp ai nấy đều ương ngạnh đường hoàng. Đến lúc Thôi Hành Chu nên thành thân, chọn người làm tân Vương phi tự nhiên phải cẩn thận. Đầu tiên chính là tính tình phải nhu hòa, không thể ương ngạnh phô trương.

Không có biện pháp, mẫu thân quá nhu nhược, cưới một người lợi hại, sợ là người làm mẹ chồng như bà không nắm bắt được.

Hắn không thích nữ sắc, cũng không muốn nạp thiếp thông phòng, tân nương này tính tình khiêm hậu, có thể hiếu thuận mẫu thân, sinh con nối dõi là tốt rồi.

Cuối cùng dưới sự đề nghị cực lực của lão Vương phi, hắn chọn em họ Liêm Lan tính tình giống mẹ.

Liêm Lan là em gái của lão Vương phi, là con gái thứ hai của Triệu Sở thị, phụ thân của nàng ta chính là cậu của Triệu Tuyền trấn Nam Hầu, Liêm Hàm Sơn.

Cho nên Liêm nhị tiểu thư vừa là em họ nhà dì của Thôi Hành Chu, lại là em họ nhà cậu của Triệu Tuyền Hầu gia.

Mà Thôi Hành Chu cùng Triệu Tuyền coi như là thân càng thêm thân, đánh gãy xương cốt thì liền gân.

Năm đó em họ Liêm nhị ngồi trên một đám anh họ ưu tú, thiếu chút nữa chọn tới hoa mắt, cuối cùng lại chọn một vương gia tuấn tú như Thôi Hành Chu, khiến các tiểu thư nhà khác phải ghen tỵ.

Đáng tiếc mọi chuyện đều chu toàn, tổ mẫu (bà nội) của Liêm nhị tiểu thư hai năm trước vì ăn quả đào mà bị nghẹn, đột nhiên qua đời. Loại ngoài ý muốn này khiến các nữ tử trong phủ trở tay không kịp, không thể tránh được tang kỳ sớm gả cưới.

Thế cho nên hôn kỳ của Liêm Lan và Thôi Hành Chu không thể không lùi lại ba năm.

Hiện giờ hai năm đã qua, đợi thêm một năm nữa, Hoài Dương vương phủ có thể cung nghênh nữ chủ nhân.

Nhưng mà Sở lão Vương phi thường nhớ nhung con dâu tương lai của mình, lại bởi vì tịch mịch không có người làm bạn, cho nên thường xuyên đưa nàng ta đến vương phủ của mình.

Thôi Hành Chu cũng không nghi ngờ quyết định của mẫu thân, lại không muốn em họ chưa thành hôn đã bị người ta chỉ trích. Lúc Liêm Lan làm khách vương phủ, hắn liền tránh không trở về vương phủ, tránh cho bị người truyền thành làm chuyện riêng tư, bôi nhọ thanh danh lẫn nhau, để gián quan xử lý.

Tính ra, hắn đã nửa năm không trở về vương phủ, lần này sau kỳ hội, phải vội vàng trở về tham gia tiệc thượng thọ của mẫu thân.

Kỳ hội với người miền núi rất vui. Thôi Hành Chu là cao thủ đánh cờ, ngoài công vụ, không thích yến hội ồn ào náo động, chỉ thích loại tiêu khiển không cần mở miệng nói chuyện này.

Gần đây trong triều đang có tin đồn buộc tội hắn giữ binh tự trọng, Vạn Tuế cũng đang chờ hắn tự mình nộp binh phù, giải tán quân địa phương.

Thôi Hành Chu lười ứng đối với lời thăm dò của đám quan lại, ngược lại ở chung với tán nhân* như Triệu Tuyền, Đông Tuyền cư sĩ rất vui vẻ.

(*) Tán nhân: dùng để chỉ những người tầm thường và vô dụng hoặc không có ích, cũng để chỉ những người nhàn rỗi và thoải mái.

Sau nửa ngày kỳ hội kết thúc, Đông Tuyền cư sĩ không thích khen người lại mở miệng khen: “Mấy ngày không gặp, Hoài Dương Vương ngài hạ cờ lại xảo quyệt thêm vài phần, làm đối thủ của ngài, quả nhiên là thỏa mãn a!”

Nói xong, hắn lấy ra một quyển sách dạy đánh cờ nói: “Nguyện đánh cuộc chịu thua, hôm nay ta thua ngài ba ván liên tiếp, liền đem quyển sách này tặng cho quân dùng, có điều sách này là sách dạy đánh cờ truyền đời, ngày nay chỉ còn lại phiên bản, nếu sau này quân có thể tìm được nửa bản sau, nguyện có thể tặng ta một quyển.”

Thôi Hành Chu mỉm cười, tất nhiên là đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play