Triệu Tuyền vì hổ thẹn, cố làm quân tử: “Hành Chu, không phải huynh đã sớm phái người điều tra nội tình của nàng ta rồi sao? Nàng bất quá là con gái nhà lành, tuy theo mẫu thân học chút côn bổng quyền cước, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nữ tử yểu điệu mảnh mai, nhìn được chứ không dùng được mà thôi. Trước đây nàng được gả vào kinh thành, nửa đường bị bọn đạo tặc thổ phỉ cướp đoạt, mới trở thành áp trại phu nhân của tên tặc tử kia, vốn đã rất đáng thương... giờ kinh mạch nàng bất ổn, thật sự là mạch tượng cho thấy thiếu máu cục bộ, đối với những chuyện đã từng xảy ra đều quên hết... đợi bắt được tặc tử, vương gia định sắp xếp nàng thế nào?”
Thôi Hành Chu dường như không muốn nói đến chuyện này nữa, chỉ đứng dây nhàn nhạt nói: “Con gái của tội nhân, lại còn là thê tử của phản tặc, Triệu huynh việc gì phải suy nghĩ cho nàng?”
Nói xong, hắn đứng dậy, cáo từ rời đi.
Triệu Tuyền thở dài nhìn bóng lưng Hoài Dương Vương rảo bước, trong lòng lại cảm khái: Khanh khanh giai nhân, không biết thế nào vận số không tốt, trước thì bị phản tặc cướp đi danh tiết, sau lại rơi vào tay Hoài Dương Vương không hiểu phong tình, tính tình tàn ác, không biết thương hoa tiếc ngọc...
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, cảm thấy vận mệnh nhiều chông gai của gia nhân kia bản thân hắn cũng có một phần trách nhiệm.
Nhưng xem Thôi Hành Chu sau khi tiêu diệt thổ phỉ, không chừng tâm tình thư lãng, pháp ngoại khai ân. Đến lúc đó, hắn nhất định đem Tiểu Miên Đường thu làm thê thiếp, an bài ổn thỏa nửa đời sau của nàng là được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Tuyền thật sự nhẹ nhõm, cầm lấy chung rượu tự rót tự uống. Không giống với Hành Chu trụ cột của triều đình, hắn ngoài cuộc sống của một hầu gia nhàn rỗi còn nghiên cứu thêm y lý, thích nhất vẫn là chung rượu này.
Giờ bán nguyệt đã lên cao, sóng nước mênh mông, rượu ngon trên tay, lại thiếu gia nhân bầu bạn, thật đáng tiếc a!
Lại nói Hoài Dương Vương xuống núi ra bến tàu, lúc bước chân lên thuyền, đột nhiên khựng lại, đinh đinh nhìn mặt nước một hồi, quay sang nói với tiểu tử bên cạnh: “Cho người chuẩn bị xe ngựa trở về Linh Tuyền trấn.”
Lúc xe ngựa về tới trấn, cũng đã canh đầu, trăng sáng sao thưa, phía trước mấy ngôi nhà ngói xanh ở Bắc nhai đã được thắp sáng đèn lồng.
Mạc Như đầy tớ của Thôi Hành Chu gõ cửa, Lý ma ma ra mở bị dọa một phen.
Bà thật sự không ngờ rằng chủ tử sẽ quay lại.
Còn chưa kịp nói gì, trong viện truyền đến thanh âm của Liễu Miên Đường: “Lý ma ma, quan nhân trở về sao?”
Không còn cách nào khác, trạch viện không lớn, âm thanh từ cửa trước nội viện đều nghe rất rõ ràng. Lý ma ma nhìn nhìn sắc mặt vương gia, cũng chỉ bất đắc dĩ lên tiếng: “Vâng, chủ tử trở về rồi.”
Đúng lúc này, nội viện có tiếng sột soạt, kèm theo thanh âm hoảng loạn của Miên Đường truyền đến: “Quan nhân đợi đã, trong nhà bừa bộn lắm, để ta thu dọn một chút...”
Đáng tiếc, Miên Đường chưa kịp dứt câu, Thôi Hành Chu đã vén rèm đẩy cửa bước vào.
Miên Đường đang ngâm chân trong chậu, tóc tai rơi lòa xòa, trên người mặc áo ngủ rộng phùng phình, bộ dạng không được chỉnh tề cho lắm.
Vừa nãy nghe thấy thanh âm ngoài cửa trước, liền vội vàng lau chân, chải chuốt dung mạo chỉnh tề đón tiếp quan nhân. Nào ngờ đâu quan nhân chân dài bước lớn, thậm chí không được mấy bước, đã vào đến phòng rồi.
Thôi Hành Chu bước chân vào phòng hẳn là muốn dò xét nữ tử này.
Nàng nếu đã nhớ được khả năng trát huyệt, có thể nào cũng nhớ được một chút chuyện?
Hơn nữa, Liễu Miên Đường nếu hồi phục trí nhớ, hoặc là bỏ trốn, hoặc là âm thầm rình rập với mưu đồ bất chính.
Như vậy cũng tốt, nếu nàng bỏ trốn, liền có thể “thuận đằng mạc hoa”, phái người lén theo dõi nàng.
*Thuận đằng mạc hoa: mò theo dây sờ được quả, tìm được chân tướng.
Nhưng nếu nàng muốn ám sát, hắn cũng sẽ cho nàng cơ hội, để nàng có lòng tin. Đến lúc đó, đôi bên nhâm nhi tán gẫu, dò la tình hình của tên phản tặc từ miệng nàng cũng dễ dàng hơn..
Thôi Hành Chu trước giờ là người hành sự quyết đoán. Thẩm tra nữ tử này thế nào, trong lòng đã sớm có chủ ý.
Nhưng lúc ánh mắt lãnh đạm lướt vào trong phòng, liền khựng lại.
Trước mắt người đẹp như ngọc, trên người chỉ khoác một áo choàng rộng màu trắng, mái tóc đen dày rối tung, để lộ ra khuôn mặt cơ hồ như nhỏ đi vài phần, đặc biệt là đôi chân dài bị lộ một nửa trong bồn ngâm, trắng sáng đến nỗi khiến người ta không muốn rời mắt...
Lần này Liễu Miên Đường không quan tâm đến lau chân gì nữa, cứ thế vội vàng xỏ giày vào, búi lại mái tóc dài, cúi người thi lễ: “Không biết quan nhân tối nay trở về, cũng không để ma ma chuẩn bị cơm. Không biết quan nhân đã ăn gì lót bụng bên ngoài chưa?”
Thái độ nghênh đón của nàng cũng được coi là đúng, nhưng vẫn có thể nhìn ra chân còn yếu, vẫn hơi vụng về.
Suy cho cùng, sau khi nàng tỉnh dậy, tay chân đều như bị phế, muốn linh hoạt nhanh nhẹn như người thường cũng rất khó, thật không biết ban ngày nàng làm sao đối phó với mấy gã đàn ông đó...
Miên Đường hành lễ xong, phu quân đối mặt rất lâu không lên tiếng, nàng còn tưởng ban ngày đã gây họa, thấp thỏm không yên, liền ngẩng đầu nhìn sắc mặt quan nhân.
Thôi Hành Chu nhìn bộ dạng nàng giấu đầu lòi đuôi, cởi bỏ áo choàng, chọn một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, ôn nhu hỏi: “Hôm nay xuống phố đi dạo có vui không?”
Miên Đường cảm thấy dám làm dám nhận, huống hồ trong hẻm tối nàng thẳng tay đâm, nhưng lại lưu lại chút phiền toái cho quan nhân, sau đó bình tĩnh lại, thật là lỗi của nàng.
Thế là nàng mím mím môi, cẩn thận kính phu quân một tách trà, liền thành thành thật thật kể hết chuyện sáng nay ra.
Tất nhiên, đoạn nàng cùng hung cực ác ép người ta ăn phân sẽ không đề cập đến, tránh để quan nhân hiểu lầm nàng là loại phụ nữ quỷ quyệt.
Nhưng Miên Đường nói xong, lông này Thôi Hành Chu bất động, rũ mắt thổi thổi trà trong tách. Gương mặt anh tuấn kia như tĩnh thủy, nhìn không ra chút gợn sóng nào, sâu không thấy đáy.
Liễu Miên Đường thấy phu quân không chút lo lắng, trong lòng cũng an một chút, cảm thấy bản thân gây họa không qua lớn.
Thế là nàng bước một bước nhỏ, đến bàn làm việc lấy bản cáo trình buổi chiều tự mình vắt óc suy nghĩ viết ra đưa cho quan nhân xem qua.
Tên tiểu tử đó nếu tự sai, nuốt hận cũng không sao. Nhưng nếu quen thói chó cậy gần nhà, gây thêm phiền phức, vậy bất đắc dĩ phải để phu quân lên quận cáo trạng, tránh bị viên cai quản hỏi tội.
Thôi Hành Chu không ngờ vị tiểu thư gây họa này sau khi náo một trận xong, còn an nhàn thoải mái viết cáo trạng, cuối cùng vẫn hơi nhướng mày, đưa ngón tay kéo qua xem xem.
Công bằng mà nói, chữ viết này... thật sự khó coi. Cũng không biết vị tiểu thư này lúc còn khuê nữ đã học cái gì, từ kim chỉ đến thi họa hầu như đều không thạo.
Nhưng nếu chịu nhìn kĩ sẽ phát hiện, tuy chữ viết ngoằn ngoèo như giun đất, nhưng lời văn lại rất đanh thép, từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào chỗ hiểm của bổn viên cai quản trấn, từ việc dung túng cho người nhà quấy rối dân nữ trên phố, chung quy đều ảnh hưởng đến quan uy của Hoài Dương Vương, từng câu từng chữ đều lo nước thương dân.
Liễu Miên Đường nhân lúc quan nhân đang xem, lại lấy bút mực, trải giấy ra rồi nói: “Chữ của ta khó coi, không được tao nhã cho lắm, làm phiền quan nhân viết lại cho trơn tru, trình lên quận cũng tốt hơn.
Thôi Hành Chu rời mắt khỏi tờ cáo trạng, nhìn giấy bút bày ra trước mắt, cảm thấy nữ tử này tuy là mất trí, nhưng vẫn mang chút phỉ khí của tên nam nhân kia.
Cũng không biết tên tặc tử Lục Văn kia sắc lệnh trí hôn thế nào, chiều chuộng nữ tử này, cho nàng tự mình quyết định, vô pháp vô thiên.
*Sắc lệnh trí hôn: kiểu mê nhan sắc bị u mê á
Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng đặt cáo trạng xuống, nói: “Không phải nàng đã đả thương cháu trai viên cai quản sao? Nếu xét kĩ, e là nàng phải chịu tiền thuốc thang cho vị công tử kia...”
Nghe nói phải động đến tiền, lông mày Liễu Miên Đường bỗng chau lại, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tuy nghe nói vị Hoài Dương Vương đó là người chính trực thương dân, nhưng dân thường mà đi kiện quan thì có hơi thiệt thòi, tiền trong nhà cũng không còn nhiều, nếu bị lão già đó lừa mất của cải thì đúng là không hay, phu quân... ta sai rồi, phu quân cứ trách phạt...”
Nói đến đây, Miên Đường thật sự có chút thương cảm, khóe mắt hơi hồng hồng, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, nhút nhát nhìn Thôi Hành Chu.
Nhưng Hoài Dương Vương nửa đêm chạy tới, không phải cùng nàng uống rượu, mà là để moi móc từ nàng vài chuyện, ôn nhu mở lời: “Nàng khống chế được vị công tử kia, thân thủ bất phàm, là người nào dạy nàng vậy?”
Người không biết Thôi Hành Chu còn nghĩ hắn là người rộng lượng kiệm lời, dù vui hay không vui, đều không để lộ cảm xúc, là một quý ông khiêm tốn nhã nhặn.
Từ khi Liễu Miên Đường trở về, vẫn luôn lo lắng tính khí bản thân nhất thời gây họa. Nhưng thấy phu quân Thôi Cửu không hề lộ chút ghét bỏ, càng không lớn tiếng trách mắng. Nàng không khỏi mừng thầm vì lần nữa được gả cho lang quân ôn nhu như ngọc.
Giờ nghe hắn hỏi đến, Miên Đường liền thành thành thật thật mà trả lời: “Triệu thần y để lại cho ta một quyển dạy xoa bóp huyệt đạo, bên trong huyệt vị đều ghi rõ ràng hết, ta hôm nay cũng nhờ may mắn, một phát đánh trúng, không có làm ô nhục danh dự...”
Nàng nói ra đều là lời thật, lúc đó nàng mới tỉnh dậy, mỗi ngày chỉ có thể nằm dài trên giường, muốn tìm người nói chuyện phiếm đốt thời gian, nhưng Thôi gia có biến, gia nô trong nhà ngày một ít, có khi muốn uống ngụm nước cũng tìm không ra người.
May mà Triệu thần y là người tốt, thấy nàng buồn chán, liền mang đến cho nàng quyển xoa bóp huyệt đạo, còn đưa cho nàng quyển y thư tự hành xoa bóp hoạt huyết nữa.
Để minh chứng lời nói là thật, nàng lấy mấy quyển sách Triệu thần y đưa cho từ đầu giường ra cho phu quân xem. Vì suốt đường đi luôn phải xem, nàng còn bảo Lý ma ma giúp nàng lấy vải bao lại, rất là quý trọng nó.
Câu trả lời của nàng vượt xa dự liệu của Thôi Hành Chu, lúc hắn vạch quyển y thư ra, quả nhiên có lời nhắn của bằng hữu Triệu Tuyền, trong đó còn có mấy huyệt đạo lấy mạng ở cổ, còn được dùng chu sa đánh dấu.
Liễu Miên Đường cố ý kề sát quan nhân hơn, ngón tay mảnh khảnh chỉ lên dòng chữ nhỏ nói: “Đây đều là ta nhờ Triệu thần y đánh dấu giúp đó, ban đầu chỉ nghĩ để giết thời gian, không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến, người xưa có câu mở cách là có lợi, quả nhiên có đạo lí!”
Nàng vừa súc miệng rửa mặt xong xuôi, mang đến một cỗ mùi xà phòng mát rượi, mùi hương nhàn nhạt lưu lại trên đầu mũi, nhưng lại dấy lên trong lòng Thôi Hành Chu một cỗ nộ khí không thể lí giải được.
Quyển này chổ nào giống y thư? Bị Triệu Quân đánh dấu tỉ mỉ như vậy, rõ ràng là sổ tay của sát thủ! Một nữ tử mềm yếu cũng có thể làm theo y chang, cầm trâm bạc giết người!
Dù biết cái tên Triệu Tuyền này vô tâm vô phế, nhưng vẫn bị kích động, muốn tống tên bằng hữu khốn nạn này vào đại lao, dùng hỏa kiềm chăm sóc tận tình một phen, xem xem có thể đả thông trí khiếu của hắn không.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi lạnh lùng nhìn Liễu Miên Đường bên cạnh đang giúp hắn lật từng trang sách.
Lúc này ánh nến lấp lóa, trong ánh sáng mờ ảo, mái tóc đen dài của Miên Đường càng làm tôn lên gương mặt đang phát sáng đầy dụ hoặc, đôi mắt to lay láy nhìn hắn mỉm cười, nhìn thế nào, cũng đều cảm thấy đáng thương. Cũng khó trách Triệu Tuyền sắc lệnh trí hôn, mất hết lí trí.
Nhưng Liễu Miên Đường không biết Thôi Cửu đang nguyền rủa trong lòng, lại ân cần hỏi: “Phu quân đói không? Có cần gọi Lý ma ma nấu cho huynh bát mì ăn không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT