Liễu Miên Đường liếc mắt trừng sang. Chỉ thấy một tên công tử phóng đãng áo xanh đội khăn đầu, có vẻ là tay ăn chơi trác táng ở đây, theo sau có hai tên tiểu tử đang cười nham nhở.
Bị Liễu Miên Đường trừng như vậy, gân cốt tên ăn chơi đó đã tê dại hết, tên sai vặt bên cạnh liền lên tiếng giúp chủ tử, cười hì hì nói: “Tiểu nương tử xưng hô thế nào đây? Công tử bọn ta là cháu trai của viên cai quản trấn Linh Tuyền này, ngươi theo công tử bọn ta, sau này sẽ có nhiều lợi ích a.”
Liễu Miên Đường không trả lời, Lý ma ma dường như bị dọa sợ rồi, cúi đầu theo sau không dám nói tiếng nào. Bị bọn lưu manh này ngán đường, xem ra Liễu Miên Đường không lên kiệu, bọn chúng sẽ không thả người.
Trong lòng Liễu Miên Đường lại không mấy hoảng sợ, diện mạo nàng xuất chúng như vậy từ bé đến lớn, mấy loại vô lại này nàng cũng quen rồi.
Trước đây ở nhà mẹ đẻ, có khi nàng dẫn theo nha hoàn lẻn ra ngoài đi chơi. Gặp phải ong bướm, cơ bản đều là thẳng tay nắm cổ áo lôi vào hẻm tối, vận động gân cốt, tay đấm chân đá, đánh hắn đến cha mẹ nhìn không ra.
Nhưng bây giờ, sau khi bệnh nặng, tay chân nàng không còn sức lực, trong người đầy chương pháp nhưng không cách nào thi triển.
Nhưng tha cho tên khốn này lại trái với đạo làm người của nàng... Thế là nàng đưa tay vén tóc, cắn cắn môi dưới, không nói gì, xoay người đi vào một con hẻm nhỏ.
Cháu trai viên cai quản nhìn thấy liền mừng thầm, trong lòng hắn biết rõ đó là ngõ cụt, mỹ nhân vào đó, muốn ra ngoài, phải xem hắn có cho hay không.
Nghĩ vậy, hắn quay lại đưa mắt ra hiệu với đám lâu la, bọn gia nhân hiểu ý, cho bọn phu xe chắn ngay đầu hẻm. Hai tên cẩu nô tài theo chủ tử vào trong ngõ.
Nhìn tiểu nương tử tính khí kiên cường khí khái như vậy, nếu nhất thời không ngoan ngoãn, bọn chúng cũng có thể giúp chủ tử giữ tay giữ chân nàng, cũng rất được việc...
Gã công tử trác táng kia mừng như điên, vừa vào hẻm đã nóng lòng muốn vòng tay từ sau ôm lấy mỹ nữ. Nhưng Liễu Miên Đường đột ngột xoay người lại, trên tay lóe lên ánh sáng bạc, một vật sắc đã ghim vào cổ hắn.
Đợi người ta nhìn rõ, mới phát hiện vật nhọn đó là trâm bạc trên đầu mỹ nữ kia.
Liễu Miên Đường vừa nãy cũng coi như là dùng hết sức mình, may mà tên này tâm trí háo sắc, không kịp phòng bị, để cô một phát đánh trúng.
Hai tên lâu la thấy vậy, lập tức muốn lao vào, nhưng nhìn thấy tiểu nương tử có vẻ yếu đuối kia lạnh giọng: “Ta đã đâm vào huyệt đạo chí mạng trên cổ hắn rồi, bọn ngươi dám tiến lên một bước nữa, ta lập tức lấy mạng chó của hắn, tới lúc đó xem các ngươi làm sao quay về báo chuyện.”
Nhưng không! Công tử của bọn chúng chỉ bị một cây trâm bạc nhỏ xíu đâm một chút, đã quỳ xuống đất, miệng mắt mở to, mồm trào nước dãi, mắt trợn trắng, thật dọa người!
Tiểu nương tử cầm trâm bạc trong tay, ấn vào sâu thêm, công tử nhà bọn chúng bắt đầy chảy cả máu mũi, toàn thân không ngừng co giật.
Hai tên tiểu tử kia cũng chỉ là hạ nhân, nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì, bản thân bọn chúng cũng không thoát khỏi liên can, nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến không dám động đậy.
Một tên gan to bao dạn nói: “To...ác phụ hồ ly to gan, ngươi dám động đến một sợi lông của công tử bọn ta, hậu quả ngươi gánh không nổi đâu.”
Liễu Miên Đường không sợ mấy lời đe dọa như vậy, trên đường đến trấn Linh Tuyền, thỉnh thoảng cũng qua đêm trên thuyền, từng nghe khách lữ hành bên bờ sông đốt lửa trò chuyện, nói trấn Linh Tuyền thuộc quyền cai quản của Chân Châu. Mà chủ nhân mới của thái ấp Chân Châu lại chính là Hoài Dương Vương nối nghiệp cha ông.
Hắn tuổi trẻ tài cao, trị quân cực nghiêm, quét sạch bọn phản tặc nổi loạn ở Ngưỡng Sơn, nổi tiếng một thời, gần nhất là chỉnh đốn tình trạng tham nhũng của quan viên địa phương, đã chiếm được lòng dân.
Viên cai quản trấn Linh Tuyền dung túng cho cháu trai ngang nhiên quấy rối con gái nhà lành trên phố, nàng không báo quan nữa, đi phủ Hoài Dương Vương trình cáo!
Thấy công tử nhà mình bị tiểu nương tử mảnh mai kia cầm trâm bạc chuẩn bị đâm tiếp. Hai tên tiểu tử không dám nặng lời nữa, chỉ biết khóc như đưa đám, van nài tiểu nương tử đừng đâm nữa, giơ cao đánh khẽ, tha cho công tử bọn chúng.
Lúc này, Lý ma ma luôn im lặng đứng sau Liễu Miên Đường cũng mở lời: “Phu nhân, quan nhân vẫn còn cần kinh doanh làm ăn, đừng gây rắc rối liên quan đến mạng người.”
Ánh mắt Liễu Miên Đường lại đảo một vòng, nhìn về phía ngõ nhỏ, mỉm cười, nhìn về phía hai tên cẩu nô tài nối giáo cho giặc kia nói: “Tha cho công tử nhà ngươi rất đơn giản, xem các ngươi làm được hay không...”
Lại nói đến tên chồng Thôi Cửu của nàng, không hề vùi đầu vào đống sổ sách tính toán ở cửa hiệu mà đang tựa lan can trên đình Thương Hải Sơn, nhìn dòng nước chảy xiết cùng bằng hữu thưởng thức rượu ngon.
Lúc này sóng lớn, thuyền bè qua lại tấp nập, cảnh tượng thật phồn hoa.
Vị bằng hữu kế bên hắn, Trấn Nam hầu Triệu Tuyền cảm khái nói: “Hai năm trước, nơi đây thủy phỉ còn lộng hành, khiến khách thương nghe tiếng đã sợ vỡ mật, nhưng giờ lại lanh lảnh thanh bình, công của quân vương không thể không nhắc đến.”
Thôi Cửu không chút để tâm uống cạn một chén, không trả lời. Trong lòng Triệu Tuyền biết, chắc là hắn đang bực mình mấy lão cận thần vô dụng ở kinh thành can thiệp vào chuyện điều binh phi pháp của hắn.
Thế là Triệu Tuyền mở lời an ủi: “Hành Chu, huynh không cần bận tâm nhưng lời của gián quan. Đấng vạn tuế cũng biết giờ nạn thổ phỉ ở Chân Châu vẫn chưa bình, nếu không đóng quân, phản quân sớm đã đánh đến kinh thành rồi, nếu lấy việc này khép tội quân, thiên lí bất công, dân chúng không phục a!”
Nhưng Thôi Cửu vẫn không đáp lại, thản nhiên xoa xoa chén rượu, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, một lão bà gầy còm mặt đen bị thị vệ dẫn vào, đứng ở sơn đình, quỳ xuống hành lễ: “Vương gia, nô gia có việc cần bẩm báo.”
Thôi Cửu... hay chính xác hơn chính là Thôi Hành Chu người kế nghiệp cha, kế nhiệm Hoài Dương Vương nghe xong, ngữ khí không đổi: “Hôm nay đi dạo chợ với nàng ấy, có chuyện gì sao? “
Lão bà mặt đen chính là Lý ma ma, người đáng lẽ ra phải theo phu nhân về Bắc nhai nhóm lửa nấu cơm.
Sau chuyện xảy ra trong hẻm tối, Liễu Miên Đường cũng không còn tâm trạng nào đến tiệm vải, nên đã cùng Lý ma ma về sớm.
Đi đường mệt nhọc, thân thể nàng bệnh lâu ngày không chịu nổi, nàng lăn ra ngủ như ngày thường.
Lý ma ma thấy nàng ngủ say không tỉnh, liền ra ngoài lên xe ngựa, đến đây bẩm báo cho chủ tử.
Nghe vương gia hỏi, bà liền cung kính trả lời: “Bẩm có chút chuyện, đặc biệt đến bẩm báo vương gia.”
Nói xong liền đem chuyện gặp lưu manh trên phố, một năm một mười kể hết.
Lông mày Thôi Cửu không động đậy, khuôn mặt anh tuấn không để lộ chút cảm xúc gì, chỉ điềm tĩnh nghe bà kể lại chuyện trong hẻm tối.
Triệu Tuyền đứng một bên, chỉ thấy đau lòng cho một nữ tử chỉ có thể ráng sức tự vệ. Nhưng nghe Liễu Miên Đường trong hẻm tối cầm trâm bạc đâm tên lưu manh, hắn ta không khỏi nhướng mày ngạc nhiên, không nhịn được liền hỏi: “Vậy sau đó nàng ấy có tha cho lũ lưu manh đó không?”
Lý ma ma nhớ lại cảnh lúc đó, nhịn không được phải nôn khan một tiếng, lập tức nén lại: “Tha rồi...”
“Nàng ấy làm gì bọn chúng rồi?” Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở lời.
Lý ma ma biến sắc, cơ hồ như lại muốn nôn ra, mặt mày tím tái, cố nén: “Phu nhân để hai tên tiểu tử đó ăn phân chó trong hẻm...”
Nghĩ đến cảnh hai tên lâu la dìu công tử chúng chạy như điên ra khỏi hẻm, tìm nước súc miệng, Lý ma ma cảm thấy bữa cơm của cả năm nay đã không ngon lành gì nữa rồi.
Câu trả lời như vậy, thật sự nằm ngoài dự đoán, khiến người ta không biết nói gì hơn.
Triệu Tuyền vốn đang gắp đồ ăn, nghe lão bà nói vậy, đột nhiên cũng hết muốn ăn, lập tức gác đũa.
Thôi Hành chu nghe Lý ma ma bẩm báo xong, phất phất tay, lệnh bà lui xuống.
Nhưng Lý ma ma vẫn còn chuyện muốn bẩm báo, nhanh chóng nói thêm: “Phu nhân luôn hỏi nô gia, hỏi cửa tiệm của quan nhân ở đâu, xem ra muốn đích thân đến...giờ xem ra nữ tử này quá nguy hiểm, theo nô gia thấy, vương gia vẫn nên nói hết mọi chuyện, đừng để nàng làm càng, cũng đừng để nàng đến gần...”
Hoài Dương Vương ngẩn đầu nhìn Lý ma ma, chân mày không chút động đậy, khẩu khí điềm tĩnh: “Lý ma ma, làm tốt chuyện bổn vương phân phó cho bà.”
Âm lượng không lớn, nhưng Lý ma ma đã biến sắc, sợ hãi quỳ xuống, tuy bà nhìn vương gia lớn lên, nhưng bà cũng là người hiểu vương gia nhất, từ bé đến lớn đều không để người khác quản thúc, bà thân là hạ nhân, quả thật đã nhiều lời.
Lúc này, Thôi Hành Chu phân phó thị vệ bên cạnh: “Lên trấn mua một cửa hiệu, mua thêm ít đồ gốm bày ra, trở về nói địa chỉ cho Lý ma ma.”
Thuộc hạ bên cạnh nghe vương gia phân phó xong, liền theo lệnh xuống núi. Lý ma ma cũng quay trở về Bắc nhai trên trấn.
Trấn Nam hầu cười khổ: “Hành Chu, nàng ấy đã mất trí nhớ, không còn nhớ tên phản tặc Lục Văn nữa, huynh lấy nữ tử mềm yếu ra làm mồi nhử, sẽ mất mặt quân tử lắm.”
Thôi Hành Chu cũng không thèm liếc nhìn bạn tốt Triệu Tuyền một cái, chỉ nhấc chén rượu lên, lạnh giọng: “Huynh là người khởi xướng, là Triệu huynh khiến nàng hiểu lầm bổn vương là phu quân đấy?”
Triệu Tuyền nào biết rằng một câu bông đùa hôm đó, lại thành sự việc hôm nay.
Hắn ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Thôi gia của tôi ơi, lúc đó là huynh phái ta cấp bách đến chữa trị cho nàng ta. Hỏi nàng là ai, huynh lại không chịu nói. Ta thấy nàng ấy xinh đẹp, ta cũng chỉ nghĩ huynh gặp được hồng nhan ở chốn nào. Sau đó lúc nàng có thể nói chuyện, huynh lại không có ở đó, nàng nghe ta gọi đùa huynh là Thôi Cửu gia, liền hỏi ta Thôi Cửu gia là gì của nàng, liền thuận miệng nói là người trong lòng của cô nương... chuyện sau này, Cửu gia huynh cũng không phủ nhận a?”
Thôi Hành Chu nhìn thời gian, đặt chén rượu xuống, chuẩn bị xuống núi lên thuyền, mấy ngày nay, chiến sự diệt phỉ căn thẳng, hắn phải trở về soái trướng chủ trương đại cục. Lần này đến trấn Linh Tuyền, trừ nhân danh mẫu thân, đích thân vì bà tuyển chọn một số đồ dâng tặng Thái Hậu, cũng là để ổn định vị thê tử phản tặc Liễu Miên Đường.
Trước đây vô ý bắt được nử tử bị trọng thương, vì muốn che mắt thiên hạ, Thôi Hành Chu liền tựu địa thủ tài, liền đến tìm người bạn nhàn rỗi tinh thông y thuật Triệu Tuyền tiếp ứng khẩn cấp.
Nào ngờ sau khi nữ tử kia tỉnh dậy, lại vì chiếc túi hắn đeo, cộng thêm lời nói đùa của Triệu Tuyền, liền nhận nhầm hắn là ông chồng thương gia Thôi Cửu mà nàng phải gả.
Sau này, đâm lao thì phải theo lao. Hắn trước giờ chưa từng nói hắn là chồng nàng, bất quá nữ tử kia bị ngã đến đầu óc ngốc nghếch tư mình nhận nhầm thôi.
Suy cho cũng cũng chỉ là một nữ tử trong lòng mang địch ý, chẳng có tí sức lực, nhưng khó tránh khỏi việc gây trở ngại. Thà để nàng nghĩ rằng mình là con dâu Thôi gia, chuyển đến trấn Linh Tuyền, như vậy cũng đơn giản hơn nhiều.
Nghe đồn, phản tặc Lục Văn rất yêu nữ tử này, nếu nàng ấy xuất hiện ở Linh Tuyền trấn cách không xa hang ổ của tên phản tặc, nhất định có thể dụ rắn ra khỏi ổ. Nhưng không ngờ, nữ tử kia còn giấu một chiêu, loại công phu để khống chế kẻ địch bằng huyệt đạo mất vài năm để luyện tập.
Nghĩ đến nữ tử tên Miên Đường duyên dáng lương thiện kia trước mắt, nhìn không ra là một bông hồng có gai.
Ý lạnh trên khóe miệng Hoài Dương Vương Thôi Hành Châu càng sâu, Triệu Quân nhìn vẻ mặt của Thôi Hành Châu, thầm đổ mồ hôi lạnh thay nữ tử mất trí đáng thương kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT